Anh ta thật sự không phải bướng bỉnh bình thường.
Tưởng Tịch rốt cuộc hiểu được tại sao những đạo diễn từng tiếp xúc với Dung An đều nói anh ta hơi khó sống chung.
Việc giữ vững quy tắc không có sai, nhưng một khi quá mức kiên trì, mọi người nhìn vào khó tránh khỏi cho người ta cảm giác bảo thủ.
Tưởng Tịch không tức giận, ngược lại, giống như nghe chuyện cười, thẳng thắn: “Có lẽ, nhưng mà đạo diễn Dung, tôi nói là nếu, nếu anh cần tôi đóng phim của anh thì xin nhất định cho tôi biết, tôi sẽ ‘gọi là tới ngay’.”
Dung An do dự liếc nhìn cô một cái, rốt cuộc dịu lại: “Được, hy vọng có một ngày như vậy.”
“Vậy mong chờ chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khi tới thì tràn đầy tự tin, khi rời đi thì một vai diễn cũng không được, Tưởng Tịch có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh cô liền không ủ rũ được.
Bởi vì phía trước cô là một đám phóng viên được tin chạy đến.
Bọn họ nhanh như chớp vây quanh Tưởng Tịch.
“Tưởng Tịch, xin hỏi cô quay phim ‘Công tử Khuynh’ là bởi vì quan hệ với Nguyên thiên vương phải không?”
“Tưởng Tịch, tôi nghe nói Nguyên thiên vương ở phim trường đối xử với cô rất tốt, xin hỏi có phải các người đã ở cùng nhau trước khi quay phim?”
“Tưởng Tịch, nghe nói trong lúc quay phim, tổng giám đốc của Tề thị thường xuyên đến phim trường. Như vậy, cô đang yêu đương với Nguyên thiên vương đồng thời còn đi theo tổng giám đốc Tề phải không?”
“Tưởng Tịch, cô trả lời như thế nào đối với những dư luận này?”
“Tưởng Tịch…”
….
Camera, microphone lố nhố chỉa tới, trước mắt là những cái miệng mở ra khép vào không có ý tốt.
Trước kia Tưởng Tịch thật sự không quá chán ghét phóng viên ngoài trời.
Bọn họ dãi nắng dầm mưa, có khi vì chờ tin tức mới nhất mà phải bôn ba suốt đêm, có khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Kiếp trước, bọn họ bởi vì một lời đồn không tồn tại mà đã vây đuổi chặn đường cô, cô cũng không chán ghét như thế, cảm thấy rằng bọn họ là vì cuộc sống.
Nhưng hôm nay, câu đầu tiên bọn họ nói đến là Nguyên Tấn Thần, cô liền có phản cảm đối với bọn họ.
Đời này, cô không muốn có tin đồn loan truyền cùng Nguyên Tấn Thần.
“Thật xin lỗi, xin nhường đường một chút.” Tưởng Tịch dựa theo ống kính di chuyển, cố gắng lao ra khỏi vòng vây. Tiếc rằng các phóng viên vẫn hỏi, e sợ bỏ lỡ cơ hội phỏng vấn, lời của cô nói ra tựa như đá chìm đáy biển.
Bọn họ nên thế nào vẫn như thế đấy.
“Xin nhường một chút.” Tưởng Tịch nâng tay ngăn microphone của một phóng viên sáp tới, giữ vững phong độ nên có của một minh tinh: “Buổi tối hôm nay tôi còn có thông báo, bây giờ không tiếp nhận phỏng vấn, các người nhường đường trước một chút được không?”
“Tưởng Tịch, cô và Nguyên thiên vương là quan hệ gì?”
“Tưởng Tịch, đây là cô ngầm thừa nhận sao?”
“Tưởng Tịch, xin cô trả lời tôi…”
Vẫn là những tiếng la không sợ hãi như cũ, giống như lời của cô nói với bọn họ là không khí.
Tưởng Tịch hơi nổi giận.
Cô xiết chặt di động, nói: “Mời các người…”
“Các người không có nghe thấy lời của cô ấy sao?” Một giọng nam bình thản truyền đến từ bên cạnh. Các phóng viên sửng sốt, như là đánh hơi được đề tài tốt hơn, lập tức như ong vỡ tổ chuyển dời đến nơi phát ra tiếng nói.
Bên cạnh Tưởng Tịch lập tức trống không.
Tuy rằng thoạt nhìn đúng là cô hoàn toàn bị coi thường, như Tưởng Tịch thật cảm kích.
Hôm nay cô ra ngoài không nói với bất cứ người nào, chuyện phóng viên xuất hiện bao vây hoàn toàn là ngoài dự liệu. Nếu Dung An không giúp cô, với sức một người như cô, đối phó xong với mỗi một câu hỏi – mà đề tài đều có thể gây nên sự bùng nổ, nói không chừng trời cũng đã tối rồi.
Đến lúc đó, thông báo của cô sẽ bị nhỡ, phần lớn thanh danh tốt đã được tích góp nửa năm qua sẽ bị huỷ đi.
Đứng ở tại chỗ, không tiếng động nói một câu cảm ơn đối với sự giúp đỡ giải vây của Dung An, Tưởng Tịch vội vàng lấy ra kính râm mang vào. Thừa dịp các phóng viên đang vội vàng hỏi Dung An câu hỏi, cô xoay người đi vào trong rừng cây nhỏ bên cạnh toà nhà thông báo tuyển dụng.
Phía sau, Dung An nhìn không thấy bóng dáng của cô, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tôi không tiếp nhận phỏng vấn, nếu có chuyện gì các người có thể lên mạng của công ty xem.”
Âm thanh của các phóng viên nhỏ xuống.
