Đặng Luân Hy không hài lòng. ‘Không phải cô nói em gái cô là cô gái đẹp nhất trên thế giới sao? Là cô ấy à? Có gì đó không ổn với mắt của cô thì phải. Đây cũng được gọi là đẹp? Còn không thể so với cô một phần mười, nhưng vẫn có thể gọi là xinh đẹp? Này, không phải nhị thiếu gia nói rằng cô ấy tốt bụng và có phẩm hạnh sao? Có vẻ như cô ấy là mẫu người của cậu ấy. Nhị thiếu gia, cậu rất hợp với cô ấy đấy.”
Ứng Hiểu Vi suýt nữa cười thành tiếng. Cô thật sự không ngờ Đặng Luân Hy lại độc mồm như vậy. Cho dù Bùi Ngọc Tuyết không đẹp nhưng cũng đâu thể nói huych †oẹt ra như thế. Tuy vậy, Ứng Hiểu Vi lại thấy hả hê trong lòng.
Vẻ mặt của Trương Thiên Hàn trông thật khó coi. ‘Đặng thiếu gia, anh đã đi quá xa rồi”
Đặng Luân Hy sững sờ một lúc, tỏ vẻ ngây ngô. “Quá xa? Không, tôi luôn thẳng thắn với lời nói của mình. Đó là lý do tại sao sáng nay chị dâu nói rằng tất cả những cô gái thích tôi đều bị mù.”
Tại thời điểm này, Bùi Ngọc Tuyết cuối cùng đã tìm thấy một phản ứng phù hợp với mình.
Những giọt nước mắt lớn chảy dài trên khuôn mặt cô. “Tôi xin lỗi, Đặng thiếu gia. Tất cả đều là chuyện vớ vẩn của chị gái tôi. Đừng ghi nhớ điều đó. Tôi biết rằng tôi chỉ ở mức trung bình và không xứng với anh, nhưng… nhưng… tôi…
Cô che miệng và khóc đến nỗi nước mắt tuôn rơi. Cô không thể tiếp tục nói được nữa.
Đặng Luân Hy bật dậy, trốn sau ghế sopha của Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi. “Cô khóc cái gì vậy? Tôi đã làm gì cô?
Tôi cũng không bắt nạt cô.”
Trong lòng Phương Dạ Ngôn ngập tràn hận †hù, nhưng bà không dám làm mất lòng ai trong số họ. Bà nghiến răng và khuyên con gái. “Ngọc Tuyết, đừng khóc. Đều là chuyện vớ vẩn của chị gái con khiến con bị hiểu lầm” Nói xong, bà hung hăng trừng mắt nhìn Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi run rẩy. “Em gái, đừng khóc. Chị xin lỗi. Chị đã sai.”
Diễn xuất của cô quá hoàn hảo, đến nỗi ngay cả Trương Thiên Dương cũng phải sững sờ. Bùi Ngọc Tuyết càng khóc lớn hơn.
Ứng Hiểu Vi xoa xoa vạt áo, cẩn thận nói.
“Chị sẽ đưa thẻ ngân hàng khác cho em mà. Đừng khóc, được không?”
“Thẻ ngân hàng nào?” Trương Thiên Dương chưa kịp nói, Đặng Luân Hy đã hỏi.
Ứng Hiểu đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi khiến cô cứ ngẩn ra.
Bùi Ngọc Tuyết đột ngột đứng lên. “Chị ơi, sao chị có thể nói em thế này? Em…
em không muốn sống nữa.” Cô xoay người muốn lao ra ngoài. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cuối cùng, cơ thể cô đột nhiên mềm nhữn và cô ngã quy. Trương Thiên Hàn, người ở gần cô nhất, vô thức đưa tay ra đỡ cô. Cơ thể mềm nhũn của Bùi Ngọc Tuyết rơi vào vòng tay của anh.
Ứng Hiểu Vi lập tức hét lên. “Nhị thiếu gia, mau, mau đưa em gái tôi đến bệnh viện. Mẹ ơi, mẹ hãy nhanh chóng cùng nhị thiếu gia đưa Ngọc Tuyết vào viện nhé. Em ấy đã ngất đi rồi.”