“Con………Tại sao con lại mặc quần áo bệnh nhân?” Cô hơi ngạc nhiên chỉ vào quần áo trên người Đào Du Du.
Lúc này trong đầu Đào Du Du tràn đầy hình ảnh ba cô bị ám sát, trong lúc nhất thời hoàn toàn không chú ý đến câu hỏi của Đào Tú Quyên.
Cô sững sờ ngồi trên ghế sô pha, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng.
Đào Tú Quyên đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã không còn sớm, vì vậy nói với Đào Du Du: “Nhanh đi lên lầu thay đổi quần áo của em họ đi, hành lý cô đã chuẩn bị giúp con rồi, ở Thành Quốc sẽ có người đặt chỗ khách sạn, con hãy ở đó vài ngày, đến lúc đó sẽ liên lạc với con, ngoan, mau đi đi, phải kiên cường một chút biết không?”
Đào Du Du máy móc từ trên ghế sô pha đứng dậy, tin tức lớn kia đã đả kích cô quên cả khóc, chờ cô đi vào phòng em học thay quần áo, mới trốn ở trong phòng gào khóc thảm thiết.
Như vậy, lúc Đào Du Du còn chưa làm rõ việc người bắt cóc và người cường X cô là ai, thì bị đưa lên máy bay đi Thành Quốc, nhưng mà cô không thể tưởng tượng được vào buổi tối hôm đó, cô đã không chỉ có một mình.
……………………………………..
“Bà già, bà đang suy nghĩ cái gì? Miếng thịt bò của bà đã cháy khét rồi.” Một giọng trẻ con đem suy nghĩ của cô kéo trở lại, con trai của cô đứng trước mặt cô, hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi tò mò nhìn cô.
“A……….Cái gì?” Bị kéo suy nghĩ trở về, Đào Du Du nghe vậy, lập tức phản xạ dùng cái xẻng lật miếng thịt bò lại, sau đó tắt lửa, quay lại nghiêm túc nhìn con trai nói: “Quả Táo, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi mẹ là bà già nữa, phải gọi mẹ, nhớ chưa?”
“Tôi cũng đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Quả Táo, tôi có tên. Đừng có đem mấy cái tên hoa quả ngu ngốc đó ra gọi tôi.” Cậu bé nghe vậy, rất khó chịu liếc mắt nhìn Đào Du Du một cái, sau đó tức giận nói.
‘Biết rồi, biết rồi, Đào Thục Huyên tiên sinh, bây giờ, xin mời ngài và em gái Đào Ý Hàm tiểu thư an vị tại phòng ăn được chưa? Bản đầu bếp muôn bưng đồ ăn lên.” Đào Du Du biết con trai mình không thích biệt danh Quả Táo này, nhánh chóng cười hì hì dỗ dành nó.
“Bà định cho chúng tôi ăn miếng thịt bò cháy khét này sao?” Đào Thục Huyên trừng mắt nhìn Đào Du Du đang bưng dĩa đựng miếng thịt bò đen thui, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.
“Cái đó……..Không có khét nha, chỉ hơi cháy sém mà thôi, rất giòn nha, mùi vị không giống với những món chúng ta hay ăn đâu. Chấp nhận một chút đi, Tiểu Tổ Tông, mẹ không có thời gian chuẩn bị cho các con một lần nữa, nhanh một chút sẽ muộn mất.” Đào Du Du vẻ mặt xấu hổ cười cười.
“Được rồi, bà mau đi đi, không thể vì bữa tối mà làm mất chen cơm được.” Đào Thục Huyên nhìn Đào Du Du vừa nói, ngược lại không tiếp tục xem thường cô nữa, trái lại biểu hiện thấu tình đạt lý khác thường.
“Ngoan, mẹ yêu con nhất. Nhớ kĩ, phải ngoan ngoãn ở nhà chơi với em gái, con thông minh như vậy, đem em gái giao cho con, mẹ yên tâm nhất rồi.” Đào Du Du xoay người ra khỏi phòng bếp, đem hai miếng thịt bò trong tay đặt lên bàn, sau đó xoa xoa tay, nâng gương mặt nhỏ nhắn của Đào Thục Huyên lên hôn “chụt” một cái, Đào Thục Huyên liền không kịp né tránh.
Chương 10: Tổng Thống Đến
Sau
Sau khi chuẩn bị bữa ăn tối cho hai đứa trẻ xong, cô vội vã chạy ra cửa.
Đợi khi cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Phủ Nghị trưởng, toàn bộ tiệc tối đều đã chuẩn bị thật tốt.
“Đào quản gia, ngài đã trở lại, hiện tại tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, ngài kiểm tra lại một chút đi.” Đào Du Du mới vừa vào phủ, đã bị vài người bộ trưởng vây xung quanh, từng người báo cáo công việc với cô.
Sau khi được sự của các bộ trưởng, Đào Du Du kiểm tra phòng tiệc và hoa viên tiếp khách một lần nữa, sau đó mới yên tâm.
Bảy giờ rưỡi tối, hơn mười chiếc limousine do hàng loạt xe cảnh sát dẫn đường đã dừng trước cửa lớn phủ Nghị trưởng.
Đào Du Du dẫn theo toàn bộ nhân viên quản lý trong phủ Nghị trưởng ra đón các vị khách quý.
Sau khi xe dừng lại hai phút, liền thấy một người đàn ông khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi có tướng mạo anh tuấn bức người đi cùng với Nghị trưởng Tiêu Triệt và tổng thống Tiêu Tịch xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lập tức thành một bức trang mỹ nam.
Mấy cô gái trẻ đứng phía sau Đào Du Du không chịu nổi liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi, dường như đã bị ba anh chàng đẹp trai trước mắt này làm cho choáng váng rồi.
Đào Du Du lại rất bình tĩnh, bây giờ theo suy nghĩ của cô, trên thế giới này ngoại trừ hai đứa con của cô ra, còn tất cả những người đàn ông đẹp trai kia chỉ là mây trôi mà thôi. Hoàn toàn không khơi dậy được sự hứng thú của cô.
Đúng vậy, ai bảo con trai cô là đẹp trai như vậy chứ?
Có nhiều lúc, Đào Du Du ôm hai đứa con của mình mà suy nghĩ, sao tụi nó lớn lên mà chẳng giống cô chút nào, đứa nào cũng đẹp.
Như vậy. đứng ở góc độ di truyền mà giải thích, như vậy có thể giải thích bọn nhỏ xuất sắc như vậy là giống ba chúng rồi.
Nhưng mà…………Nhưng mà……….. Chỉ cần nghĩ đến năm đó mình bị người kia cường X, cô cảm thấy cả người lạnh run, cho dù thế nào vẫn không có cảm tình đối với ba của hai đứa trẻ kia.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, năm đó anh ta đối với cô như vậy, hoàn toàn là bị người ta hại.
Như vậy trong lòng cô sẽ dễ chịu một chút. Ít ra, ba của hai đứa con cô không phải là phạm nhân cường X.
…………………………………….
Khi chủ nhân đưa khách đi ngang người cô, cô tiến lên chào hỏi trước: “Ngài tổng thống Vũ Văn, xin cho phép tôi thay mặt toàn bộ nhân viên trên dưới trong phủ Nghị trưởng nhiệt liệt hoan nghênh ngài đã đến, cũng xin chúc ngài đêm nay ở trong phủ Nghị trưởng có thể thật thoải mái.”
“Cảm ơn.” Vũ Văn Vĩ Thần liếc mắt nhìn Đào Du Du một cái, không có bất kì biểu cảm nào thản nhiên phun ra hai chữ.
Đối với thái độ của anh, Đào Du Du không có gì là không hài lòng, dù sao thân phận của anh lại cao như vậy, có thể cảm ơn cô, đã là phần tôn trọng lớn lắm rồi.
Yên lặng đứng một bên nhìn bọn họ đi vào trong phòng tiệc, cô cầm lấy bộ đàm ra lệnh: “Nhà bếp đã xong chưa? Khách mời đã đi vào phòng tiệc, chuẩn bị mang thức ăn lên đi.”
Ra lệnh xong, cô lập tức cất bước đi vào trong phòng tiệc.