Vệ sĩ mà Dung An tạm thời mang đến vì đề phòng gặp chuyện bất ngờ – lúc này chạy tới. Mấy nam vệ sĩ đã được huấn luyện nhanh chóng vây quanh người Dung An thành một vòng không thể xâm nhập.
“Đạo diễn Dung…” Còn có một người phóng viên mới chưa chịu từ bỏ ý định, liều mình chen về phía trước. “Xin hỏi anh đã tuyển xong diễn viên rồi chưa? Hôm nay Tưởng Tịch xuất hiện, có phải chứng minh cô ấy sẽ đóng vai chính của phim không? Anh thấy diễn xuất của cô ấy thế nào?”
“Thật xin lỗi.” Dung An theo đường vệ sĩ đã thông, đi về phía xe đậu, vừa đi vừa nói: “Không thể trả lời.”
Các phóng viên có mặt vừa nghe đến câu cuối cùng, cảm thấy không có trò gì hay, liền muốn đi phỏng vấn Tưởng Tịch.
Không lấy được tin tức lớn, có được scandal của một thiên vương cùng với ngôi sao mới cũng không tệ.
Nhưng nơi đó đã không còn bóng dáng của Tưởng Tịch từ lâu.
Xe lao ra khỏi trường Điện ảnh như tên rời cung, vội vã đi thẳng, trực tiếp vào đường cao tốc Ngũ Lý Ngoại.
“Các phóng viên vừa rồi quá kiêu ngạo.” Dung An khoanh tay nhìn kính chiếu hậu, mặt không chút thay đổi.
“Tàm tạm.” Trợ lý Phạm Vân Phàm lau mồ hôi. “Không phải giới showbiz là cái dạng này sao?”
Lập tức nghĩ tới cái gì, nói: “Bọn họ sợ anh, bởi vì anh mạnh mẽ, nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến cho bọn họ mất đi chén cơm, nhưng Tưởng Tịch kia thì khác. Cô ta có một người mới, anh có biết cái gì gọi là sao mới không?”
Dung An không trả lời, anh ta đang tự hỏi vấn đề này.
“Đúng rồi.” Phạm Vân Phàm nói: “Diễn xuất của Tưởng Tịch không tồi, khi nào anh thật sự tìm không thấy thì có thể nghĩ lại có muốn dùng cô ta hay không.”
“Cô ta không phải là người mới.”
Phạm Vân Phàm đã không còn biết nói gì cho đúng, hợp tác với Dung An sáu năm, mỗi lần trước khi quay phim, Dung An đều phải cố chấp về vấn đề này một hồi lâu. Anh làm trợ lý, ngoại trừ đề nghị một chút ý kiến, thật sự đành chịu vấn đề sử dụng diễn viên mới hay không.
Phạm Vân Phàm thở dài.
Bên kia, Tưởng Tịch ra khỏi trường Điện ảnh, không nói hai lời gọi xe taxi trở lại sân bay. Rồi sau đó hai giờ chiều ngồi máy bay trở lại thành phố C.
Căn hộ ở thành phố Z chỉ dùng để ở khi cô quay phim. Cô trở về, chính là ở nhà mới của cô và Tần Thành.
Trong nhà đã có người dọn dẹp qua, sáng sủa sạch sẽ, tủ lạnh trong phòng bếp xếp đầy đồ ăn.
Tưởng Tịch đi tắm rửa một cái, rồi mới cầm di động gọi điện thoại cho Vương Mộng.
“Tưởng Tịch, rốt cuộc cô chịu trả lời điện thoại của tôi.” Vương Mộng gấp đến độ xoay tròn. “Tổ tiết mục bên kia nói thu hình sớm nửa giờ, cô mau nói chỗ, tôi đến đón cô.”
Tưởng Tịch nhìn đồng hồ, sáu giờ mười, nếu tiết mục sớm nửa giờ, cô chỉ có thời gian hai mươi phút.
Bỏ đi ý nghĩ để Vương Mộng tới đón mình, Tưởng Tịch nói: “Cô đừng đến đón tôi, tự tôi lái xe tới.”
“Tự cô có được không?”
“Có thể.” Tưởng Tịch mở tủ quần áo, lấy ra một bộ, nói: “Cô trao đổi với đạo diễn trước một chút, nhìn xem phải làm như thế nào, nói như thế nào, tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại với Vương Mộng, Tưởng Tịch nhanh chóng thay xong quần áo, cầm lấy chìa khoá xe, ra khỏi nhà.
Xe chạy đua tới studio, chỉ còn có năm phút là bắt đầu, không đợi cô chào hỏi, tổng đạo diễn dùng tay ra hiệu một cái, lập tức có người mang Tưởng Tịch đi phòng hoá trang.
Tiết mục đêm nay là một chương trình giải trí mới của truyền hình thành phố C “Ngôi sao trở về”. Được mời đều là những ngôi sao rất có sức ảnh hưởng trong giới giải trí, Tưởng Tịch trong đó được coi như là một người thấp kém nhất.
Mà người thấp kém nhất là cô, nếu muốn đạt được sự chú ý lớn ở trong đám người, chỉ có ăn mặc màu nổi.
Tiết mục giải trí không thể so sánh chính thức với tiệc rượu hoặc là lễ trao giải, ngôi sao cần phải ăn mặc hợp quy cách một chút. Mà muốn hợp quy cách ở đây, để cho người khác tìm được điểm rực rỡ của mình thì chỉ có thể phóng đại đến tận cùng ưu điểm của bản thân.
Lời nói ngoài đề
Tần Thành: Người nào không có mắt dám truyền scandal của bà xã tôi cùng với người khác?
Sơ Ảnh: Tôi cũng không biết.
Tần Thành: …Đánh bay bà.
Sơ Ảnh: …
Xem thêm...