Lúc cô thay đổi quần áo thật tốt xuất hiện cùng với Vũ Văn Vĩ Thần trước một bữa tiệc mà từ trong miệng anh gọi là yến tiệc tư nhân loại nhỏ, cô cảm thấy anh là một tên lừa gạt.
Đúng vậy, một tên lừa đảo chết tiệt, một tên đại lừa đảo.
Đây là yến tiệc loại nhỏ sao?
Phóng tầm mắt nhìn đi, yến tiệc bên ngoài hoa viên đông nghịt người, còn có dàn nhạc hoa lệ hoành tráng, có ít nhất một trăm vị khách cao quý.
Tất cả mọi người đều ăn vận nổi tiếng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, một dáng vẻ cao quý của xã hội thượng lưu.
Đi theo phía sau Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du nhịn không được cúi đầu nhìn làn váy của mình, tuy rằng không thích hợp, nhưng đây là do lúc trước Đào Thục Huyên lựa chọn, nhưng mà tham gia những trường hợp như vậy, lại không long trọng cũng có vẻ đơn giản một chút.
Lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Triệu Nho đi phía sau Vũ Văn Vĩ Thần cũng giống như mình, ông ta phát hiện ra cô không được tự nhiên, lập tức cho cô một cái nhìn đầy yên tâm.
“Lão Triệu, ngài Tổng thông có dịp tham gia nhiều yến tiệc như vậy sao?” Thấy Vũ Văn Vĩ Thần bị người khác kéo đi tán gẫu, cô nhanh chóng tiến đến bên người Triệu Nho nhỏ giọng hỏi.
“Đây là yến tiệc tư nhân loại nhỏ, thông thường tổng thống không tham gia, yến tiệc lần này bởi vì người có quan hệ tốt với ngài ấy là Tư Đồ Niệm Hồng tổ chức tiệc sinh nhật nên ngài ấy mới tham gia” Triệu Nho nhỏ giọng giới thiệu với cô một chút.
“Gì, Đây…..Là loại nhỏ hả? Vậy ngài Tổng thống luôn tham gia những yến tiệc lớn sao?” Đao Du Du cảm thấy da đầu hơi run lên, nếu sau này mỗi lần Vũ Văn Vĩ Thần tham gia yến tiệc đều đưa cô đi cùng, chỉ sợ một chút tiền lương kia không đủ để mua lễ phục đi?
“Yến tiệc tư nhân Tổng thống không tham gia, ngài ấy chỉ tham gia những yến tiệc do các vị lãnh đạo nước ngoài tổ chức khi đi nước ngoài thôi. Tất nhiên ở tại Thương Quốc của chúng ta, những loại yến tiệc này sẽ làm ở phủ Tổng thống, ngài Tổng thống làm chủ nhân mở tiệc để chiêu đãi khách ở nước ngoài đến chơi.
“A….Vậy cũng được.” Nghe những lời ông ấy nói như vậy, Đào Du Du liền yên lòng, chỉ cần là ở phủ Tổng thống, cô có thể thường xuyên mặc đồng phục, như vậy sẽ không lo lắng chuyện mặc lễ phục rồi.
Nhưng………Nhưng mà……………
“Đợi một chút……… Ông…….. Ông vừa mới nói ngài Tổng thống luôn tổ chức yến tiệc ở phủ Tổng thống sao?” Vậy………Như vậy…….ý chính làm, sau này cô ấy muốn sau này sẽ thỉnh thoảng xử lý những yến tiệc lớn liên quan đến quốc tế sao?
Trời ơi, đất ơi, thánh mẫu Maria, cho Thiên Lôi xuống đánh chết con đi!!!!
Dường như nhìn thấy trong lòng Đào Du Du đang lo lắng, Triệu Nho mỉm cười nói: “Yên tâm, cô có rất nhiều trợ lý, mà tôi có thể giúp đỡ cho cô, không phải có áp lực quá lớn. Ngài Tổng thống chọn cô đến phủ Tổng thống làm quản gia, tự nhiên sẽ có suy nghĩ của ngài ấy, sẽ không để cô làm không tốt đâu.”
“Đúng vậy, ngài ấy đương nhiên là có suy nghĩ của ngài ấy rồi, sợ tôi tiết lộ bí mật thôi………” Vẻ mặt Đào Du Du buồn bực giọng điệu vô lực nói, như đang lầm bầm lầu bầu, Triệu Nho không nghe rõ những gì cô đang nói.
Hai người đang đứng nói chuyện một lúc, chỉ thấy một người đàn ông cầm ly rượu đi về phía này, anh ta đứng lại trước mặt hai người, sau đó tiện thể lấy ly rượu trong một khay của người phục vụ đem đến trước mặt Đào Du Du rồi nói: “Vị tiểu thư này thật lạ mặt, hình như trước giờ chưa từng gặp qua cô.”
Chương 26: Phiền toái
“Xin lỗi, tôi. . . . . . tôi không thể uống rượu. . . . . .” Nhìn ly rượu được đưa tới trước mặt, Đào Du Du áy náy xua tay nói.
“Vị tiểu thư này không để cho tôi chút mặt mũi nào sao? Tôi chưa từng nghe thấy tiểu thư danh môn không thể uống rượu.”
Đối phương thấy Đào Du Du trực tiếp cự tuyệt ý tốt mình, tuy rằng trên mặt chưa biểu lộ tức giận rõ ràng, nhưng giọng nói cũng không còn ôn hòa như khi nãy nữa.
Đúng là con nhà giàu bị làm hư mà. Đào Du Du âm thầm thở dài trong lòng.
Cô tận lực nở một nụ cười xin lỗi, sau đó giải thích: “Thật ngại quá, thực sự tôi không thể uống rượu, chứ không phải không để mặt mũi cho ngài. Hi vọng ngài thứ lỗi.”
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi, không muốn dây dưa nhiều ở chỗ này.
Người đàn ông kia thấy Đào Du Du quyết đoán cự tuyệt mình một lần nữa thì tức giận ẩn nhẫn trên mặt cuối cùng cũng biểu hiện ra ngoài, nhìn cô hừ lạnh nói: “Ở Định Khôn này, chưa có người phụ nữ nào dám từ chối rượu do tôi mời. Vị tiểu thư này có dũng khí như thế, không biết là người nhà ai đây?”
Lời của anh ta vừa dứt, bước chân của Đào Du Du cũng thoáng dừng lại. Trong lòng cô thầm kêu không ổn; tuy rằng không biết về gia thế của đối phương, nhưng nếu có thể tham gia bữa tiệc này thì nhất định là người có thế lực nằm trong tầng lớp thượng lưu của Thương quốc rồi. Cô quả thực không đắc tội nổi.
Vì vậy, Đào Du Du không thể làm gì khác hơn là đứng ở đó cúi thấp đầu, không biết làm sao cho phải.
Triệu Nho vẫn luôn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, bằng thân phận của ông hiện giờ, muốn đứng ra giải vây cho Đào Du Du cũng không tiện. Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể lặng lẽ kín đáo đi vào giữa đám người, tìm bóng dáng của Vũ Văn Vĩ Thần.
“Sao rồi? Sao lại không nói cô là tiểu thư nhà ai?”
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Thấy Đào Du Du không trả lời vấn đề của mình, người đàn ông kia đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức bước tới, một phát bắt lấy tay của cô, ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ cô lén trà trộn vào đây?”
“Không. . . . . . không phải. . . . . .” Đào Du Du liên tiếp phủ nhận.
Cô không biết mình có nên nói ra chuyện cô là quản gia của phủ Tổng thống hay không?
“Không phải? Hừ. . . . . . Vậy cô nói đi, là ai dẫn cô vào?” Hừ lạnh một tiếng, người đàn ông kia hiển nhiên không hề tin tưởng vào lời nói của Đào Du Du. Thấy bộ dạng lúng túng, không dám trực tiếp trả lời vấn đề của cô, anh ta khẳng định đó chính là biểu hiện của sự chột dạ.
“Cô ấy là người của tôi, sao vậy? Hứa công tử có gì không vừa lòng đối với cô ấy sao?” Đúng lúc Đào Du Du đang trong tình thế khó xử thì tiếng nói của Vũ Văn Vĩ Thần từ trong đám người truyền tới. Sắc mặt hai người đang đứng dây dưa cũng thoáng biến đổi.
“Tổng. . . . . . Tổng thống. . . . . . Ngài nói. . . . . . cô gái này đi cùng với ngài?” Dường như có chút không thể tin nổi đối với lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần, Hứa Nghiệp có chút giật mình, lắp bắp hỏi lại xác nhận.
“Thế nào? Anh có ý kiến?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, bước lên phía trước, giằng lấy tay của Đào Du Du đang bị Hứa Nghiệp giữ chặt, kéo cô đứng ra phía sau mình. Thấy anh ta hỏi ngược lại thì khẽ liếc mắt qua.