Mục lục
Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi người lĩnh mệnh, bắt đầu dùng cây gậy trúc đẩy đẩy mấy tảng đá gần bờ, đáy hồ vốn dĩ thanh triệt bị quấy đến lợn cợn lên bùn vàng, nhất thời không nhìn thấy rõ tình hình dưới nước.

"Ai......" Lão hòa thượng đứng một bên xem liền thở dài, có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tấn Vương phi ương ngạnh, chỉ có thể chắp tay trước ngực niệm câu "A di đà phật".

Sắc mặt bình tĩnh của Viên Từ cũng nổi sóng lăn tăn, ánh mắt hắn trước sau đều dính chặt trên cây trúc đang quấy đáy hồ, khóe miệng khẽ nhúc nhích như đang lẩm bẩm.

Chờ đến khi bùn trong đáy hồ chìm xuống, dần dần có thể thấy rõ cảnh tượng dưới đáy hồ, Nguyên Tư Trăn lúc này mới tiến đến bên hồ, tinh tế đánh giá.

Mấy tảng đá trong hồ đó hẳn là không nặng, cũng không phải đặt dưới đáy hồ một thời gian dài, độ lún xuống bùn cạn, bùn bên dưới còn chưa định hình.

Nàng nhìn chằm chằm những hòn đá dưới hồ tròn trịa hồi lâu, có chút không cam lòng mà thừa nhận, xác thật không có bất luận cái oán khí gì, vậy khi đó tia oán khí từ trong lỗ băng dâng lên thì từ đâu mà đến?
Nguyên Tư Trăn nghĩ trăm lần cũng không ra, lại cẩn thận nhớ lại thật kỹ tình huống ngày ấy.

Đám hài tử vui đùa ầm ĩ bên cạnh hồ định lấy cục đá dưới chân chọi nhau, lại không cẩn thận làm cục đá văng mạnh xuống hồ, đập ra cái lỗ thủng trên băng, ngay sau đó, lỗ trong thủng dâng lên một tia oán khí......!
Chẳng lẽ mấu chốt ở chỗ hành động đập ra một cái lỗ trên hồ?
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Nguyên Tư Trăn đi đến bờ hồ, ngồi xổm xuống, vén tay áo nhặt một cục đá dưới chân lên, Ngọc Thu thấy vậy vội vàng tiến đến, "Vương phi muốn dọn cục đá đi sao? Để nô tỳ làm cho!"
Nguyên Tư Trăn lạnh mặt, hung hăng nói, "Ta đang tức giận! Tránh ra!"
Dứt lời, nàng không đợi Ngọc Thu ngăn cản, liền lượm cục đá ném vào trong hồ, ngoài miệng còn nói: "Cái hồ nát này dám nuốt ngọc bội của Vương gia cho ta này, đáng chết!"

"Đông ——"
Cục đá kia văng xuống mặt hồ làm bắn bọt nước khắp nơi, y phục và trên mặt Nguyên Tư Trăn cũng bị dính không ít nước hồ.

"Ai da!" Ngọc Thu móc từ trong tay áo ra khăn tay muốn lau mặt cho nàng, "Vương phi cẩn thận, hay là nhanh chóng về vương phủ thay y phục đi, nơi này để nô tỳ trông là được."
Nguyên Tư Trăn không chút nào để ý tới nước hồ lạnh lẽo trên mặt mình, ngồi xổm xuống nhìn xem cục đá nện xuống nước có gì biến hóa.

Viên đá kia tuy không lớn, nhưng lực ném xuống hồ lại mạnh, liền bị đập vào trong đáy hồ đầy bùn lầy, còn có vẻ lún xuống bùn xuống sâu hơn cả những viên đá khác chung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy một tia oán khí nào.

"Biểu tẩu...A!" Lữ Du Anh thấy vậy còn định tiến lên đi khuyên, ai ngờ nước hồ bắn lên trên làm mặt cỏ ướt đẫm, mặt đất cũng trở nên trơn trượt, chân nàng ta không dẫm ổn, thân mình chợt nghiêng một cái, ngã về hướng trong hồ.

Nguyên Tư Trăn phản ứng cực nhanh, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo nàng ta, tuy Lữ Du Anh không bị tiếp tục ngã xuống, nhưng tư thế nghiêng người này cũng làm nàng ta hoảng loạn quơ quơ tay lung tung, trùng hợp bắt được một cây gậy trúc đang dựng bên lan can mép hồ.

Nàng ta theo bản năng ấn cây gậy trúc xuống, muốn mượn lực đứng vững, ai ngờ cây gậy trúc lại chọc tới một viên đá trong đáy hồ, nếu như là viên đá bình thường, chỉ sợ cây gậy trúc sẽ liền trượt đi, Lữ Du Anh càng khó đứng vững, nhưng cây gậy trúc lại thẳng tắp cắm vào vào trong viên đá, vững vàng đỡ lấy thân mình nàng ta.

"Đây......" Lữ Du Anh nhìn thấy viên đá trong hồ bị mình chọc ra một lỗ, vẻ mặt áy náy mà nhìn về phía phương trượng, "Thật ngại quá......".

Ngôn Tình Ngược
Nàng ta vội vàng rút cây gậy trúc ra khỏi viên đá, không nghĩ tới viên đá lại vỡ thành vài cục, còn có thứ gì như bột phấn từ chỗ vỡ tán ra trong hồ nước.


"Sao lại dễ vỡ như vậy chứ, bộ làm bằng bột mì hay sao?" Lữ Du Anh nhỏ giọng lúng ta lúng túng, còn định dùng cây gậy trúc đẩy đẩy một chút, lại bị Nguyên Tư Trăn ôm eo kéo vào cách xa khỏi bờ hồ.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn kinh hãi, viên đá này vừa vỡ, mặt hồ lập tức dâng lên oán khí cực kỳ âm sát, cho nên nàng mới vội vàng kéo Lữ Du Anh ra, miễn cho chạm phải oán khí.

"Ngươi cách xa chút đi, ở đây trơn lắm." Thần sắc Nguyên Tư Trăn bất biến, nàng vội vàng liếc liếc mắt một cái nhìn phản ứng những người chung quanh, lại lần nữa tiến đến bên hồ.

Luồng oán khí kia đúng là từ trong viên đá đó lao ra, oán giận rất nặng, nặng đến mức làm cho nước hồ dao động, gợn lên từng đợt sóng.

Bàn tay giấu trong tay áo nàng nhanh chóng bắt một cái phá uế quyết, khó khăn lắm mới nhăn chặn được oán khí, viên đá đã vỡ dưới đáy nước cũng theo đó tách ra, chia năm xẻ bảy, bên trong viên đá lộ ra cái gì đó màu trắng.

Nguyên Tư Trăn lập tức nhận ra, thứ đang khảm bên trong viên đá, đúng là xương người......!
"Hả? Sao trong cục đá này hình như có cái gì?" Nàng giả bộ ngạc nhiên, ánh mắt lại lén đánh giá biểu tình mọi người trong chùa Hồng Phúc.

Viên Từ nghe nàng nói như vậy, mày hơi nhíu lại nhỏ đến không thể phát hiện, ánh mắt lại liếc về phía hoa sen chín đế giữa hồ.

Nguyên Tư Trăn nhìn theo ánh mắt hắn, ngoài miệng lại nói: "Sao nhìn nhìn, có vẻ giống xương cốt?"
"Hả?" Lữ Du Anh nghe nàng nói như vậy, cũng tò mò mà tiến lại đây, dùng cây gậy trúc khảy nửa ngày, lại nhìn thấy mấy khối xương cốt, có chút hoảng loạn mà hô, "Đây......!Đây giống xương tay người nè!"
Hạ nhân bên cạnh cùng chùa hoà thượng chùa Hồng Phúc nghe vậy đều vây lên, chỉ mỗi Viên Từ còn đứng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm hoa sen vẫn không nhúc nhích.


Đoá hoa sen kia vẫn đang nở rộ ở trong hồ, cánh hoa theo gió nhẹ lay động, thanh nhã thong dong.

Lữ Du Anh bị chuyện xương tay người hù cho sợ tới mức không dám lại gần thêm, trốn sau lưng Nguyên Tư Trăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn về bên trong.

"Rốt cục đó là cái gì a!" Nàng ta khẩn trương nói.

Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ tay nàng ta, ra lệnh cho hạ nhân đem cục đá lên bờ, đập vỡ, nhưng cục đá kia khi được vớt lên đã vỡ không thành hình thù gì, sau khi được hồ cọ rửa, thứ bị khảm bên trong viên đá liền hoàn chỉnh rõ ràng mà hiện ra ở trước mặt mọi người.

Một bộ thi cốt trẻ sơ sinh hoàn chỉnh.

Nói vậy oán khí đúng là từ trong thi hài này mà ra, ngày ấy tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ, cục đá đập thủng mặt băng vừa vặn đập tới viên đá dưới đáy hồ mới làm oán khí này lộ ra ngoài, chỉ là trong chùa Hồng Phúc sao lại có giấu thi cốt của trẻ sơ sinh chứ?
"Vớt luôn hết mấy cái viên đá bên cạnh kia lên rồi đập vỡ hết cho ta." Nguyên Tư Trăn ngữ khí lạnh lùng mà mệnh lệnh.

Mấy lão hoà thượng trong chùa thấy vậy, cũng không dám cản trở, đều đầy mặt lo lắng mà nhìn bọn họ vớt đá, có vài người còn vì thi cốt trẻ sơ sinh mới vớt lên mà niệm Vãng Sinh Chú.

Nhưng làm cho chúng nhân kinh ngạc chính là những viên đá khác vớt lên trong hồ thạch đều bọc một bộ thi cốt của trẻ sơ sinh, tư thế gắt gao ôm hai tay rúc lại thành một cụm, khi đậy vỡ ra thấy liền làm người lạnh cả sống lưng.

"Đây...!đây chắc còn chưa đầy tháng đi......" Lữ Du Anh ôm chặt cánh tay Nguyên Tư Trăn, không thể tưởng tượng mà nói.

Vẻ mặt Nguyên Tư Trăn ngưng trọng, nàng hết sức chuyên chú mà dùng pháp quyết áp chế oán khí lao ra khỏi mỗi viên đá sau viên đá bị vỡ, không thể phân thần đáp lời nàng ta.


Nàng có chút hối hận là mình không dự đoán trước tình huống lại kinh khủng như thế này, bốn năm viên đá đồng thời bị đập vỡ, oán khí cùng nhau tán ra, nàng áp chế thật sự là lực bất tòng tâm, cũng may các lão hoà thượng đang niệm Vãng Sinh Chú, cũng có thể đỡ được một phần.
Đợi rốt cuộc áp chế oán khí xong, Nguyên Tư Trăn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Viên Từ hỏi, "Chùa Hồng Phúc sao lại có nhiều thi cốt của trẻ sơ sinh đến như vậy?"
"A di đà phật." Viên Từ vẫn chăm chua nhìn hoa sen giữa hồ, thật lâu sau mới thấp giọng đáp, "Tất cả đều là nhân quả."
"Viên Từ." Một lão hoà thượng khác lúc này mới mở miệng, "Thiền trận trong hồ là do ngài bày ra, ngài có thể giải thích như thế nào đây?"
Viên Từ thở dài, nhắm mắt lại, cũng niệm Vãng Sinh Chú, không để ý tới chất vấn của mọi người.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn hạ quyết tâm, nàng thần sắc lãnh túc mà nói: "Những thi cốt trẻ sơ sinh đó đều là mạng người, chuyện này không nhỏ đâu, phải báo cho quan phủ mới được."
Ngoại trừ Viên Từ, vài vị lão hoà thượng nhìn nhìn nhau, một vị trong đó bất đắc dĩ nói: "Nhà chùa chúng ta tất nhiên sẽ không cản trở."
"Ta tin các vị, thi cốt trẻ sơ sinh thường có oán khí, mong chư vị cao tăng giúp siêu độ." Nguyên Tư Trăn nói.

Nếu giao việc này cho quan phủ, chỉ sợ từng viên đá trong cái hồ này đều sẽ bị cạy ra, đến lúc đó oán khí sẽ tràn ra vô cùng khủng khiếp, đả thương người, cho nên muốn mượn Phật pháp tới trấn áp.

Viên Từ vẫn luôn không lên tiếng lúc này mới nói: "Làm phiền chư vị sư huynh đệ."
Chưa được bao lâu liền thấy một đội quan sai tới, thấy Tấn Vương phi ở đây, ai cũng đều cực kỳ cẩn thận, hận không thể lật hết cái hồ này lên điều tra, vớt viên đá nào lên cũng muốn đập vỡ, lại bị Nguyên Tư Trăn ngăn cản.

"Mấy thi cốt trẻ sơ sinh này thật quá thảm, ta thật sự không thể nhìn cảnh tượng như vậy, không bằng trước tiên để các chư vị cao tăng đây siêu độ, rồi phá vỡ cũng không muộn."
Tấn Vương phi lên tiếng, quan sai nào dám có dị nghị, tăng nhân trong chùa Hồng Phúc bắt đầu dán kinh văn lên viên đá, sau đó ngồi thành một loạt gõ mõ tụng kinh.

Mà Viên Từ thì bị quan sai áp giải về nha môn thẩm vấn.

Nguyên Tư Trăn lưu ý đến, lúc hắn đi vẫn cứ đưa mắt nhìn hoa sen chín đế kia, lúc này nàng mới nghĩ đến, vậy những tượng đá khắc thành hình la sát vây quanh hoa sen chín đế đó, có giống như những viên đá khác trong hồ hay không, hay là có mang tà oán khác?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK