• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có phải đàn ông không?

Tô Tố cảm thấy hơi buồn.

Lúc trước cô nhân lúc Tiêu Lăng tắm vội chạy về, tên trong điện thoại của anh bị cô đưa vào danh sách đen, tuần này cô cảm thấy thật yên tịnh, tự an ủi bản thân rằng Tiêu Lăng có thể đã hết hứng thú với cô.

Nhưng cô không ngờ Tiêu Lăng đang đợi cô ở nơi đây.

Tô Tố muốn trốn chạy!

Cô sợ ở trong đám đông đó không biết Tiêu Lăng có hành động gì không, cô có nên lờ đi, lờ đi, lờ đi hay không?

Tô Tố cảm thấy bối rối quá.

Đến lượt Lục Ngộ được gọi tên, cô nhanh chóng được hóa trang xong, thợ hóa trang đặt cọ xuống, nhìn Tô Tố vẫn chưa hết mơ màng, cố ý nhắc cô, “cô Tô, xong rồi.”

“À..à…….cám ơn.”

Tô Tố chợt giật mình, cô hoang mang định thần lại mỉm cười với thợ hóa trang.

“Cô Tô nhanh nhanh ra đi, bên ngoài sắp ghi hình rồi, đạo diễn Phạm tính tình khó chịu lắm, thời gian trì trệ quá, sợ rằng sẽ bị ông la mắng.”

Tô Tố nuốt nước bọt.

Trong đây tên tuổi đạo diễn Phạm Lãi rất có tiếng tăm, diễn viên nào hợp tác với ông mà chậm trễ hay diễn xuất có vấn đề đều bị ông ta mắng chửi một cách thậm tệ, mặc kệ người đó là ngôi sao hạng A hay hạng B.

Đành chịu vậy, cô sợ nhìn thấy Tiêu Lăng, bởi vì cô đã ký kết hợp đồng với Công Ty Truyền Thông Tinh Quang, cô chỉ là một con kiến trong lòng bàn tay của Tiêu Lăng, người ta chỉ cần động nhẹ ngón tay cũng có thể ép chết cô.

Trốn tránh hôm nay nhưng không trốn được ngày mai.

Tô Tố thầm lặng cố gắng mạnh dạn bước ra phòng hóa trang.

………

Phòng chụp ảnh.

“Tiêu Tổng, sao anh lại ở đây?” Phạm Lãi như nhìn thấy ma vậy, ông không thể hiểu, trước giờ đầu tư vào bộ phim điện ảnh lớn hơn thế này cũng không thấy vị đại gia này ghé thăm.

Cho dù có ghé thì cũng chỉ bàn luận kịch bản, hay chỉ nói chuyện giao lưu với nhân viên thôi. Nay lại mặc bộ vest Tây lịch sự, hai tay bỏ vào túi, đứng đó với tư thế thật nghiêm trang. Trên gương mặt không biểu lộ gì, nhưng vẫn giữ nguyên khí chất lạnh lùng phong độ.

Phạm Lãi nhìn xung quanh các nữ diễn viên, bất ngờ, có người nhìn Tiêu Tổng với cặp mắt hận thù, có người cúi đầu ngượng ngùng e thẹn, người xì xầm to nhỏ bàn về lai lịch người đàn ông đang đứng, khí phái hào hao phong nhã.

Tiêu Tổng lượn nhìn xung quanh, đôi mắt đen long lanh ấy không để ý nhìn những người phụ nữ trong phòng.

Phạm Lãi nhức nhối.

Ông nhớ lại lời dặn của Tiêu Tổng tại cái ngày cho thử vai, thở dài. Biết Tô Tố mà đến, thì cái phòng chụp ảnh này sẽ không còn bình yên nữa.

Ông ta hạ giọng đến gần Tiêu Lăng,

“Tiêu Tổng, tôi sắp phải ghi hình rồi đấy……”

Ngụ ý muốn đuổi anh ta đi!

Tiêu Lăng vẫn đứng sừng sững không rời đi, những người trong đây không còn tâm trí làm việc nữa.

Cuộc nói chuyện chưa dứt đã bị gián đoạn bởi nụ cười lạnh lùng của Tiêu Lăng.

Phạm Lãi vỗ đầu.

Được!

Ta không bận tâm nữa, chẳng ra thể thống gì!

Dù sao《Ngao Vân Truyền》hậu kỳ được Hollywood thuê máy móc để chế tác, giá tiền trên trời những ba trăm ngàn nhân dân tệ một ngày, Tiêu Tổng không đau xót túi tiền mình, lãng phí thời gian ở đây, thì tiếc rẻ cái quái gì!

……

Cửa phòng hóa trang mở ra, Tiêu Lăng như có linh cảm nhiều ánh mắt sắc bén nhìn vào anh.

Trong giây phút nhìn Tô Tố, đôi mắt Tiêu Lăng sáng rực rỡ.

Tô Tố trang điểm thật đậm để chụp hình cho ăn ảnh, nhất là đôi mắt, bình thường đôi mắt đã rất đẹp và cuốn hút, nay lại được vẽ cong nơi khóe mắt, bờ môi được son màu đỏ thẫm, cộng thêm hơi thở hấp dẫn.

Người phụ nữ nhỏ nhắn chạm mặt với anh ta trong phòng hóa trang, cúi đầu chột dạ, cảm thấy cúi đầu xuống như bị thất thế, cô ngẩng đầu lên lại, hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.

Tiêu Lăng lóe lên nụ cười trong mắt.

Những sự bất an và lo lắng trong tuần này bỗng nhiên tan biến.

Chính là……

Tiêu Lăng nhìn vào cặp đùi trần của cô, sắc mặt liền thay đổi.

Chờ Tô Tố tiến đến gần, anh lạnh lùng nhìn vào cặp đùi trần, anh chất vấn Phạm Lãi, “đây là trang phục chó má gì thế, sao lộ liễu vậy!”

Phạm Lãi lau mồ hôi.

Ông không nghĩ rằng hình tượng của Tô Tố lại giống như nhân vật Mỹ Đỗ Sa trong kịch bản vậy, ông ngắm kỹ lần nữa, nhiều ánh nhìn chăm chú đang hướng vào ông, khiến ông không dám tiếp tục nhìn.

Là một đạo diễn, ông ngắm chỉ để cân chỉnh trang điểm.

Sao lại nhìn ông như thế.

Phạm Lãi giải thích, “Tiêu Tổng à, nhân vật Mỹ Đỗ Sa trong kịch bản nổi tiếng là nhờ vào nét đẹp mỹ miều quyến rũ, trang phục này rất hợp đấy.”

“Không được, nhất định phải đổi!” người phụ nữ của anh không thể xuất hiện trước mặt công chúng như vây được. Anh quay ra sau nhìn thư ký Trương, “kịch bản đâu, đưa kịch bản cho tôi xem.”

Anh ta muốn xem xét vai diễn của nhân vật nữ thứ hai trong kịch bản.

Thư ký Trương lẳng lặng đưa kịch bản cho anh xem.

Tiêu Lăng tùy ý mở một trang ra xem, đã thấy được cảnh đầy tình tứ của vai nam chính và nữ diễn viên số 2, anh ta đóng “sầm” kịch bản lại, nét mặt và ánh mắt lạnh lùng xám xịt nhìn trừng Phạm Lãi, “đây là thứ gì lộn xộn vậy, không thấy Tổng Cục Phát Thanh và Đài Truyền Hình đã ra thông báo à, nghiêm cấm chụp hình và đóng phim gợi dục dưới mọi hình thức, đừng bảo rằng ông không biết nhé!”

Phạm Lãi nói không nên lời.

Đây chỉ là một cảnh tình tứ duy nhất trong cảnh này, vả lại đã giảm bớt nhiều đoạn kịch tính hơn rồi!

“Tiêu Tổng……không thể xóa thêm được nữa……”

“Không được, nhất định phải xóa!”

Tô Tố trợn nhìn Tiêu Lăng, đến gần Phạm Lãi, lờ đi Tiêu Lăng, “đạo diễn, chừng nào bấm máy?”

“Không được phép” Tiêu Lăng to giọng nói.

Tô Tố nắm chặt tay, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô nhìn Phạm Lãi, ông chợt hiểu, kéo hai người vào phòng hóa trang, và đuổi mọi người trong phòng ra.

Phạm Lãi cũng biết rằng Tiêu Lăng đến đây là vì Tô Tố, ông vỗ vai Tô Tố. “Hai người có chuyện gì thì nói rõ ràng với nhau đi.”

Sau đó ông tránh qua phòng thay đồ.

Trong phòng không một bóng người Tô Tố lo lắng, cô ấy nắm chặt tay và rất tức giận “Tiêu Lăng anh có bệnh à, Phạm Lãi là một đạo diễn chuyên nghiệp đấy, người nghiệp dư như anh thì biết gì mà nói. Trước đó sử dụng âm mưu thủ đoạn để tôi đến thử vai. Bây giờ lại không muốn tôi đóng, rốt cuộc anh muốn gì? ”

Tô Tố không còn lo sợ nữa, tất cả những cảm xúc đã bị đàn áp trong thời gian qua đã bộc phát ra.

“Tiêu Lăng đồ khốn kiếp, tôi đã gây lỗi gì, anh phải đối phó tôi như thế này… Có phả vì tôi liệt số điện thoại của anh vào danh sách đen không? nếu thế tôi sẽ xin lỗi anh, anh tâm địa hẹp hòi nhỏ mọn, anh có phải đàn ông không! ”

Có phải đàn ông không…….

Không khí bỗng chốc nguội lạnh

Tô Tố phát hiện mình nói không ngừng, ngượng ngạo ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng, anh cởi chiếc áo khoác ra, từ từ tiến về phía cô.

“Anh….anh muốn gì, đừng qua đây. Anh đừng làm bậy, bên ngoài rất nhiều người, chỉ cần tôi kêu la lên là mọi người ùa vào.”

Tô Tố ra giọng uy hiếp, bước chân lao đảo không ngừng luì bước về phía sau

Cô chóng lùi sát lưng vào tường, kinh sợ nhìn Tiêu Lăng.

“Anh, anh dừng lại!”

“chả phải cô muốn biết tôi có phải đàn ông không sao, tốt lắm, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đàn ông!”

Tiêu Lăng quăng mạnh chiếc áo khoát ra, bước từng bước lớn ép Tô Tố đến tận đường cùng.


Đây mới là nụ hôn

“Anh, đừng qua đây, tôi sẽ la lên đấy, la lên thật đấy.”

“Thế thì la len đi nào, cho mọi người biết hết quan hệ của chúng ta càng tốt.”

Tiêu Lăng cười nhạo, ép Tô Tố dựa sát mép tường, anh kéo đầu cô lại cúi đầu trao nụ hôn.

“Đạo diễn, đạo diễn……ừm…….”

Phạm Lãi đang trốn trong phòng thây đồ, ông nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Tố, nhưng……tha lỗi cho ông ko dám xuất hiện. Tiêu Tổng mà giận không ai dám làm gì.

Tô Tố, ai khiến cô nghi ngờ bản chất của người đàn ông thế.

Haizz, cô thật hạnh phúc quá rồi.

……

Nụ hôn của anh thật mãnh liệt và cuồng nhiệt, kèm theo sự khát khao dục vọng.

Nước mắt Tô Tố bắt đầu trào ra.

Đôi tay cô bị bắt chéo sau lưng, hai chân bị kẹp chặt, đầu óc mất kiểm soát, cô không thể phản kháng được.

“Ừm……” buông tôi ra.

Tiêu Lăng sẽ không thả cô ra, anh mở mạnh hàm răng cô ra, bắt đầu đưa chiếc lưỡi cuồng nhiệt vào trong.

Tô Tố bị hôn đến mặt mày chao đảo choáng váng.

Lưỡi cô bị hút gần như tê liệt.

Cô muốn cắn anh, nhưng Tiêu Lăng đã biết trước cô sẽ làm thế, bèn lấy tay dịnh chặt cằm cô, ép cô không được khép miệng lại.

Tư thế càng dễ cho Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng thật lòng muốn cho Tô Tố một bài học.

Người phụ nữ này đã dám đưa anh vào danh sách đen, lại dám cả gan mặc đồ hở han đóng phim gợi tình, còn hoài nghi bản chất đàn ông của anh.

Tốt lắm!

Anh mạnh bạo đưa tay vào bộ đồ diễn trên người cô, nhéo mạnh vào da thịt.

“Không……”

“Anh đừng làm thế!”

Tô Tố đầu óc chao đảo, không cho Tiêu Lăng tiếp tục hôn, cô đã lớn tiếng nhận lỗi, “tôi, tôi đã sai!”

Tiêu Lăng hành động một lát, bèn dừng lại, lạnh lùng nhìn cô, “sai chỗ nào?”

Tô Tố bất động thở hổn hển, như con cá vừa mắc câu bị kéo lên bờ, thở dốc.

Cô không thể định thần lại, nghe Tiêu Lăng nói thế cô cắn nhẹ lên môi, đôi mắt mụ mị nhắm lại.

Tiêu Lăng vẫn không buôn tha cô, gặng hỏi dữ dằn, “Sai chỗ nào!”

“Không nên kéo tên anh vào danh sách đen……”

“Còn gì nữa?”

“Không nên chửi anh, hôm đó anh lẳng lặng bỏ về không nói anh tiếng nào.”

“ừm!” Tiêu Lăng hả giân bình tâm lại, ôm Tô Tố, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, “còn nữa không?”

Tô Tố liếc nhìn anh, chợt thấy anh không còn tức giận nữa, tiếp tục nắm chặt tay, “không, không nên nói anh không phải đàn ông……”

“Nên bây giờ anh định tính sổ sao?”

Tô Tố ngạc nhiên

Tính sao?

Cô ta đã nhận lỗi rồi, anh còn muốn gì!

Khi cô liếc ánh nhìn sắt đá vào Tiêu Lăng, cô nuốt nước bọt, bỗng chốc nhận lỗi.

Trong tình cảnh yếu thế hơn, cô chỉ biết nhận thua cuộc.

Cô ta nắm lấy áo choàng phủ xuống đầu, giống một người vợ đang bị trút giận, “Đợi tí tôi sẽ đưa tên anh ra khỏi danh sách đen.”

“Sau này thì sao?”

“Sao này tôi cũng sẽ không kéo anh vào danh sách đen!” Tô Tố đảm bảo.

Vậy cũng được!

Tiêu Lăng không nghĩ rằng sẽ dễ dàng buông tha cô, vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng.

Tô Tố thấy anh im lặng, trong lòng sợ hãi.

Đối với cô người đàn ông này như một con ác ma, cô ta chợt nghĩ, thà lúc đầu bị Triệu Tổng cưỡng bức còn hơn bây giờ bị anh ta ép buộc không thể lật lọng.

Trong đầu xuất hiện hình ảnh hàm răng ố vàng của Triệu Tổng, Tô Tố buồn nôn.

Thôi kệ thôi kệ!

Triệu Tổng khiến cô muốn nôn ói.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút đã qua……

Tiêu Lăng vẫn im lặng không nói gì, Tô Tố đang bị anh ta áp bức cực độ, cuối cùng thất bại, cô ta hoàn toàn bị khuất phục.

“Tiêu Lăng, tôi đã sai, tôi đã thật sự biết sai, anh đừng giận nữa được không? Anh nói tôi nghe đi, phải làm gì anh mới chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ chiều anh được không?”

Mắt của Tiêu Lăng sáng rực lên, anh buông tay Tô Tố.

Tô Tố lúc nãy bị anh ta hôn đến hai chân rụng rời, anh ta vừa thả lỏng tay ra, chân cô khụy xuống, suýt trượt từ vách tường xuống, Tiêu Lăng nhanh tay nhấc đỡ cô dậy.

Tô Tố ngượng ngùng mặt đỏ bừng.

Cô đẩy Tiêu Lăng ra, sợ nếu đẩy mạnh anh lại giận, cô nói nhỏ, “để tôi tự đứng dậy.”

“Cô thử đẩy tôi ra lần nữa xem!”

Tay cô cứng đờ, không dám đẩy anh nữa.

“Hôn tôi đi.”

Cái gì?

Tô Tố ngẩng đầu kinh ngạc thật mạnh, đụng trúng cằm Tiêu Lăng, cô ôm đầu đau đớn “ây ya”, rơm rớm nước mắt ngước mặt nhìn Tiêu Lăng.

Cái cằm của người này được làm bằng đá hay sao ấy, cứng quá!

Tiêu Lăng xoa xoa cái cằm đau đớn, không biết nên khóc hay cười, “Anh hôn tôi có cần kích động vậy không?”

Khốn kiếp!

Tô Tố đáng thương đang thương lượng với anh, “không hôn nữa được không?”

“Không được!” Tiêu Lăng khô khan từ chối, “Lúc nãy chẳng phải cô nói tôi muốn gì cô cũng chiều sao? Cô đang nói chơi à.”

“Không có không có.” Tô Tố hoang mang lắc đầu, chỉ e rằng cô gật đầu chấp nhận thì Tiêu Lăng lại ban “sự trừng phạt” cho cô.

“Vậy bắt đầu đi nào.”

Tiêu Lăng vô tư dựa người vào tường, mắt hừng hực nhìn cô.

Tô Tố nghiến chặc răng.

Cô nghĩ ngợi, mắt đảo nhanh nhìn một vòng, “Anh chắc chắn sau khi tôi hôn anh, anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Tiêu Lăng lạnh nhạt mắt liếc nhìn cô, không nói gì.

“Tiêu Lăng, nếu tôi hôn anh, anh phải rời khỏi phim trường nhé? Anh, anh đừng nhìn tôi thế, lát chúng tôi còn phải đóng phim nữa, anh ở đây, không tài nào đóng phim được.”

Nếu như trao anh một nụ hôn có thể đuổi ôn thần này đi, cô sẽ nguyện hy sinh vậy.

Cô khẳng định, nếu Tiêu Lăng không đồng ý, cô thà chết còn hơn.

“Được!”

Ồ……

Cô không ngừng kinh ngạc.

Đã đồng ý rồi sao? Lại đồng ý một cách nhanh gọn!

Tô Tố nào biết suy nghĩ của Tiêu Lăng.

Dù sao tiểu yêu tinh này đang nằm trong tay khó thoát, vả lại Tô Tố chưa bao giờ chủ động hôn anh. Đồ ngon phải từ từ thưởng thức, tạo áp lực quá, mèo nhỏ này sẽ hoảng sợ tháo chạy.

Đây là một khởi đầu tốt.

Anh nhắm mắt lại, “Được rồi, đừng nói tầm phào nữa, nhanh nào!”

Tô Tố tức giận nắm chặt tay.

Trong lòng lại lôi tổ tông mười tám đời ra hỏi thăm một trận, nhưng mà……muốn cô thiệt thòi, không phải dễ dàng.

Tô Tố miêng nở nụ cười nham nhở.

Cô nhón chân lên, nắm lấy cánh tay anh, vui vẻ hôn lên má anh “um moaa” một cái.

“Xong rồi!”

Dù sao anh ta kêu hôn nhưng không bắt buộc phải hôn chỗ nào.

Tiêu Lăng cảm nhận được nụ hôn mềm mỏng hôn trên má anh, cảm giác hưởng thụ trong phút chốc tan biên. Anh ta cảm thấy tiếc nuối, nhìn sang Tô Tố thấy cô cười mỉm.

Có phải cô đang giở trò với anh?

Tiêu Lăng vểnh môi cười, ôm chặt cô hôn mãnh liệt.

“Ưm……”

Hai chiếc môi quấn quyện vào nhau, trỗi dậy một bầu không khí mê man ái tình, Tiêu Lăng mở mạnh cửa miệng, đưa lưỡi lướt qua miệng cô, lấy đi tất cả hơi thở của cô.

Kéo dài thật lâu, anh dừng lại với đôi mắt ửng đỏ, nhìn vào ánh mắt mơ hồ của cô, anh vênh môi, thầm nặng nói,”tiểu yêu tinh, đây mới gọi là hôn nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK