Chương 5: Anh là ai?
Lúc đầu, nhìn thấy cô chảy máu, trong lòng sinh ra một tia thương tiếc. Anh không nghĩ tới, cô và Ngụy Ngạn Khang kết giao bảy năm, nhưng vẫn còn hoàn bích. Nên anh đều nhẹ nhàng di chuyển, hôn an ủi tâm tình của cô.
Nhưng mà, Cố Cảo Đình là ai?
Quyền cao chức trọng, một tay che trời, tùy ý ra lệnh, liền có thể khiến sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Làm sao anh có thể chịu đựng nữ nhân của mình kêu tên của nam nhân khác.
Đột nhiên…
“Đau quá.” Hoắc Vi Vũ hô, nước mắt trong suốt chảy ra, nắm chặt tay của anh.
“Đau hả, vậy liền nhớ kỹ cho tôi ai mới là nam nhân của em.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, mồ hôi trên trán lăn xuống gương mặt cương nghị, rơi vào trên cơ ngực cường tráng của anh.
Một đêm cuồng dã.
Anh dùng hành động nói cho cô biết, anh là vương, không có ai nắm giữ được anh.
*
Buổi sáng, thời điểm bị đau thức làm thức tỉnh.
Cô đứng trước gương nhìn thân thể mình, đôi mắt đẹp tối sầm lại.
Hôm qua cô đụng phải cầm thú ngàn năm biến thái hả trời? Không tính bên trong, ban cho nàng một thân tím tím đỏ đỏ, dấu hôn chằng chịt, trên đùi cũng không bỏ qua.
Vấn đề là, cô uống quá nhiều, đến dung mạo của nam nhân kia ra sao cũng không nhớ rõ.
Cố Cảo Đình đã từng cảnh cáo cô, trước hôn nhân mà cho anh ta đội nón xanh, cô liền xong đời. Thực ra cô bị sao cũng không vấn đề gì, nhưng Cố Cảo Đình quyền thế lớn như vậy, sợ đại ca với nhị ca bị liên lụy.
Hoắc Vi Vũ nhớ tới bản mặt lãnh khốc như quỷ satan của Cố Cảo Đình, liền run lên.
Nhanh, qua tiệm thuốc mua chút thuốc để thoải mái chút.
Cô còn phát hiện, trên tủ đầu giường đồ dùng không ít, nói cách khác, nam nhân kia không có dùng bao.
Anh ta không sợ cô bị bệnh sao? Hay là bản thân anh ta đã có bệnh sẵn, không cần kiêng cử?
Hoắc Vi Vũ có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vì an toàn, cô nhanh đi bệnh viện phụ khoa kiểm tra, người chạy trong lòng thầm cầu trời, cầu lão thiên buông tha cho ta.
*
Phòng khám bệnh.
Nữ bác sĩ lớn tuổi nhìn qua Hoắc Vi Vũ, nhận phiếu khám bệnh của cô, không lạnh không nhạt hỏi:
“Bao nhiêu tuổi?”
“25” Hoắc Vi Vũ lui về sau, tay bấm chặt vào chân, mặt đỏ hồng, giả bộ trấn định nói:
“Đêm qua cùng nam nhân làm cái kia, liền đến kiểm tra thử, xem có bị nhiễm bệnh không.”
Bác sĩ nhìn sang Hoắc Vi Vũ, hơi hơi vặn lông mày, nghiêm túc nói:
“Cởi, nằm lên giường.”
Sau Khi Hoắc Vi Vũ nằm ngay ngắn trên giường, thấy bác sĩ đeo bao tay, lấy ra dụng cụ mở rộng âm đạo, còn có ngoáy tai.
“Đêm qua các người quan hệ mấy lần?” Bác sĩ hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cô nhớ mới lạ. Cô đoán người kia một lần nhất định không đủ, nên đã xảy ra là không thể ngăn cản, cô hận…
Bác sĩ thấy Hoắc Vi Vũ không trả lời:
“Tuổi còn trẻ, chú ý thân thể, chớ ham hưởng thụ, sưng đỏ lợi hại, trước tiên tôi phối cho cô chút thuốc tiêu viêm, mỗi ngày thoa ngoài da, về sau giảm viêm, thì dừng lại, cô điền vào tờ đơn, một tuần sau đến quầy phục vụ lấy kết quả.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Hoắc Vi Vũ cầm tờ đơn, ngồi một bên điền, bác sĩ tiếp tục kêu tên một bệnh nhân khác.
“Bác sĩ, tôi muốn sữa màng dưới.” Thiếu nữ trẻ tuổi tiến đến nói ra.
Một tia sáng lóe lên trong đầu của Hoắc Vi Vũ, dương lên nụ cười:
“Bác sĩ, tôi cũng muốn làm, sau khi làm xong, nếu ba ngày sau bị phá cũng không nhìn ra được.”
“Vừa làm, liền muốn được phá, vậy cô đến đây làm làm gì, ít nhất phải một tuần.” Bác sĩ nhíu mày.
“Một tuần, cũng được, có còn đỡ hơn là không, làm cho tôi một cái.” Hoắc Vi Vũ tùy tiện nói ra.
Sau khi hẹn ngày với bác sĩ, cô rời khỏi văn phòng, nhìn một chút, liền thấy hắn…
========
Chương 6: Cô thật đúng là không biết xấu hổ!
Một thân âu phục lam nhạt, vóc người cao gầy, trên mặt anh tuấn nhã nhặn, đôi mắt màu đen nồng đậm khí tức phong độ, không giấu được khí chất nho nhã, hơi mĩm cười, mang theo chút ấm áp vui sướng.
Y tá bị hắn làm thần hồn điên đảo, hâm mộ nói:
“Tiên sinh thật sự cẩn thận, trong lúc bận còn bồi bạn gái đi khám bệnh, đối với phụ nữ thật tốt, ai mà được làm bạn gái của tiên sinh chắc sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Ta phải làm, dù sao thì bạn gái chỉ có một thôi.” Ngụy Ngạn Khang ưu nhã nói.
Khóe miệng của Hoắc Vi Vũ giật giật, tên Ngụy Ngạn Khang đúng là da mặt đủ dày đến nổi có thể bao quanh một vòng trái đất.
Cô coi như không nhìn thấy hắn, muốn im lặng đi qua.
Ngụy Ngạn Khang nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, kinh ngạc mắt trợn to, nhìn lướt qua hai chữ “phụ khoa” trên văn phòng, bước nhanh đến trước mặt cô, lo lắng hỏi:
“Em xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại đến khám phụ khoa?”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ lạnh bạc, tùy ý nói:
“Tôi là nữ nhân, đến khám phụ khoa không phải rất bình thường sao? Ngược lại là anh, đến địa phương nữ nhân tụ tập nhìn ung thu vú hả?”
“Vi Vũ, có thể nói chuyện dễ nghe một chút hay không, anh không phải kẻ địch của em.” Ngụy Ngạn Khang nói rõ, trên mặt có chút tức giận.
Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói:
“Không phải là kẻ địch, chẳng lẽ là bạn thân sao? Đàn ông muốn làm bạn thân với phụ nữ, không phải lợi ích, thì là muốn lên giường, anh là loại nào?”
“Anh đã hứa với em, ba năm sau cưới em làm vợ, em lại không thể chờ anh ba năm sao? Ba năm sau, anh cái gì cũng có, làm vợ của anh, không phải muốn gì có đó sao?” Ngụy Ngạn Khang nhẹ giọng nói.
“Ngụy tiên sinh bán mình cầu vinh, vứt bỏ bạn gái, thanh danh chót vót, đức hạnh cao thượng này thật muốn làm người ta nhịn không nổi muốn nhổ một bãi nước miếng tế ngươi, thật vất vả mới được như bây giờ, anh hưởng thụ một mình đi.” Hoắc Vi Vũ tặng hắn một cái liếc mắt, đi đến trước thang máy, bấm nút đi xuống.
“Vi Vũ.” Ngụy Ngạn Khang đi theo: “ Em nghe anh nói..”
Hắn vừa định giải thích, liền nghe thấy âm thanh của Cố Kiều Tuyết vang lên.
“Hoắc Vi Vũ, cô lại tới câu dẫn chồng tôi, lần này còn theo dõi đến tận bệnh viện!”Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Kiều Tuyết nghiến răng nghiến lợi chạy tới, trong mắt lóe lên một tia bực bội, âm thanh lạnh lùng nói:
“Tôi không có rãnh, khác với mấy người trên mặt dát vàng như cô.”
Cố Kiều Tuyết tát một cái vào mặt Hoắc Vi Vũ:
“Cô thật không biết xấu hổ, sắp đám cưới còn đi khám phụ khoa, chắc chắn là đã làm chuyện có lỗi với anh của tôi, tôi sẽ nói cho anh ta biết, để cho anh ta bỏ cô, đồ hạ tiện.”
Trong mắt xinh đẹp của Hoắc Vi Vũ lướt qua một đạo lệ quang, đẩy tay Cố Kiều Tuyết ra, thuận tay tát cho ả một cái.
Cố Kiều Tuyết chấn kinh bịt mặt bị đánh, mắt đỏ hồng trừng Hoắc Vi Vũ.
“Thứ nhất bạt tay này tôi trả lại cho cô, thứ hai bạt tay này là cô thiếu tôi, mặt khác, cô cứ tự nhiên nói cho anh ta biết, nếu Cố Cảo Đình bỏ tôi, cô xem tôi quấn lấy ai.”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ sắc bén chậm rãi dừng trên mặt Ngụy Ngạn Khang, trong mắt càng phát ra lạnh bạc, cười xinh đẹp.
Vốn Hoắc Vi Vũ lớn lên rất xinh đẹp, cười rộ lên, càng giống yêu tinh trong rừng, như có mị lực mê hoặc tâm trí.
Tâm Cố Kiều Tuyết run lên, nắm chặt cánh tay Ngạn Ngụy Đình:
“Cô dám, anh Khang không phải là bạn trai của cô nữa, rất nhanh liền sẽ thành chồng tôi, là ba ba của con tôi.”
“Cái này không tốt lắm, tôi vẫn còn trẻ, chưa sinh bao giờ, cô nghĩ xem, sinh con xong, có thể xấu đi hay không?”
“Hoắc Vi Vũ!” Cố Kiều Tuyết hoảng sợ quát.
“Nếu sợ thì cách xa tôi một chút, đừng trêu chọc tôi, cứt rơi trên tiền tôi sẽ không nhặt, tiền chồng lên cứt càng không để ý, quản tốt đống của cô!”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi vào trong thang máy đang mở cửa.
Nhắm mắt làm ngơ!
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ – Tác giả: Xán Miểu Ái Ngư (Tên khác: Thịnh thế sủng hôn: Cố thiếu, quá càn rỡ!)