Bác Văn nhìn Ứng Hiểu Vi, không biết tiếp theo sẽ nghe được những lời vô lý nào khác từ cô gái vừa điên vừa ngốc nghếch này.
Rốt cuộc cô đã sống cuộc sống như thế nào với gia đình họ Bùi?
Cô đã được ăn hai cái bánh bao, và đó là một món quá lớn đến nỗi cô không thể nào quên được. Cô không phân biệt được đâu là sữa, đâu là cà phê. Hơn hết, cô còn biết giặt quần áo?
Trương Thiên Dương kéo tay cô ngồi xuống. ‘Ăn trước đi. Chúng ta sẽ thay đồ sau khi ăn sáng xong.”
Ứng Hiểu Vi ngoan ngoãn nghe lời anh. Lần này, ánh mắt cô rơi vào người quản gia và những người phục vụ xung quanh, mắt cô co rút lại khi nhìn thấy họ. Cô rất sợ hãi.
Cô chuyển sự chú ý đến đôi đũa trên bàn, vụng về gắp một chiếc bánh bao và đặt lên đĩa trước mặt Trương Thiên Dương.
“Thiên Dương, đây là một cái bánh bao nhỏ cho anh.”
Thấy anh không có phản ứng, cô chợt nhớ tới ánh mắt của anh không nhìn thấy gì.
Cô nhấc cái đĩa nhỏ lên, gắp cái bánh bao lên rồi chạm vào môi anh.
“Nào anh ăn đi.”
Cuối cùng cô cũng nhớ lại nhiệm vụ chăm sóc đại thiếu gia nhà họ Trương.
Anh giữ yên tay cô và cắn một miếng, gật đầu hài lòng.
“Ừm nó rất ngon.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Từ bây giờ, mỗi ngày trong bữa cơm phải có bánh bao cho thiếu phu nhân. Cô ấy thích nó.”
Vế sau lời nói của anh hướng về những người hầu.
Những người phục vụ đã theo dõi cả hai đều đứng thẳng lưng. Họ cung kính đáp lại.
Tuy nhiên, Ứng Hiểu Vi không có phản ứng. Cô lúng túng thêm thức ăn vào đĩa của Trương Thiên Dương. Sau bữa sáng, chiếc áo sơ mi màu trắng của Trương Thiên Dương đã biến thành một cảnh tượng khủng khiếp.
Không chỉ có vệt cà phê, mà còn có một ít nước canh rau, ăn sâu vào vải.
Từng miếng ăn của anh đều được Ứng Hiểu Vi đút cho ăn, thậm chí khi anh ăn xong cô cũng không tự mình ăn thêm miếng nào nữa.
Cô nói rằng cô đã ăn no. Từ đầu đến cuối bữa ăn, cô chỉ ăn một miếng bánh mì que và hai chiếc bánh bao.
“Hiểu Vi, nhà anh không có phòng trừng phạt hay tầng hầm, em có thể có bao nhiêu bánh bao tùy thích. Từ nay về sau, em là thiếu phu nhân của nhà họ Trương. Chỉ cần nói với nhà bếp, bất cứ điều gì em muốn cũng đều có hết. Em hiểu không?” Trương Thiên Dương nhẹ giọng nói với Ứng Hiểu Vi.
Cô vẫy vẫy bàn tay đang bị đau vì cầm đũa, rõ ràng là bối rối.
Trương Thiên Dương hơi nghiêng đầu quay về phía đám người hầu. “Cô ấy không hiểu, nhưng tất cả mọi người có hiểu không?”
Tất cả những người hầu gái đều đồng loạt đứng lên và cúi chào. “Vâng, thiếu gia.”
Trương Thiên Dương hài lòng. Anh đứng dậy và nói. “Hiểu Vi, lên phòng giúp anh thay quần áo.”
Ứng Hiểu Vi nhanh chóng đi theo.
Nhưng Trương Thiên Dương không để cho Ứng Hiểu Vi giúp mình thay quần áo.