Hoá ra, khắp nơi trong cuộc sống đều gặp máu chó.
Tưởng Tịch không nhịn được cười lạnh.
Được trọng sinh, thế nhưng lại có thể gặp mặt tiểu tam đã phá hoại tình cảm của cô kiếp trước, hơn nữa, lại là người chị họ có cùng huyết thống với cô. Ôi, quả thật là một câu chuyện máu chó lớn nhất trong năm, có thể đạt được giải thưởng kịch bản máu chó nhất của Liên hoan phim Kim Ảnh.
Phương Vi Vi mặc một áo đầm bó ngắn, tay mềm như cỏ, da như mỡ đông, mái tóc quăn gợn sóng tản ra ở sau đầu, nhìn qua có vẻ thành thục mà dịu dàng.
Nhìn từ xa, bên mặt của cô ta cực kỳ giống với Tưởng Tịch.
Hạ Chi Khanh không biết Tưởng Tịch và Phương Vi Vi là quan hệ chị em họ. Chị ta chỉ xem một nửa phần tư liệu trọng yếu của thân thế Tưởng Tịch mà nhà họ Tần đã điều tra, không có chú ý đến phần tư liệu những người liên quan tới Tưởng Tịch.
Như vô tình liếc mắt nhìn Tưởng Tịch một cái, Hạ Chi Khanh hơi xúc động nói: “Cô gái này nghĩ sửa sắc đẹp giống như cô thì có thể nổi tiếng giống như cô vậy, vẫn quá coi thường quy tắc của giới này!”
Biết đâu cô ta sẽ lập tức nổi tiếng vì có dung mạo giống với Tưởng Tịch, nhưng diễn xuất thì thua xa Tưởng Tịch, sẽ bị miệng lưỡi quần chúng chê bai, ngược lại sẽ không có lợi cho xây dựng tên tuổi.
Tưởng Tịch nghe xong, nghĩ không có gì quan trọng, cười. Kết quả, cô phát hiện hoàn toàn cười không nổi.
Cô giống như lập tức trở về đoạn thời gian vừa mới trọng sinh kia, mang theo thù hận đối với Nguyên Tấn Thần và Phương Vi Vi. Cô hết sức khống chế, mới có thể khiến cho bản thân dễ chịu một chút.
Phương Vi Vi không hổ là đã quen với việc xã giao, đứng ở trên sân khấu không đỏ mặt, cũng không khẩn trương, rút thăm đề tài rồi bắt đầu diễn.
Tưởng Tịch cố ý nhìn thoáng qua, đề tài Phương Vi Vi lấy được là thể hiện một cô gái nhỏ ngây thơ.
Là một đoá hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính quanh năm, diễn một vai diễn như vậy…
Nói chung là không khó.
Tưởng Tịch dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Phương Vi Vi không chớp mắt.
Chỉ thấy chị ta nhún nhảy đến trước sân khấu, lúm đồng tiền như hoa, nói: “Em, chị sẽ dẫn em đi coi phim nhé!”
Lời kịch này thấy quen quen.
Tưởng Tịch phất phất cánh tay, thầm nghĩ mong rằng chỉ là ảo giác cô nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng Phương Vi Vi giống như không để cho cô toại nguyện, tiếp tục nói: “Em muốn ăn gì, bắp rang hay là hamburger?”
Tưởng Tịch vỗ vỗ cánh tay đau âm ỷ, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, hình ảnh mà cô đã trải qua hai kiếp cũng gần như chưa bao giờ nghĩ đến:
Một cô bé đứng khóc ở trước rạp chiếu phim vắng vẻ, miệng không ngừng kêu chị. Nhưng cho đến khi tan hát, cô cũng không đợi được người cô muốn đợi.
Đây chính là cô của hồi trước.
Nhưng mà cô muốn đợi ai? Tưởng Tịch xoa huyệt Thái Dương, trong chốc lát nghĩ không ra tại sao bỗng nhiên xuất hiện cảnh này.
Biểu diễn của Phương Vi Vi đến hai phút, dài nhất trong tất cả phỏng vấn hôm nay. Lúc chị ta biểu diễn xong, mấy giám khảo đều hơi sững sờ.
Trên cơ bản, người được cấp trên sắp xếp nội bộ đều thuộc loại chơi cho vui thôi, không có thực lực gì, giống như mấy người được điều động nội bộ trước đây. Sau khi bọn họ xác nhận thân phận, tuỳ tiện nghe xong hai câu liền để cho những người đó qua, nhưng người này rất khác, tuy rằng hai mươi sáu tuổi có hơi lớn, nhưng thông qua biểu diễn thì cô ta có tiềm chất nổi tiếng.
Hạ Chi Khanh cũng ngẩn người, nhưng rốt cuộc vẫn là một diễn viên có cấp bậc, liền nhanh chóng dùng vẻ mặt hoàn mỹ nhất nói vơí Phương Vi Vi: “Diễn xuất của cô vô cùng không tồi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, vì sao cô muốn đóng phim?”
Phương Vi Vi cúi người, nói: “Người tôi thích thích bạn gái là diễn viên.”
“Chỉ là nguyên nhân này?” Hạ Chi Khanh gõ gõ bàn. “Nếu anh ta không thích diễn viên, cô có còn ngốc ở trong cái giới này không?”
“Có thể sẽ.” Phương Vi Vi cười khéo léo. “Tôi không biết rằng anh ta thích bao lâu, nhưng nếu là thích, tôi sẽ tiếp tục ở trong giới này.”
Ngoại trừ Tưởng Tịch, các giám khảo khác đều không hẹn mà cùng gật đầu.
Động tác này thật ra là ám hiệu của mọi người, ý tứ là Phương Vi Vi có tư cách trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty vào năm tới.
Sau Phương Vi Vi còn có mấy trăm người nữa, Tưởng Tịch không biết mình đã qua như thế nào, cô vô tri vô giác, không nói được lời gì.
Vào vài phút cuối, Tần Thành đến xem tình hình, nhìn thấy vẻ mặt như khúc gỗ của Tưởng Tịch, đi đến ngồi xuống sau lưng Tưởng Tịch.
Bả vai bị ai đó vỗ một cái, Tưởng Tịch quay đầu lại, thấy là Tần Thành thì lộ ra nụ cười máy móc: “Tổng giám đốc Tần, chào buổi chiều.”
Trên sân khấu có một cô gái đang biểu diễn, nghe thấy tạp thanh, chân run lên, quên đi lời nói.
Một giám khảo khoát tay kêu cô ta đi xuống.
Tưởng Tịch khó chịu cười cười, ánh mắt chán nản.
Chân mày Tần Thành cau chặt, ánh mặt không kiêng nể dò xét trên mặt Tưởng Tịch, cuối cùng cắt ngang biểu diễn, chuyển tới trước mặt Tưởng Tịch, không nói hai lời bế cô lên. “Tôi mang cô ấy đi bệnh viện, còn lại giao cho các người.”
Đạo diễn ngẩn người, lén quan sát bọn họ, nhất thời không có phản ứng.
Hạ Chi Khanh là người bình tĩnh nhất, kẹp cây bút, nói: “Đi đi!”
Mấy trăm người phỏng vấn ở bên ngoài bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú bế một người phụ nữ đi ra, càng bị khiếp sợ hơn là ngạc nhiên khi phát hiện hai người là nhân vật chính trên đầu đề báo chí.
Tưởng Tịch bất ngờ, cho đến sau khi Tần Thành vào thang máy thì mới phản ứng lại.
Lúc này cô muốn xuống.
Tần Thành nhíu mày: “Nếu em muốn ngây ngốc cả ngày ở trong thang máy thì cứ việc xuống.”
Nói xong, anh thả một tay ra.
Nửa ngừơi trên đột nhiên mất đi chống đỡ, Tưởng Tịch bị doạ nhảy dựng lên, theo bản năng lấy tay ôm Tần Thành.
Vì thế, tình huống biến thành cô dựa vào trên vai Tần Thành, cùng anh vành tai tóc mai chạm nhau.
Trong lòng Tần Thành bỗng nhiên trở nên vui vẻ, trấn an vỗ bả vai mảnh mai của Tưởng Tịch. “Đừng sợ, anh chỉ nói giỡn, sẽ không thật sự ném em.”
Anh thâm tình thủ thỉ. Tưởng Tịch nắm lấy tay anh thật chặt, lúc gần đến tầng một, Tưởng Tịch nói: “Tôi không sao, anh mang tôi đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút là được, không phải buổi tối còn phải họp sao?”
Kết quả trúng tuyển sẽ được quyết định trước mười hai giờ đêm nay, ngày mai sẽ liên lạc với người được trúng tuyển.
Cô không muốn bởi vì cô mà làm chậm trễ thời gian. Hơn nữa, hiện giờ bên ngoài đều là phóng viên đang chờ cô trả lời về Đinh Mi và vụ bị thương. So với đi ra ngoài, chẳng thà đợi ở công ty.
Cửa của Giải trí TRE có bố trí nhiều camera, không có thiệp mời và sắp xếp, các phóng viên và paparazzi cũng đừng nghĩ muốn vào.
Còn thật sự muốn một lần! Lúc này công ty là an toàn nhất!
Tần Thành không nói hai lời, quay đầu áp lên trán Tưởng Tịch, cọ cọ.
Cô có thể nói đây là vô lễ không?
Sự an toàn đang bị người này nắm trong tay, Tưởng Tịch lý trí không buông tay ra, mà liếc xéo Tần Thành một cái.
“Không nóng.” Tần Thành ung dung bình thản nhận lấy ánh mắt vèo vèo như dao. “Chúng ta trở về.”
Tưởng Tịch: “…”
Phòng nghỉ cá nhân của Tần Thành được trang hoàng lại một lần, sô pha bằng da được đổi thành một nhóm sô pha nhỏ bằng vải, bên trên có một cặp gối ôm. Vốn là cái giường đơn cũng được đổi thành giường đôi vô cùng sang trọng đủ cho ba người lăn lộn, những thứ trong phòng vệ sinh cũng thay đổi toàn bộ, cái bồn tắm một người mà Tưởng Tịch đã dùng tháng trước biến thành bồn tắm mát xa tối tân.
Đây là có dụng ý bất lương. Tưởng Tịch có muốn bỏ qua cũng không được.
Nhưng cô nghĩ chính là: Tần Thành rốt cuộc quyết định bắt đầu cách sống trước kia.
Vậy người thứ nhất tới chỗ này là nữ minh tinh nào?
Xem thêm...