Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt hạt đậu bé nhỏ trong bụng An Hân Phỉ đã được ba tháng, ba tháng qua, ông xã tốt "nhị thập tứ hiếu" Cao Đạm đã thành công thăng lên cấp super chuẩn mực ba ba, mười vạn câu hỏi về việc dạy dỗ con cái như nào đã có thể hạ bút mà thành được văn.
Gần như cứ cách mấy ngày mẹ Cao sẽ gọi điện tới hỏi han tình trạng của vị sắp làm mẹ, sau đó dặn dò vị sắp làm ba ba vài câu, ngược lại, điện thoại từ ông An Chí Quốc lại rất ít ỏi. Hai vợ chồng đúng hạn đi kiểm tra thai sản, bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, hai người liền quyết định đưa bé đậu nhỏ trong bụng về nhà chào hỏi ông nội bà nội. Hơn nữa chân Cao Đạm cũng đã khôi phục, nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là khi trời đầy mây hay mưa thì không tránh được eo sẽ đau.
Lần này vẫn là Cao Đạm lái xe đi trên cao tốc, mẹ Cao không yên lòng, sáng sớm gọi điện hỏi.
"Con lái xe thế có an toàn hay không?"
"Không đâu mẹ, mẹ chờ hơn ba tiếng nữa chúng con đến." Anh một tay cầm điện thoại một tay xách hành lý, ánh mắt dõi theo cô, ý bảo cô cẩn thận bậc thang.
"Được được được, vậy con đi chậm một chút, chú ý an toàn, chăm sóc Tiểu Phỉ cho tốt, ai da, con bé ngửi thấy mùi xăng có bị nôn ọe gì không, con có chuẩn bị mơ chua trên xe không hả?" Mẹ Cao ở đầu kia rất lo lắng.
"Mẹ, Tiểu Phỉ đỡ ốm nghén hơn nhiều rồi, con có chuẩn bị mơ chua cho cô ấy, mẹ cũng đừng lo quá."
Cắt điện thoại, khóe miệng anh mỉm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nhún nhún vai "Hiện tại em chính là quốc bảo nhà họ Cao, không người có thể địch nổi."
Hôm nay tâm tình cô rất tốt, mấy ngày nay cô ăn uống khá lên không ít, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hai tay chống eo làm mặt xấu với anh "Vậy anh cần phải đối xử với quốc bảo tốt một chút, bằng không... Hừ hừ, cẩn thận em tố cáo tình trạng bí mật của anh đấy nhá!" An Hân Phỉ quơ nắm đấm nhỏ lên giả vờ uy hiếp.
Cao Đạm cất vali hành lý vào cốp xe "Bà xã đại nhân, anh có đối xử không tốt với em sao?" Khi nói chuyện đem người nào đó ôm vào trong ngực.
"Anh nói xem, cả ngày bắt em uống canh này canh nọ!" Cô dẩu miệng oán giận.
"Bà cố nhỏ ơi, anh làm thế không phải là vì em với con à?" Anh yêu thương véo véo chóp mũi cô.
"Người ta biết mà!"
"Ngoan, chúng ta đi thôi, mẹ đang đợi."
Anh giúp cô ngồi xong, sợ cô không thoải mái lại tỉ mỉ kê cái gối ôm sau eo cô, lại tự mình thắt đai an toàn cho cô, lúc này hai người mới lên đường xuất phát.
Dọc đường đi An Hân Phỉ mở cửa sổ hóng gió rất thỏa mãn, nhưng Cao Đạm đang điều khiển tay lái ở bên cạnh lo cô bị cảm lạnh không tránh được lải nhải vài câu.
"Ông Cao già cả, anh dài dòng quá." Cô trêu ghẹo anh.
"Cô bé này, dám nói ông xã em già?" Anh đưa một tay ra véo mũi cô.
"Ấy, anh chú ý sai trọng điểm rồi, em là nói anh dài dòng, dài dòng!" Cô xoa mũi, bĩu môi bán manh [1].
Anh chỉ cười không nói, hiện tại anh cực kì thích trêu vợ bé bỏng nhà mình, đôi khi trêu hơi quá cô như mèo con mà giương móng vuốt nhỏ lên.
......
Khi tới nơi, vừa vặn 10 giờ trưa, hai người vào sân mới vừa xuống xe mẹ Cao đã chạy ra đón.
"Mẹ!"
"Ai u, Tiểu Phỉ à, cảm thấy thế nào có mệt hay không hả, mau vào nhà." Nói xong bà liền kéo tay cô đi vào trong.
Cô quay đầu lại tìm Cao Đạm, anh nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy tay cô "Mẹ, mẹ đúng là có con dâu cháu trai thì không cần con trai nữa mà."
"Cần chứ cần chứ, đều cần cả, chỉ là hiện tại Tiểu Phỉ có mang, mẹ đương nhiên muốn chăm nom hơn, đây là lần đầu mang thai, mọi chuyện đều phải chú ý."
Ba người vào nhà, mẹ Cao liền thúc giục Cao Đạm đưa An Hân Phỉ đi nghỉ ngơi.
"Tiểu Phỉ à, mau về phòng nằm nghỉ đi, ngồi xe khẳng định mệt lắm, mau, Cao Đạm..."
"Mẹ, con không mệt, thật đó, con muốn cùng mẹ nói chuyện." Cô cầm tay bà nhẹ nhàng nói.
"Được, chúng ta ngồi trên sô pha đi, đừng đứng nữa."
"Mẹ, con đi pha trà." Sau lại hướng cô dặn dò "Sau đó chuẩn bị sữa bò cho em."
Cô gật gật đầu, có chút xấu hổ, ở trước mặt mẹ chồng sai bảo con trai quý báu của người ta, cảm giác kỳ quái, nhưng mẹ Cao lại không thèm để ý, gật đầu với Cao Đạm.
"Đúng rồi, con chờ mẹ chút." Bà vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt thần bí trở về phòng ngủ, chốc sau cầm trên tay cái túi nhỏ trở ra.
"Tuy nói nhà mình không ít tiền mua quần áo trẻ con, nhưng mẹ nghĩ chính mình làm cũng thể hiện một phần tâm ý." Túi nhỏ được mở ra, bên trong đều là quần áo em bé do chính mẹ Cao tự tay khâu vá, bên cạnh áo nhỏ quần nhỏ còn có yếm.
"Mẹ, làm ngài mệt mỏi rồi." Thực sự cô cảm động muốn khóc, tay sờ lên những bộ trang phục bé xíu, đường may tinh tế tỉ mẩn, nguyên liệu đều cực tốt.
"Không mệt, mệt cái gì đây, mẹ một ngày ở nhà cũng không có gì làm, con thích thì tốt rồi."
"Thích, thích, mẹ, cảm ơn mẹ!"
"Ai u, sao lại khóc, Cao Đạm..." Mẹ Cao thấy con dâu khóc liền luống cuống tay chân. Cao Đạm tay bưng trà nóng cùng sữa bò hỏi han "Sao vậy mẹ?"
"Tiểu Phỉ khóc, mau, con..."
"Mẹ, con không có việc gì, bình thường, gần đây cảm xúc không ổn định hơi quá."
"Không có việc gì, mẹ, đừng lo lắng." Anh đưa trà nóng cho bà rồi đưa sữa bò nóng cho vợ, còn cẩn thận lau nước mắt cho cô "Đừng khóc, phải uống sữa rồi."
"Vâng." Cô nhận lấy cốc sữa, nín khóc mỉm cười, vẻ mặt hưng phấn đưa cho anh xem "Anh xem, mẹ làm quần áo cho bé con."
Cao Đạm cầm một cái lên nhìn, giơ ngón tay cái lên với mẹ "Mẹ thật lợi hại."
Bà cười cười uống ngụm trà, cuộc sống như bây giờ làm bà thật sự rất hài lòng.
Editor: gió nổi lên đi, thêm ngược cẩu lên đi, phát thêm cẩu lương đi T___T
[1] Bán manh: giả bộ cute làm người ta rung động (ý tốt), hoặc cố ý làm dáng (ý xấu).Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK