Nhị công chúa khẽ cười, bế Yên Chi xuống đùi mình, nàng ta thở dài rồi thoải mái nói:
- Ta chỉ đùa chút thôi mà.
Nàng đừng tức giận như vậy chứ?
- Vâng.
Nếu thế thì mong nhị công chúa ra khỏi đây.
- Mặt Yên Chi hầm hầm.
- Ta cũng có việc nên đi trước.
Nàng nên chỉnh chu lại y phục rồi mới ra ngoài.
- Đa tạ nhị công chúa đã nhắc nhở.
Không tiễn.
Cô còn chẳng thèm đứng dậy hành lễ.
Nhị công chúa cũng không nói gì về cách cư xử này của cô.
Đợi nàng ta ra ngoài, A Manh và Hoàng Ân lại từ đâu bước vào phòng làm Yên Chi giật hết cả mình.
- Tiểu thư.
- Ối giời ạ! Hai người...!Hai người mau ra ngoài đi! Ta...!ta phải thay y phục.
Ra ngoài! - Cô hoảng hốt.
- À vâng...!
Hôm nay là cái ngày gì không biết, hết nữ nhân này rồi đến nữ nhân kia đều cứ cư xử với cô như vậy.
Yên Chi tâm trạng rối bời, nghĩ đến chuyện ở phòng tắm ban nãy, làm cô ngượng ngùng trùm kín chăn.
Mặc Uyên và Đình Uyển đâu mất rồi.
Chợt nhớ ra hai người họ, cô liền leo xuống giường, mở tủ ra thay bộ y phục khác.
Còn không quên chạy đến bàn trang điểm cài đại vài cây trâm lên đầu cho ra dáng một vị tiểu thư nhà đài cát.
Yên Chi rón rén bước ra ngoài, vừa nhìn thấy A Manh và Hoàng Ân vẫn đang đứng đợi ở cửa mà liền sốt sắng.
- Hai người...!Hai người mau vào phòng thay bộ y phục khác đi! Bộ này ướt hết rồi! Thay xong rồi thì hẵng ra! Ta phải đi đây!
- Tiểu thư...!
A Manh cùng Hoàng Ân nhìn lại mình, quả đúng là y phục ẩm ướt hết rồi.
Như vậy không ổn chút nào.
Họ ngoan ngoãn để tiểu thư đi, còn mình quay trở lại phòng thay bộ y phục khác.
Yên Chi thấy họ không đuổi theo thì đi chậm lại.
Mới đi được mấy bước đã bắt gặp Mặc Uyên và Đình Uyển đang đứng ở gần chỗ phòng cô.
Cô hớn hở chạy lại.
- Mặc Uyên! Đình Uyển!
- Tiểu thư.
Người dậy rồi sao ạ? Tiểu nhân nhận chỉ đưa tiểu thư đến dùng thiện cùng bệ hạ.
- Mặc Uyên cúi đầu.
- Hả? Ta sao?
- Vâng.
Bệ hạ còn nói là có liên quan đến chuyện tiểu thư nói hôm qua.
- Ta biết rồi.
Vậy chúng ta đi.
- Khoan đã! - Đình Uyển nói.
- Trâm cài tóc của tiểu thư thật qua loa, để tiểu nhân cài lại cho tiểu thư.
- À...!
Ngón tay thon dài của cậu ấy chạm vào búi tóc bồng bềnh của cô.
Khoảng cách thế này, độ chênh lệch chiều cao cũng rất giống với một cặp đôi đang yêu nhau.
Yên Chi chợt nghĩ, mình có phải bị hấp dẫn bởi cả nam lẫn nữ không.
Nếu vậy thì, cô là Bisexual sao? Cứ hễ thấy ai xinh xắn đẹp đẽ, thì trái tim lại tự động khắc ghi bóng hình người ấy.
Đó cũng là lí do tại sao cô dễ dãi cho hot girl trường mượn bài luận văn tốt nghiệp của mình à? Dù đó chỉ là bản nháp không chỉn chu, nhưng chỉ cần sao chép một chút thôi cũng đủ để buộc tội ăn cắp, sao chép ý tưởng rồi.
Giờ cô mới nhớ, trong lúc giằng co, chả phải cô ta đã hỏi "không phải cậu thích tớ sao?".
Đúng là điên rồ thật mà! Hot girl trường tưởng Yên Chi thích mình, nên mới mặt dày đi ăn cắp bài luận văn của cô một cách trắng trợn như vậy à?
