Kim Mỹ trở xuống phòng khách, đến ghế ngồi xuống rót nước cho Du Uyên Nhi, quan sát kỹ mới nhận ra có chút quen quen, cô hào hứng lên tiếng hỏi: “Em, em chẳng phải là người trong ảnh trên hình nền điện thoại và máy tính Bất Dịch sao?”
“Dạ?” Du Uyên Nhi ngơ ngác.
“Đúng rồi! Đúng là em rồi” Kim Mỹ chăm chú nhìn Du Uyên Nhi, phấn khởi cảm thán không ngừng.
Đối với sự nhiệt tình của Kim Mỹ, Du Uyên Nhi có chút căng thẳng, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Khang Bất Dịch lấy ảnh cô làm hình nền, càng không nghĩ người nhà của anh cũng biết đến cô.
Phía cầu thang xuất hiện một đôi chân dài trong quần ngắn đang bước xuống, Du Uyên Nhi hướng tầm mắt về cầu thang dõi theo, Khang Bất Dịch xuất hiện trong tầm mắt cô với dáng vẻ mệt mỏi, đầu tóc có chút rối, trên gương mặt có vài vết trầy và vết bầm.
Ngay giây phút này đây, trái tim Du Uyên Nhi dường như chết lặng, cô nhớ rất rõ, nhớ Khang Bất Dịch từng hứa với cô sẽ không động thủ, nhớ Khang Bất Dịch từng hỏi cô có tin anh không, nhớ Khang Bất Dịch bảo cô đừng nghĩ linh tinh. Vậy những bức hình cùng Thiên Ngọc đêm hôm đó, những vết thương trên mặt anh lúc này đều là ảo ảnh?
Khang Bất Dịch khựng người khi thấy Du Uyên Nhi, ánh mắt thất thần cùng biểu cảm thất vọng pha lẫn sự lạnh nhạt dán chặt vào anh tựa những những mũi dao nhọn xoáy sâu vào tim, cô đã biết anh nói dối, biết anh thất hứa, biết anh không còn đáng tin tưởng.
Nhận ra không khí có chút bất ổn, Kim Mỹ đứng lên vào bếp nhường lại không gian riêng cho hai người, đến cửa bếp còn tò mò xoay đầu nhìn lại lần nữa.
Du Uyên Nhi vừa đứng dậy, Khang Bất Dịch vội bước đến gần cô như một ý thức muốn níu giữ. Du Uyên Nhi không khóc cũng không tức giận, ngược lại vô cùng bình thản lên tiếng hỏi: “Cậu đánh nhau sao?”
“Hôm trước xảy ra chút chuyện...” Khang Bất Dịch ngập ngừng giải thích.
“Vậy còn đêm hôm trước, cậu đã đi cùng Thiên Ngọc?”
“Phải, nhưng không như cậu nghĩ”
“Mình biết” Du Uyên Nhi nở một nụ cười chua xót, cảm xúc trong lòng bị đóng băng trở nên lạnh lẽo, cô tiếp lời: “Cậu bị thương có nặng không?”
“Không có, vì sợ cậu biết sẽ giận nên mới nghỉ học” Khang Bất Dịch thành thật khai báo.
Du Uyên Nhi gật gù an tâm, nụ cười trên môi vô cùng gượng gạo, cô bình tĩnh nói vào chuyện quan trọng nhất đối với cô lúc này: “Bất Dịch, cậu biết không, mình rất tin cậu, chỉ cần một lời cậu nói ra mình đã tin, giờ thì mình hiểu rồi... Bất Dịch, mình thực sự rất thích cậu, thích cậu đến mức luôn nghĩ về cậu, nên mình mong cậu nếu đã không thật lòng thích mình thì đừng làm như vậy”
“Không phải...”
Khang Bất Dịch nóng lòng muốn giải thích nhưng bị Du Uyên Nhi cắt ngang, nước mắt tủi hờn của cô cũng chảy ra, cô vẫn gượng cười nói: “Mình đến đây là để nói với cậu, thời gian qua cảm ơn cậu đã đồng ý hẹn hò với mình, từ ngày mai trở đi, mình xin trả lại tự do cho cậu, cũng sẽ không làm một kẻ phiền phức tạo gánh nặng cho cậu. Cậu nghỉ ngơi đi, mình về trước”
Nói rồi Du Uyên Nhi nhanh chóng rời khỏi, Khang Bất Dịch chết lặng một chỗ không ngờ hôm nay Du Uyên Nhi đến tìm anh là để nói lời chia tay. Anh cảm nhận được trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh, cảm giác đau đớn xé nát lòng, đến lúc muốn đuổi theo níu kéo cũng chẳng còn kịp nữa.
Trở về nhà trong tình trạng nước mắt ướt đẫm cả mặt, vừa vào nhà Du Uyên Nhi không còn sức để gượng nằm dài xuống ghế khóc lớn, mẹ và anh trai nghe thấy tiếng vội chạy ra từ trong bếp. Mẹ Du Uyên Nhi lo lắng tém tóc cô gọn lại hỏi han: “Con làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?”
“Con không muốn gặp Bất Dịch nữa, cậu ấy lừa con, cậu ấy không thật lòng thích con” Du Uyên Nhi khóc lớn nấc nghẹn từng cơn, những cảm xúc kìm nén cũng đã bộc phát.
Mẹ Du và Du Hiên Hạo im lặng nhìn nhau, thực ra chuyện yêu đương ở độ tuổi này khó sẽ lâu dài, nguyên nhân lớn xuất phát từ những cảm xúc rung động nhất thời. Điều khiến mẹ Du và Du Hiên Hạo lo sợ nhất chính là sự việc năm xưa lặp lại, Du Uyên Nhi trở về trong bộ dạng ướt nhũn, đờ đẫn khóc không ngừng để rồi sốt cao đến mất một phần ký ức.
Dành cả buổi chiều trong phòng để nghe con gái tâm sự, mẹ Du vừa ra khỏi phòng Du Uyên Nhi thì đã bắt gặp Du Hiên Hạo đứng ngoài cửa chờ. Thấy mẹ ra anh nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Vừa đi xuống lầu mẹ Du vừa thở dài, không nhanh không chậm kể vào vấn đề: “Con bé nói Bất Dịch hứa với nó không đánh nhau nhưng lại đánh đến mức bản thân bị thương, còn đi cùng bạn học nữ cùng lớp về chung nhà lúc nửa đêm”
Du Hiên Hạo gật gù, vỗ vỗ vai mẹ Du trấn an bà, anh nói: “Đừng lo, để con xử lý chuyện này”
Trong lúc ăn tối, Du Uyên Nhi không nói không cười, lẳng lặng ăn hết hai chén cơm. Du Hiên Hạo liếc mắt nhìn, tìm chủ đề hỏi chuyện: “Bé nhỏ, hai mươi ba bạn anh tổ chức hôn lễ, có muốn đi cùng không?”
Du Uyên Nghi tính toán ngày, vừa đúng lúc thi học kỳ xong cũng chẳng có gì làm nên gật đầu đồng ý.
Bố mẹ Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Du Uyên Nhi còn nghĩ được đến chuyện đi chơi ăn tiệc thì chứng tỏ lần thất tình này cũng không đến nỗi nào.