Tiểu thái giám thủ vệ ngoài Tuyên Chính điện, như thường lệ vẫn cung cung kính kính đứng trước cửa cung nguy nga, đón hoàng thân quốc thích cùng văn thần võ tướng nối đuôi nhau mà vào.
Hắn cực kỳ thích chuyện này, mỗi ngày vào triều đều có thể thấy những quý nhân áo mũ chỉnh tề chuyện trò vui vẻ, chỉ nhìn thôi đều cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhất là Tấn Vương điện hạ, dù luôn luôn mang gương mặt lạnh lùng, nhưng chưa từng trách móc nặng nề hoặc xem thường những cung nhân bọn hắn.
Hắn liếc về thân ảnh Tấn Vương điện hạ ở xa xa, liền lập tức cúi đầu xuống hành lễ, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn, ai ngờ vừa lúc đối mặt với Tấn Vương điện hạ, lại lập tức bị hàn ý trong mắt của hắn dọa đến chân khẽ run rẩy, liền vội vàng dời ánh mắt đi, ngoan ngoãn gục đầu xuống.
Chỉ là sau khi hắn cúi đầu xong, vẫn cảm thấy cái ánh mắt đáng sợ kia nhìn mình chằm chằm, làm hắn suýt chút định quỳ xuống hô tha mạng.
Trong lòng tiểu thái giám cực kỳ nghi hoặc, hắn có thể nói chắc rằng hắn chưa từng đắc tội với vị tổ tông này, chẳng lẽ là mỗi ngày vụng trộm nhìn thôi cũng bị phát hiện rồi?
Nghĩ đến đây, trên trán tiểu thái giám đều toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ chờ Lý Hoài đi xa, đợi kia ánh mắt bức người đó biến mất, hắn mới vụng trộm thở dài một hơi, dặn dò mình mấy ngày nay đừng có nhìn lén nữa đi.
Chờ khi trong đại điện truyền đến tiếng trống vào triều, tiểu thái giám khép cửa cung lại, một tiểu thái giám phòng thủ khác đứng bên cạnh cũng giọng nói run run, khẽ khàng nói: "Ta có từng đắc tội Tấn Vương điện hạ chưa nhỉ? Mới rồi điện hạ một đường đều nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia như muốn ăn thịt ta vậy!"
Tiểu thái giám sững sờ, nghĩ thầm điện hạ sao đột nhiên lại xem bọn hắn đều không vừa mắt, không khỏi sờ sờ mũi phán đoán: "Có lẽ là gặp phải chuyện gì phiền lòng."
Chuyện Lý Hoài tâm tình không tốt không chỉ bị thái giám phòng thủ phát hiện, cũng bị Ngô Vương Lý Mộc đứng bên cạnh hắn phát giác.
Hắn có chút hiếm lạ, không biết là ai gây chuyện với tôn Diêm Vương này, trong đầu nổi lên một tia tâm tư xem trò vui, dù sao Lý Hoài khó chịu thì luôn có người phải gặp hoạ, cái người này cũng không phải hắn, cho nên liền có náo nhiệt để xem.
Lại thêm hôm nay phụ hoàng còn quở trách Lý Du ở Võ Xương Lý Du chẩn tai không thuận lợi, nói gần nói xa đều là hắn ta không dùng được, Lý Mộc thấy hoàng huynh hoàng đệ đều khốn đốn, không khỏi trong lòng có chút khoái chí.
Hắn thấy thời cơ chín muồi, liền đưa mắt cho Cao thượng thư, ngoại tổ phụ hắn, liếc mắt ra ý qua một cái, rồi tiến lên thở dài nói: "Nhi thần nguyện nhận lệnh, đi Võ Xương trước, cùng Ngũ đệ thay phụ hoàng phân ưu."
Lý Duyên Khánh thấy Lý Mộc chủ động xin đi, khóe miệng mỉm cười gật gật đầu, nhưng lại có chút không yên lòng.
Ngô Vương Lý Mộc làm việc còn lâu mới theo kịp Lý Hoài, lại bị thế lực nhà ngoại của bản thân ảnh hưởng cực lớn, đến Võ Xương chưa hẳn có thể đè ép được Lý Du.
Kỳ thật trong lòng của hắn sớm có nhân tuyển thích hợp hơn, đó chính là Lý Hoài.
Lý Hoài mấy ngày nay tiến bộ rất nhiều, trước kia văn trị võ công đều đứng hàng đầu trong mấy hoàng tử, trọng yếu nhất chính là, Lý Thanh bị điềm dữ bám thân làm Lý Duyên Khánh không tín nhiệm Lý Du nữa, mà việc này lại là Lý Hoài đang xử lý, giao cho hắn đi lật đổ Lý Du, không có gì thích hợp bằng.
Nhưng Lý Hoài lúc này lại hoàn toàn không có ý tứ tranh cùng Lý Mộc, giống như không liên quan đến mình, đứng ở chỗ cũ bất động.
Lý Duyên Khánh lại quét mắt nhìn mấy hoàng tử khác, hồi lâu cũng không tỏ thái độ với chuyện Lý Mộc xin đi tiên phong, Cao thượng thư vụng trộm dò xét ánh mắt của hắn, mới ra khỏi hàng, hành lễ nói: "Bây giờ tình hình lũ lụt đã gây đại nạn, chậm trễ không được, Thục Vương điện hạ dù đã chưởng quản chuyện chẩn tai, nhưng những chuyện vụn vặt trong đó thì khó mà phân thân, mà thủy tai cùng thiên tượng lại có quan hệ với long mạch tiền triều, nếu có thể có hai vị hoàng tử tọa trấn, nhất định có thể sớm ngày cho bách tính thái bình."
"Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu." Lý Mộc lại bước lên, thành khẩn nói.
Lý Duyên Khánh nhè nhẹ gật đầu, vừa sinh ra tâm tư không bằng để Lý Mộc thử một lần, cuối cùng lại thấy Lý Hoài tiến lên phía trước nói: "Phụ hoàng, Nhi thần cũng nguyện đi Võ Xương."
Hắn vừa mới nói xong, chúng thần trên đại điện đều thần kinh căng thẳng, liền đợi hai phái Tấn Vương và Ngô Vương triển khai tranh chấp.
Lý Hoài chỉ nói câu này, tuyệt không thêm nhiều lời, thanh âm hắn dù không hùng hậu như Lý Mộc, nhưng nghe vào tai lại cảm giác trầm ổn đáng tin.
Lý Duyên Khánh chờ hắn bước ra đã lâu, trong lòng dù sớm có quyết định, nhưng trên mặt còn phải làm ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu, dù sao hắn cũng không muốn chuyện Lý Thanh bị điềm dữ bám vào bị càng nhiều người biết.
"Tam hoàng huynh mấy ngày trước bị thụ thương trên đầu, nghe thái y nói phải tĩnh dưỡng thật nhiều, không thể đi đường mệt mỏi đâu!" Lý Mộc cũng dự liệu được Lý Hoài sẽ không có chuyện ngồi yên không đoạt, lại không nghĩ rằng hắn ta trực tiếp như vậy, vội vàng ra vẻ quan tâm nói.
Lý Hoài nhìn hắn cười một tiếng, lại hành lễ, một bộ huynh hữu đệ một nhà nói, "Để Tứ đệ lo lắng, thương thế ta đã khỏi, đang muốn vì phụ hoàng phân ưu, báo ân phụ hoàng đã thương cảm.
Hắn lại nhìn Lý Duyên Khánh nói: "Lúc này lũ lụt ở Võ Xương đã động đến long mạch tiền triều, chắc chắn sẽ dẫn tới không ít dư nghiệt, khi nhi thần còn ở Lương Châu đã từng tiêu diệt một nhóm tặc tử tiền triều, có chút kinh nghiệm đối ứng, lần này nếu có thể đến Võ Xương, nguyện giúp Ngũ đệ một chút sức lực, quét sạch chướng ngại chẩn tai."
Sau đó là hơn nửa canh giờ hai bên thần tử kịch liệt tranh chấp, Lý Duyên Khánh mặt không thay đổi ngồi trên long ỷ, đợi hai phe tình yếu thế một chút, mới nói ra quyết định đã sớm ở trong lòng mình, "Lời của chư vị ái khanh đều có lý, trẫm nghĩ một phen, quyết định để Tấn Vương tiến về Võ Xương, cùng với Thục Vương sớm ngày lo lắng việc này, dàn xếp bách tính."
Cuộc tranh chấp hôm nay, Lý Mộc vốn là tràn đầy lòng tin, bởi vì với chuyện Lý Hoài sau khi thành thân liền ngày ngày say mê nhu hương, hoang phế triều chính, còn tưởng rằng Lý Hoài sẽ bị phụ hoàng chán ghét, sao lại có thể đặt trách nhiệm đến Võ Xương lần này cho Lý Hoài chứ?
Thật không nghĩ đến, hết lần này tới lần khác đều để Lý Hoài đoạt mất cơ hội lập công, hắn cực lực đè xuống nỗi không cam lòng, miễn cưỡng phủ lên một nụ cười, nhìn Lý Hoài nói: "Hoàng huynh tài đức vẹn toàn, nhất định có thể không phụ lòng phụ hoàng."