Bỏ qua chuyện đó đi, nếu giờ cô có thích nữ nhân, cũng không bao giờ thích cái kiểu lợi dụng người khác như ả.
Nhìn thấy hai gương mặt thánh thiện trước mắt, Yên Chi lại dấy lên cảm giác tội lỗi.
Đình Uyển mỉm cười, nhanh chóng lùi lại sau khi chỉnh trâm cài tóc cho cô xong.
- Tiểu thư, xong rồi ạ.
- Được, chúng ta đi thôi.
Chân cô bỗng bước từng bước đầy nặng nề.
Cô cũng đang lợi dụng chế độ đa phu để nhen nhóm ý định lăng nhăng của mình.
Phải chi, cô là người của thời đại này thì không nói.
Nhưng cô không phải, còn là người hay xung phong đi đầu trong phong trào bình đẳng giới nữa.
Đây chẳng lẽ là thử thách mà ông trời đề ra cho cô sao?
Phía trước là phòng dùng thiện giữa bệ hạ và các phi tần.
Bảng tên treo cao, đóng khung vàng, hình ảnh rồng bay phượng múa được điêu khắc sặc sỡ trên trần nhà cũng không làm Yên Chi phải chú ý đến.
Cánh cửa ấy mở ra là biết bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn, ăn mặc quyền quý ngồi trong đó.
Ngay cả ba người con của hoàng đế cũng không có ở đây, nhưng cô lại đặt ân được mời đến.
Yên Chi hơi run sợ bước vào trong một mình, còn Mặc Uyên và Đình Uyển vì thân phận thấp kém nên lui ra đứng nép ngay cửa chờ.
Cô theo phản xạ tự nhiên mà quỳ xuống hành lễ.
- Tiểu nữ tham kiến bệ hạ, tham kiến các vị phi tần.
- Miễn lễ, con ngồi cạnh hoàng hậu đi.
- Nữ đế nói.
- Tạ bệ hạ.
Cô ngước mặt lên nhìn, phía trước là ghế vàng dành cho nữ đế, và cái bàn ăn đầy sang trọng, đủ món thịnh soạn.
Hai bên, là bốn cái bàn nhỏ hơn một chút, nhưng chỗ ngồi cũng đầy lộng lẫy và cao quý.
Bên trái, hình như là chỗ ngồi của hai vị quý phi.
Còn bên phải là chỗ ngồi của hoàng hậu và Yên Chi.
Vừa đặt mông xuống ghế ngồi, cô đã tự động khép nép nhìn sang nữ đế đang cười tươi với mình.
Tay chân co rúm, không dám động đũa.
Một mình bệ hạ đã đủ khiến cô choáng ngợp rồi, giờ còn thêm ba người giữ vị trí cao nhất trong hậu cung nữa.
Nhưng phải công nhận một điều, ba vị phi tần này đều rất trẻ đẹp, nhưng đẹp trai theo kiểu trưởng thành chứ không phải mặt búng ra sữa, thỏ con đồ.
Nghe nói họ đã có công giúp bệ hạ mang thai rồi sinh ra ba đứa con mà.
Và bọn họ là những nam nhân được bệ hạ sủng ái nhất.
- Con cứ tự nhiên như ở nhà, mau ăn đi.
- Nữ đế nhắc nhở.
- Dạ.
Tay cô hơi run run mà cầm đũa lên, ánh mắt hơi khó xử.
Mỗi một miếng gắp là cả một vấn đề.
Hoàng hậu và hai quý phi ăn uống trông quý tộc làm sao.
Họ còn nói mấy lời với cô nữa.
- Tiểu Điệp, con cũng đến tuổi thành thân rồi nhỉ? - Hoàng hậu lên tiếng.
- Vâng.
- Con và Bình Ngọc định khi nào thì thành thân? Sắp tới giữa tháng tư là ngày lành tháng tốt đấy.
Giọng nói đầy dịu dàng và trầm ấm của hoàng hậu khiến Yên Chi khó xử.
Giờ mới để ý, y phục của bọn họ đều là cùng một tông màu xanh dương.
Hoàng hậu diện màu tối nhất.
Hai vị quý phi thì diện bộ màu sáng hơn.
Trâm cài tóc cách điệu, còn mái tóc thì nửa búi nửa xoã giống cô.
Ăn mặc rất ra dáng một nam nhân trưởng thành, nhưng thay vì toát lên khí chất mạnh mẽ như hoàng đế thì họ lại có phần ảm đạm hơn..
Danh Sách Chương: