Chương 25: Tôi muốn giết chết anh
Trước mắt là phòng trọ được làm bằng ván gỗ, hai tầng, nhìn rất đơn sơ.
Chỗ kia, mười mấy cái đầu sói đang nhìn chắm chằm, giống như nhìn thấy con mồi.
Tay Hoắc Vi Vũ từ từ thu lại, nắm chặt thành quyền.
“Phu nhân có thể ở trên lầu, nhưng mà, hi vọng phu nhân duy trì cảnh giác, sói rất thông minh, có cơ hội là leo vào ngay, trước kia có mấy người lính nghỉ ngơi trên lầu, mất cảnh giác bị sói ăn sạch hết.” Thượng trung tá nhắc nhở.
Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, nhìn Thượng trung tá, lời nói ngẹn ở cổ họng.
Thượng trung tá đợi năm giây, thấy Hoắc Vi Vũ không xin tha thứ, cười nhạt một tiếng, gật đầu, lên xe rời đi.
Xe vừa đi, chỉ còn lại một mình cô.
Hoắc Vi Vũ thấy mấy con sói kia chạy tới, không chút suy nghĩ, “bạch bạch bạch” chạy lên trên lầu, khóa cửa lại, dựa vào tường ngồi xổm xuống trong hóc, hai tay chồng lên nhau, trán đè xuống, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở và nhịp tim.
Xung quanh yên tĩnh kỳ lạ, cô có thể nghe rõ tiếng kêu của côn trùng.
Mắt Hoắc Vi Vũ mở to, đập vào mắt là màu nâu đỏ của ván gỗ, trên ván gỗ trải rất nhiều rơm rạ, tản ra mùi vị nấm mốc lâu năm.
Trời dần dần tối, Hoắc Vi Vũ đứng lên, bật đèn.
Đèn đã bị hỏng, vẫn tối thui. Cô bực bội, chân đá vào khúc gỗ. Khúc gỗ lăn ra chỗ rơm rạ, từ trong đó có hai vật thể bò ra màu giống bùn đất, đầu hình tam giác.
Rắn hổ mang, có độc.
Rắn bị kinh sợ, uốn éo bò tới phía cô.
Hoắc Vi Vũ lui lại đến gần cửa. Cố Cảo Đình cũng chơi quá độc, nếu thêm mười phút nữa, trời hoàn toàn tối đen, cô tùy ý nằm lên bị rắn cắn thì sao, lúc đó chết lúc nào cũng không biết.
Cũng không biết trong đó có mấy con nữa. Cố Cảo Đình thật sự muốn cô chết!!!
“Cố Cảo Đình, tôi muốn giết anh.” Tay Hoắc Vi Vũ nắm chặt thành quyền, hét ầm lên.
Rắn chuyển hướng, tiếp tục bò đến phía cô.
Thấy rắn sắp bò đến chân, không kịp suy nghĩ, mở cửa xông ra ngoài. Chạy quá nhanh, trặc chân, té xuống lầu, nằm bẹp trên đất, mắt tối sầm, ngất xỉu.
*
Không biết qua bao lâu, Hoắc Vi Vũ mở mắt, khẽ động, chân truyền đến một trận đau nhức.
“Phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Tư lệnh rất lo lắng cho cô đó.” Một dì hơn năm mươi tuổi khẽ cười nói.
“A” Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng: “Anh ta cũng biết lo lắng cho tôi sao? Dì thật biết nói đùa.”
Cô ngồi dậy, chỉnh sửa tóc rối bời, nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi:
“Đây là đâu?”
“Bẩm phu nhân, đây là biệt thự Đông Giao của Tư lệnh, tôi tận mắt thấy ngài ôm người về, lần đầu tiên tôi thấy Tư lệnh khẩn trương như vậy.” Nữ hầu nói.
“Anh ta khẩn trương sợ tôi chết, biến thành quỷ sẽ không tha cho anh.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, vén chăn lên muốn xuống giường.
“Tôi luôn luôn mong chờ.” Âm thanh thâm trầm của Cố Cảo Đình từ ngoài truyền vào.
Hoắc Vi Vũ không vui nhìn anh ta.
Anh ta vẫn lãnh khốc như xưa, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, tản ra một cỗ hương vị tà tứ, lạnh lùng nói:
“Không phải muốn giết tôi sao? Đi đường còn té lên té xuống, làm sao giết được tôi?”
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, rất không bình tĩnh nói:
“Cố Cảo Đình, anh cài camera trên lầu? Anh theo dõi tôi?”
Anh chính là muốn thấy tôi xấu mặt mới hài lòng đúng không!
“Nếu không phải vậy, cô cho rằng có thể sống trở về sao?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi ngược lại, mặt không đổi cầm cái hòm thuốc đến gần cô, nắm chặt mắt cá chân của cô, đặt lên đùi anh.
=======
Chương 26: Nói lại cho tôi!
Dưới góc độ của anh ta, dễ dàng thấy được quần nhỏ của cô. Hoắc Vi Vũ vừa vặn bắt được ánh mắt của anh, nhưng, anh ta còn lạnh lùng dời mắt, giống như không thèm nhìn.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, đạp anh ta ra.
Cố Cảo Đình là ai? Thiên tài trong quân đội, bất kể là mưu lược, năng lực, hay thân thủ, sắc bén không ai bằng.
Anh ngữa về sau, né công kích của Hoắc Vi Vũ.
Lúc Hoắc Vi Vũ định đá lần nữa, anh liền nắm mắt cá chân của cô, vặn một cái. Hoắc Vi Vũ đau đớn lộn một vòng, còn chưa kịp mắng chửi, môi liền bị anh chặn lại.
Nụ hôn của anh ta mạnh mẽ, bá đạo, mang theo điên cuồng ngược đãi, như trừng phạt, như muốn in hương vị của anh vào trong xương cốt cô.
Hoắc Vi Vũ liều mạng đẩy anh ra, sức lực chênh lệch, cô nghĩ đến nơi yếu ớt nhất của đàn ông, liền cong đầu gối lên tấn công tiểu đệ của anh.
Cố Cảo Đình ý thức được cô định làm gì, trong mắt loé lên một tia hung ác, ngồi lên bụng cô.
Chân không làm gì được, Hoắc Vi Vũ liền giơ tay chộp tới.
Đánh bất ngờ, liền bị cô cầm được. Cái kia, như sắt thép mới ra lò, khí thế rộng rãi, tản ra hừng hực nhiệt lượng, như có thể đốt cháy lòng bàn tay của cô.
Hoắc Vi Vũ do dự một chút, tay liền bị anh giật xuống đặt ở đỉnh đầu.
Anh ta như một con sư tử, trên cao nhìn xuống, hung hăng chất vấn:
“Cô muốn làm gì?”
“Không phải anh đã biết rồi sao?” Hoắc Vi Vũ không khách khí đáp trả.
“Nếu không phải cô đang tới tháng, tôi nhất định làm cô không xuống giường được, nhìn xem ai chết trước!” Cố Cảo Đình cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh chằm chằm, thân thể run lẩy bẩy.
Cô biết, Cố Cảo Đình dễ dàng đồng ý kết hôn như vậy, khẳng định là không đơn giản.
Anh ta muốn hành hạ cô, tra tấn cô, trút giận cho em gái của anh.
“Là do em gái của anh đoạt đàn ông của tôi, là cô ta bắt cóc tôi, bọn anh mới là người sai!” Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói.
Cố Cảo Đình nắm chặt cằm của cô, lạnh lùng nói: “Ai là đàn ông của cô, nói lại cho tôi!”
Hoắc Vi Vũ mím chặt môi, quật cường không nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, bàn tay du di trên eo của cô, tà tứ nói:
“Có lẽ, cô muốn làm trong tình trạng này, cũng được.”
Lông mày Hoắc Vi Vũ nhíu chặt:
“Anh không bằng câm thú.”
Cố Cảo Đình cúi người, cắn môi cô, hung hãn nói:
“Nếu không ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cô biết thế nào là không bằng cầm thú! Nói, ai là đàn ông của cô!”
Mũi Hoắc Vi Vũ chua xót, nước mắt mơ hồ tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Cô luôn nghĩ rằng, sẽ kết hôn với Ngụy Ngạn Khang.
Ngụy Ngạn Khang xuất hiện vào lúc cô bất lực, khó khăn nhất, giúp đỡ cô cho cô hứa hẹn.
Vì Ngụy Ngạn Khang, cô đào hôn, làm ba ba tức chết, từ bỏ gia đình của mình, kết quả, bọn họ kết giao bảy năm, Ngụy Ngạn Khang lại lén lút vụng trộm với Cô Kiều Tuyết một năm.
Cô không còn tin vào tình yêu nữa, vì không muốn để nhị ca cùng đại ca xích mích với Cố Cảo Đình, cô mới gả cho anh ta để yên chuyện.
Nếu còn lựa chọn nào khác, cô nhất định không muốn xuất hiện trước mặt Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ hít hít mũi, không cho nước mắt chảy xuống, trấn định nói:
“Người đàn ông của tôi là người tài giỏi hơn người, có thể cứu tôi trong biển lửa, cho tôi chỗ dựa ấm áp, để tôi không cảm thấy cô đơn, lo sợ, không phải Ngụy Ngạn Khang, thì là anh sao?”
Cố Cảo Đình cúi người, hung hăng hôn lên môi cô…