Khang Bất Dịch nhắm chặt mắt trái, chớp nhẹ vài cái nước mắt liền chảy ra, trong hốc mắt có cảm giác lộm cộm vô cùng khó chịu, giọng nói vô tình trở nên như làm nũng: “Hình như cát vào rồi”
“Cậu ráng chịu một chút, về nhà ăn rồi rửa” Du Uyên Nhi giữ hai tay Khang Bất Dịch kéo đi, một phần vì không cho anh chạm tay vào mắt, một phần vì dẫn đường người chỉ đang có thể nhìn bằng một mắt kia.
Về đến nhà ăn, Du Uyên Nhi dẫn Khang Bất Dịch ra bồn nước, dùng xà phòng sát khuẩn rửa sạch tay, khi cô cầm tay anh định rửa giúp mới thấy vết thương trên mu bàn tay anh, lòng cô lập tức chùng lại, vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Rửa sạch tay, Du Uyên Nhi giúp Khang Bất Dịch thổi cát trong mắt, lúc nhìn lại khoảng cách giữa hai gương mặt đã gần đến mức khiến người ngoài nhìn vào phải nghĩ sâu xa hơn. Du Uyên Nhi tránh người về sau một chút, hỏi: “Hết chưa?”
“Vẫn chưa” Khang Bất Dịch lắc đầu.
“Vậy cậu rửa với nước đi”
Du Uyên Nhi kéo ống tay áo của Khang Bất Dịch lên để anh tự làm, anh hứng nước trong lòng bàn tay áp lên mắt chớp chớp vài cái, mắt không còn bị thốn trở nên dễ chịu bình thường trở lại. Lúc Khang Bất Dịch xoay qua bên cạnh đã không còn nhìn thấy Du Uyên Nhi đâu, vừa đứng lên thì Điền Văn bỗng bước đến đưa túi khăn giấy cho anh, dáng vẻ vẫn còn chút sợ sệt khi đối mặt trực tiếp với anh.
“Cám ơn cậu lúc nãy”
Khang Bất Dịch không có bất kỳ phản ứng nào trước sự chủ động của Điền Văn, Du Uyên Nhi hớt hải chạy tới thấy Điền Văn đang hai tay đưa khăn giấy cho anh, đoán cô bạn lớp phó này muốn cảm ơn nhưng mặt mũi anh hiện không có ý muốn tiếp chuyện.
Du Uyên Nhi nhanh chân đến nhận lấy khăn giấy từ tay Điền Văn, cười lịch sự nói thay Khang Bất Dịch: “Cảm ơn cậu”
“Bọn mình mới là người phải nói cảm ơn, không có gì nữa mình phụ mọi người trước” Điền Văn cười nhẹ nhõm, vội tìm cớ chuồn trước.
“Đi đâu?” Khang Bất Dịch cau có nhìn Du Uyên Nhi vẫn còn đang thở hồng hộc, mồ hôi cũng đã đổ ướt tóc mai.
“Mình đến phòng y tế” Du Uyên Nhi kéo Khang Bất Dịch nhấn anh ngồi xuống ghế gần đó, lôi trong túi áo quân phục ra một hộp nhỏ, lấy chai thuốc nhỏ mắt bên trong ra mở nắp, cô chợt dừng lại nhìn anh.
Khang Bất Dịch hiểu ý liền hơi ngửa mặt lên để Du Uyên Nhi giúp anh nhỏ mắt. Sau khi nhỏ mắt xong, cô bỗng lôi ra một miếng băng keo cá nhân, cầm lấy tay anh dán lên vết thương, lo lắng hỏi: "Đau không?"
"Đau" Khang Bất Dịch đã từng nhiều lần bị thương, vết thương còn nặng hơn rất nhiều, nhưng đối với anh chẳng còn cảm giác đau bởi có đau cũng chẳng ai quan tâm, giờ đây có Du Uyên Nhi quan tâm tới, trong anh liền sinh ra cảm giác ỷ lại.
Lần đầu tiên nghe Khang Bất Dịch nói đau, thậm chí giọng nói có chút run lên của anh khiến Du Uyên Nhi muốn lập tức ôm anh thật chặt, và nói với anh rằng *"Từ giờ mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt, sẽ không để cậu bị thương nữa".*
Du Uyên Nhi cảm nhận được sự cô độc trong cuộc sống của Khang Bất Dịch, còn anh cảm nhận được sự ấm áp mà cô trao cho anh, cả hai vô tình bù trừ che lấp đi những khoảng trống và thiếu sót của đối phương, cho người còn lại những gì mà đối phương cần.
Buổi tối muộn sau khi giáo viên kiểm tra phòng xong, Du Uyên Nhi cùng Ái Ái và Trư Mỹ Nhân trốn ra ngoài để đi nướng khoai như đã hẹn. Cả ba lén lén lút lút ra ban công trong phòng leo xuống bãi cỏ ra khỏi ký túc xá.
Dù chỉ ở tầng một, khoảng cách chỉ tầm hai mét rưỡi đổ lại nhưng từ trên nhìn xuống khiến Du Uyên Nhi bị chóng mặt vì sợ độ cao, trong khi Ái Ái đã thành công leo xuống bằng dây thừng trộm ở nhà kho thì Du Uyên Nhi đã rơi vào trạng thái mất nửa ý thức.
Du Uyên Nhi bám lấy lang can đứng vững trọng tâm hít thở sâu lấy bình tĩnh, quả nhiên yếu không nên ra gió.
"Uyên Nhi!". Đam Mỹ H Văn
Tiếng gọi khiến Du Uyên Nhi lập tức bừng tỉnh, cô nhìn xuống dưới đất phát hiện Khang Bất Dịch đang đứng bên dưới tiến gần sát bên dây thừng.
"Bé nhỏ, xuống đi, đừng sợ" Ái Ái thì thào ngoắc tay, biết Du Uyên Nhi sợ nên đã để cô đi giữa.
Có Khang Bất Dịch bệ đỡ bên dưới, Du Uyên Nhi lấy hết can đảm trèo qua khỏi lang can bám chắc lấy dây thừng, Trư Mỹ Nhân ở bên trên cũng nắm lấy dây làm niềm tin cho cô.
Phía dưới, Du Uyên Nhi xuống được hai phần ba thì Khang Bất Dịch đã ôm cô đặt xuống đất. Du Uyên Nhi ngẩn ngơ nhìn Khang Bất Dịch, trong lòng chỉ tồn tại duy nhất cảm giác vui sướng vì được anh che chở.
Đợi Trư Mỹ Nhân xuống, cả bốn đến sân cát nằm khuất sau khu luyện tập được che bởi những thanh xà và dãy chồng vỏ bánh xe lớn.
Lý Vũ Hàn một mình đi bẻ cây làm củi, tiếp đó ngồi nhóm lửa ném luôn mấy củ khoai vào đốm lửa đang cháy, không còn gì làm tự mình đuổi muỗi chờ những người còn lại.
Ra đến nơi thấy lửa đang cháy, Trư Mỹ Nhân đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, bất an hỏi: "Vũ Hàn, khoai đâu?"
Lý Vũ Hàn dùng nhánh cây nhỏ đang cầm trong tay chỉ vào ngọn lửa, ngay lập tức ăn phải một cái đánh vào vai thật mạnh từ Ái Ái.
Trư Mỹ Nhân ra sức dập lửa, lúc nhìn thấy những củ khoai đã bị cháy đen ở bên ngoài, cô giận dữ muốn đánh cho Lý Vũ Hàn một trận vì phí phạm lương thực.
Đang căng thẳng vì Lý Vũ Hàn phá hoại "tài nguyên", bỗng có ánh đèn pin được chiếu tới, lần này kẻ tội đồ Lý Vũ Hàn lập được công lớn nhờ sự nhanh nhẹn kéo tất cả nấp sau dãy vỏ bánh xe ngay gần đó.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, khi bình tĩnh để nhìn lại Du Uyên Nhi phát hiện mình đang đứng trong vòng tay Khang Bất Dịch, cô thậm chí còn đang dồn lực cơ thể ép anh vào sát vách ngăn bằng vỏ bánh xe.
Một lần nữa tim Du Uyên Nhi đập loạn xạ, không phải vì bị phát hiện trốn ra ngoài, là vì với tư thế quá mức thân mật này khiến cô đột nhiên không kiểm soát được nhịp tim mình.
Khang Bất Dịch cúi đầu nhìn Du Uyên Nhi, bàn tay cô nắm cánh tay anh chợt run nhẹ từng hồi, nghĩ cô đang sợ hãi, với tư cách một người bạn trai anh liền ôm chầm lấy cô trấn an. Ôm lấy Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch mới nhận ra cả người cô cứng đờ, ngay cả nhịp tim nhanh và mạnh của cô thế nào anh cũng có thể cảm nhận được.
Ba người còn lại đứng kế bên sững sờ nhìn Khang Bất Dịch ôm Du Uyên Nhi, cùng có một ý nghĩ để cứu chữa tâm hồn tổn thương do đôi tình nhân này mang đến.
Cả ba lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói gì, Lý Vũ Hàn bất ngờ nhào đến giữ chặt Khang Bất Dịch, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân kéo Du Uyên Nhi đẩy cô ra ngoài.
Ngay khi Du Uyên Nhi bị đẩy ra ngoài, Khang Bất Dịch giận dữ ra mặt, đang định động thủ thì một giọng nói quen tai vang lên.
"Du Uyên Nhi!" Hà Quân cau mày không hài lòng, trên tay là đèn pin chậm rãi đi đến.
Du Uyên Nhi vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, ngoại trừ nở một nụ cười hết sức gượng gạo ra cô không còn biết làm gì khác.
"Cái con bé này, lúc nãy học sinh trực đêm báo có người trốn ra, thì ra là em. Hẹn hò với Bất Dịch đúng không?" Hà Quân miệng lầm bầm đi đến gần.
"Em..."