Lý Hoài mỉm cười, trịnh trọng nói: "Tứ đệ yên tâm."
Lý Hoài đã sớm đoán được Lý Duyên Khánh muốn hắn đi Võ Xương, nói là giúp Lý Du một chút sức lực, kì thực vốn là kiêng kị Lý Du, sợ hắn ta có dính líu đến chuyện điềm dữ, nhưng lại không muốn tiết lộ chuyện này, liền muốn mượn chuyện huynh đệ tranh chấp để Lý Hoài tiếp quản mọi chuyện từ tay Lý Du.
Lần này đi Võ Xương, đối với Lý Hoài mà nói, đây là một cơ hội tốt vô cùng.
Lúc trước hắn có một khoảng thời gian hoang đường, làm phụ hoàng không mừng, nếu như có thể xử lý tốt việc này, nhất định có thể lại được phụ hoàng thưởng thức.
Chỉ là chuyến này ít nhất phải đi ba tháng, để một mình Nguyên Tư Trăn lại Trường An, không biết khi nàng biết sẽ làm nàng thương tâm hay không.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Hoài thế mà lại toát ra hình ảnh Nguyên Tư Trăn một mình ngồi cắt bấc nến bên cửa sổ, yên lặng rơi lệ, hắn liền vội vàng lắc đầu đè cái ý niệm kỳ quái này xuống, tự dặn dò bản thân, thật vất vả mới có được cơ hội, không thể lại để cho nữ sắc làm hỏng việc.
Lý Hoài không hề ý thức được, hắn lúc này đã hoàn toàn chấp nhận được chuyện trước khi mình mất trí nhớ, từng sa vào sắc đẹp, bỏ bê chính sự, nên khi nghĩ tới đây, vẫn chưa phát giác có gì kỳ quái.
Sau khi hạ triều, Lý Duyên Khánh cũng không đi về điện Cam Lộ tiếp tục phê tấu, mà đi đến cái ao dịch qua bên cạnh, bảo người cầm chút thức ăn cho cá, hơi hăng hái cho đám cá chép trong hồ ăn.
Long bào hắn vung lên, một tay cầm thức ăn cá tung xuống, thấy mặt hồ nước vốn trầm mặc bình tĩnh nháy mắt liền sôi trào, cá chép tranh trước tranh giành ăn, không khỏi cười ra tiếng.
Tổng lĩnh thái giám bên cạnh hắn nhịn không được hỏi: "Thánh thượng hôm nay sao lại có nhã hứng như vậy?"
Lý Duyên Khánh lại vung một vốc đồ ăn cá xuống, rồi chỉ vào đám cá chép đang liều mạng giành ăn kia nói: "Nhìn cá chép giành nhau ăn, vô cùng thú vị, cá thì có cả một đám, mà đồ ăn thì chỉ có như thế, không giành được chẳng phải chỉ có nước chết đói? Nếu không muốn chết, chỉ có cố gắng gồng đầu lên mà giành thôi."
"Thánh thượng quá lo rồi, cá chép trong ao này đều có cung nhân cho ăn, làm sao chết đói được." Tổng lĩnh thái giám đáp.
Lý Duyên Khánh dường như hoàn toàn không nghe được hắn gì, tiếp tục chỉ vào cá chép nói: "Ngươi nhìn cái con lớn nhất.
đuôi thô nhất kia, mấy con cá chép khác đều giành không lại nó, thật sự là xinh đẹp."
"Đúng vậy, cái vảy của nó còn loé lên phản chiếu ánh sáng kìa!" Tổng lĩnh thái giám đành phải phụ họa nói.
Ai ngờ Lý Duyên Khánh lại đổi lời nói, "Nhưng đáng tiếc, nếu là cá của bách tính nuôi trong nhà, con lớn nhất này chắc chắn là con đầu tiên bị giết."
Tổng lĩnh thái giám ở bên cạnh hắn nhiều năm, bản lĩnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện cực kỳ lợi hại, lời này của Lý Duyên Khánh làm hắn cứ cảm giác có ý tứ khác, liền không còn dám nhiều lời nữa, chỉ tùy ý nói câu: "Cũng may con cá này là ở trong cung."
"Cũng may là trong cung." Lý Duyên Khánh nhìn xem mặt hồ, cười nhạt một tiếng.
- ------------------------------------
Y theo lệ cũ, Nguyên Tư Trăn hôm nay định đi Quốc Công Phủ thỉnh an, nhưng nàng vừa muốn đi ra ngoài, đã thấy hạ nhân Vương phủ vội vội vàng vàng khiêng người tiến vào.
Quản sự Vương phủ chùi chùi mồ hôi trên đầu, mặt mũi tràn đầy lo âu nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Vương phi, sáng nay đi lên Phong Minh Sơn đón xa phu, đã thấy hắn bị thương rồi."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy liền vội vàng tiến lên đi xem, hỏi: "Sao lại như vậy?"
"Hình như là bị trúng độc." Quản sự đáp, đưa tay ngăn trở Nguyên Tư Trăn không nên tới gần, "Vương phi cẩn thận, còn không biết là loại độc nào, coi chừng dính vào Vương phi."
"Ta làm gì có yếu ớt như thế." Nguyên Tư Trăn đẩy cánh hắn ngăn lại của hắn ra, đi đến trước mặt xa phu, thấy trên mặt hắn xanh đen một mảnh, cũng giống như bộ dáng Mục tài nhân đêm qua, nhưng khóe miệng lại có bọt trắng, dường như trúng độc rất nặng.
Nàng lập tức liên hệ việc này với chuyện cương thi cùng một chỗ, không nghĩ tới ban ngày không tìm được chút tung tích nào ở Phong Minh Sơn, ban đêm bọn nó lại chạy ra, cũng trách mình chủ quan, cương thi vốn ngày ngủ đêm ra, lại để lại mỗi mình xa phu ở trên núi.
"Mau đem hắn mang vào trong phòng, đi mời đại phu." Nguyên Tư Trăn phân phó nói, nàng đi theo sau cáng khiêng người, thừa dịp hạ nhân không chú ý, nhanh chóng nhét một lá bùa tam giác màu vàng vào trong cổ áo xa phu.
Thấy màu đen trên mặt hắn hơi lui chút, Nguyên Tư Trăn lúc này mới thở dài một hơi, cũng may người đưa về kịp thời, độc còn giải được.
Ngọc Thu thì lại hoàn toàn không giống ý nghĩ của nàng, ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn nói: "Còn may hôm qua Vương phi nói muốn đi bộ trở về, không phải ở lại chỗ ấy, không khéo không chừng cũng bị trúng độc, cũng không biết là cái độc vật gì lợi hại như vậy?"
Nguyên Tư Trăn không có tâm tình đối đáp với nàng ta, nghĩ đến trong cung, trên phố, vùng ngoại ô tại đều xuất hiện tung tích cương thi chỉ trong một ngày, nhưng nàng thì ngoại trừ một cái vòng tay bạc ra cũng không có bất kỳ đầu mối gì, không khỏi tâm tình nặng nề.
Xem ra cần phải mau chóng điều tra rõ nguyên do, chặt đứt mầm tai hoạ, miễn cho có thêm người vô tội thụ hại.
Sau khi an bài chuyện của phu xe xong, Nguyên Tư Trăn liền ôm một bụng đầy tâm sự vội vàng đi Quốc Công Phủ, định đến thỉnh an xong, liền đi cửa hàng vàng bạc ngự dụng (Editor: Cửa hàng chuyên làm vàng bạc cho trong cung), hỏi một chút xem có manh mối gì của vòng tay bạc này không.
Nàng vừa tiến vào Quốc Công Phủ, lại bị Quốc Công phu nhân thần sắc khẩn trương kéo đến một bên, "Ngươi có biết chuyện Hoài nhi sắp đi Võ Xương hay không?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, kinh ngạc hỏi: "Vương Gia muốn đi Võ Xương?"
"Ngươi làm sao làm biết vậy, làm Vương phi mà tin tức còn không linh thông bằng ta!" Quốc Công phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng nàng một chút, "Mới rồi tin tức trong triều truyền đến, Hoài nhi xin đi giúp chẩn tai và trị thuỷ ở Võ Xương, hai ngày sau liền xuất phát, chuyến đi này ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm."
"Chuyện xử lý lũ lụt lại xảy ra biến cố sao?" Nguyên Tư Trăn hỏi.
"Ngươi sao không chút nhọc lòng chỗ quan trọng vậy! Hoài nhi đi lâu như thế, ngươi làm sao nối dõi tông đường đây!" Quốc Công phu nhân đập đập tay của nàng nói.
Nguyên Tư Trăn thấy Quốc Công phu nhân hai ba câu nói liền lại quay trở lại chuyện nối dõi, nhịn không được oán thầm trong lòng, còn hai ngày thì làm được cái gì? Thật sự là quá đề cao nàng!.
Danh Sách Chương: