• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Phàm Phàm theo cậu mợ lên lầu tìm mẹ.

Trở về phòng, Tiểu Phàm Phàm lập tức dính lấy Cao Nghệ, sít sao theo sát mẹ, Cao Đạm lấy quà đưa cho Cao Nghệ "Tiểu Phỉ tới giúp chọn đồ."

"Cảm ơn anh" lại cười với An Hân Phỉ đứng một bên "Cảm ơn chị dâu"

"A... Không... Không cần cảm ơn đâu."

"Anh, em có thể một mình nói chuyện với chị dâu không?"

An Hân Phỉ nghe xong, bất an nhìn chồng mình, ánh mắt kia như thỏ con đang hoảng sợ, làm cho anh suýt chút nữa thì đưa tay sờ sờ đầu cô. Cuối cùng chỉ đáp cho cô một cái ánh nhìn trấn an: "Anh mang Phàm Phàm đi thay quần áo."

Cao Đạm vẫy tay với bé Phàm Phàm, Tiểu Phàm Phàm chạy lại nắm tay anh rồi đi theo, sau còn quay đầu lại vẫy tay chào An Hân Phỉ cùng mẹ mình.

Cao Nghệ xua xua tay tượng trưng.

Sau khi Cao Đạm rời đi, Cao Nghệ nhìn vẻ thận trọng của An Hân Phỉ đang ngồi phía đối diện.

"Đừng căng thẳng, thật sự chỉ là tâm sự chuyện trò thôi mà." Cô đáng sợ đến thế sao, dáng dấp lúc lớn lên cũng đẹp lắm mà, Cao Nghệ nghĩ thầm.

"Chị cùng em tuổi tương đương nhau, chúng ta lấy tên xưng hô được không?"

"Được."

"Nhìn không ra tuổi chị còn trẻ thế mà có kiên nhẫn đến vậy." Cô ám chỉ việc An Hân Phỉ dỗ bé Phàm Phàm chơi đùa "Có đôi lúc em nhức hết cả đầu."

"Phàm Phàm rất đáng yêu." Nhớ đến bàn tay nhỏ đầy thịt của Tiểu Phàm Phàm, thanh âm trẻ con ngây thơ vị sữa gọi cô là mợ, kề cận dựa sát vào cô, khóe môi An Hân Phỉ lơ đạng hiện ra một nụ cười.

"Chị thích trẻ con như vậy, sao không cùng anh trai sản xuất ra một đứa?" Cao Nghệ cũng có suy nghĩ riêng, rốt cuộc cô vẫn nghĩ cho người nhà, cô hy vọng hai người có thể sớm có con, như vậy thì An Hân Phỉ coi như là có thứ ràng buộc. Nhưng lại cũng nhớ rằng, có con là có thể giữ lại chắc, chính cô còn không phải là ví dụ tốt nhất sao.

Nói đến vấn đề có con, An Hân Phỉ có chút xấu hổ, nhưng vẫn đáp lại "Thuận theo tự nhiên vậy." và nhớ đến hiệp nghị giữa hai người......

Cao Nghệ cười cười "Khá tốt, thừa dịp bây giờ còn có thể hưởng thụ thế giới hai người, có con rồi thì bận rộn lắm." Nửa đêm rời giường cho con bú sữa quả thực không thể kiên nhẫn nổi.

Cao Nghệ rất khéo tạo không khí, hai cô gái nói từ chuyện con cái tới bát quái trong giới giải trí, An Hân Phỉ nghiễm nhiên mở lòng, hai người nói xong lời cuối cùng còn hẹn nhau cùng đi du lịch.

Cao Nghệ đưa di động của mình cho An Hân Phỉ xem đủ thể loại ảnh, video của Phàm Phàm từ hồi bé còn nhỏ, bé mặc váy nhỏ màu hồng nhạt nha, ngồi trên thảm mặt đầy nước mắt a, hai người chụm đầu vào nhau, xem đến nỗi cười ha ha.

Cao Đạm khoanh tay đựa cạnh cửa, đúng lúc gõ cửa cắt ngang hai người "Phàm Phàm đã thay áo ngủ rồi, rửa mặt xong rồi, em thân là mẹ nó có phải nên đi dỗ con ngủ hay không?"

"Anh làm mất hứng quá đi."

"Ngày mai chúng ta lại tiếp tục vậy." Cao Nghệ làm mặt quỷ với An Hân Phỉ.

"Thế nha."

Cao Nghệ đi đến cạnh Cao Đạm, nhỏ giọng chế nhạo "Em giờ không quấy rầy việc thực hiện kế hoạch tạo người của anh cùng chị dâu nữa."

"Biết rồi còn không mau đi." Cao Đạm ngạo nghễ nâng cao đầu.

Cao Nghệ cảm thấy sự hiểu biết của mình bị phá hủy hoàn toàn, vị anh trai đứng đắn trong ấn tượng của cô đi đâu mất rồi, chậc chậc, tình yêu này toàn mùi hư hỏng thôi "Xí"

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai nhân vật chính Cao Đạm cùng An Hân Phỉ, Cao Đạm xoay tay lại đóng cửa phòng, chậm rãi đến gần An Hân Phỉ. Lập tức yên tĩnh làm lòng người hoảng hốt.

Cô không chịu nổi cảm giác áp bách anh mang cho cô, anh chậm rãi tiến gần, cô chậm rãi lui về sau, đến khi không lùi nổi nữa, lưng đều áp sát vào cửa sổ sát đất.

Anh nâng cằm cô lên, con ngươi như hồ nước sâu thẳm chăm chú ngắm cô: "Vì sao, em đối với anh lại có lực hấp dẫn lớn đến vậy?" Không có lúc nào là không muốn ôm em, truy đuổi em...

Cô luống cuống ngó anh, bị người đàn ông nhìn chăm chăm như thế, trong lòng cô như có nai con chạy loạn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Đầu ngón tay anh khắc họa môi cô rồi sau đó giữ chặt đầu cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Cái lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng cô, đảo lướt qua mỗi chiếc răng của cô, dây dưa cùng cái lưỡi của cô.

"Ưm ~" Bàn tay nhỏ của An Hân Phỉ bám lên đầu vai người đàn ông, trúc trắc đáp lại nụ hôn sâu của anh, hơi thở có chút rối loạn.

"Bé cưng, nhiều lần hôn nhau đến thế còn không biết cách thở như nào sao?"

"......"

"Không sao, hôn vài lần nữa thì sẽ biết cách thôi." Dứt lời, liền cúi đầu xuống lần nữa, xâm nhập vào miệng cô như gió bão.

Cô nhón mũi chân, ôm cổ người kia, cô ăn tủy biết vị (*), biết rõ khoái cảm dục vọng như gió bão tràn về, tất cả điều này, chỉ có thể là do người trước mắt đưa cho cô.

"Anh muốn nhìn em mặc bộ sườn xám này vào." Cao Đạm ái muội mà sắc tình liếm hôn thùy tai An Hân Phỉ.

Lúc này cô mới nhận ra, không biết khi nào trên tay anh đã cầm một bộ sườn xám, chính là món mà cô đã mặc thử hôm đó.

"Mới vừa đưa tới, mẹ rất thích, bảo anh thay mặt bà cảm ơn em."

"Vậy bây giờ, em có nên đồng ý đề nghị của anh hay không?"

(*) Ăn tủy biết vị = Thực tủy biết vị: đây là thành ngữ của Trung Quốc. Nghĩa gốc là: hương vị của tủy xương thực rất ngon, ăn rất thích, còn muốn nếm ăn lại lần nữa. Câu này mang hàm nghĩa tiêu cực. Thường dùng để miêu tả việc trộm cướp hoặc loại yêu đương vụng trộm giữa nam nữ, ý tứ là làm một lần không bị bắt quả tang liền muốn làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là: vì ngẫu nhiên làm chuyện nào đó vốn để thỏa mãn lòng tham hoặc cảm giác mới mẻ lúc nhất thời, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy thỏa mãn hoặc kích thích, về sau còn muốn tiếp tục làm, thậm chí có khả năng biến thành thói quen, đam mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK