• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*V*

Bệnh viện đã loạn hết cả lên, bốn người Đường Thiên tìm một phòng trống đi vào, có thể tạm thời không bị quấy rầy. Vừa vào phòng, Đường Thiên trầm mặc không nói gì ngồi trên ghế, Lam Quy Dương thấy thế, chỉ đành hít sâu một tiếng, kể lại mọi chuyện cho hai người Đường Ương nghe. Đường Ương chưa kịp mừng cháu trai được Thẩm An Hoa bình an sinh ra, đã nghe tin đứa nhỏ bị bắt cóc, không khỏi vừa sợ vừa giận. Còn Liên Diễm nghe xong lập tức theo thói quen nghề nghiệp, bắt đầu hỏi những kỹ càng mọi chuyện xảy ra.

Lúc này Dịch Thủy đột nhiên đẩy cửa vội vã đi vào, nói với bốn người trong phòng:

“Camera theo dõi đã có hình ảnh của người bế đứa bé đi.”

Bốn người nghe vậy mặt khẽ động, lập tức theo Dịch Thủy đến phòng bảo vệ. Camera theo dõi hình ảnh một giờ trước có một đoạn liên quan đến đoạn Đường Kinh Hồng bị bế đi, năm người tập trung nghiên cứu một đoạn hình ảnh có hơn 10 giây.

Hình ảnh hiện lên một người phụ nữ mặc trang phục hộ sĩ đeo khẩu trang, từ khi xuất hiện đã rất thong thả, thậm chí ôm đứa trẻ đi còn nói chuyện với một hộ sĩ. Nhìn cuối cùng nữ nhân này chỉ đơn giản từ bệnh viện ôm đứa trẻ lên chiếc xe limousine đen rời đi, Đường Thiên không khỏi dùng nắm tay đấm mạnh xuống mặt bàn, Dịch Thủy bất đắc dĩ cười khổ, cho tới bây giờ anh cũng chưa nghĩ tới bệnh viện của mình lại là một nơi tùy ý để người ra vào đến thế, xem ra quyết không thể tiếp diễn như thế nữa, phải cố gắng sửa chữa một phen mới được.

Báo cảnh sát là phương án ngay từ đầu năm người đã ăn ý phủ định rồi, thứ nhất báo cảnh sát nhất định sẽ làm chuyện của Thẩm An Hoa bại lộ, nhất định chẳng ai muốn thấy chuyện như thế xảy ra cả. Thứ hai chuyện đứa trẻ này dễ dàng bị người ta bắt đi, sự tự tôn của Đường Thiên không cho phép anh nhờ đến sự giúp đỡ của cánh sát, anh muốn tự tay bắt được cái tên rác rưởi dám động thủ trên đầu thái tuế kia, đem đứa con bình an trở về.

Dựa theo tình hình chung mà nói, bắt bé đi có thể có 4 loại khả năng. Thứ nhất là hướng cha mẹ đứa trẻ đòi tiền, hai là muốn đem bán, ba là vì tình, bốn là vì thù. Năm người sau khi kịch liệt thảo luận, cho rằng không thể loại trừ khả năng nào, nhưng khả năng bị bán đi là không lớn, dù sao cũng vừa mới sinh ra, rất khó nuôi, trên đường đi cũng khiến người khác chú ý, bọn buôn người hẳn là muốn chọn mục tiêu khác khá hơn.

Còn vài khả năng khác,bọn họ hiện nay tạm thời chưa nhận được cú điện thoại tống tiền nào. Mà Đường Thiên tuy rằng chốn chốn lưu tình, nhưng cuối cùng đều vui vẻ đến vui vẻ đi, hẳn sẽ không lưu lại mầm họa, nhưng cũng không nên loại trừ tình huống này. Còn về phần vì thù mà bắt đi, Đường Thiên không dám chắc chắn phủ định, chưa nói đến chuyện Đường Thiên vì mở rộng thị trường mà đã dẫm lên máu của bao nhiêu người khác, chỉ bằng đường ngầm làm ăn với hắc đạo cũng đủ để Đường Thiên kinh hồn táng đảm rồi.

Những người khác thấy biểu tình của anh em nhà họ Đường, trong lòng cũng hiểu tình hình không hề lạc quan, bầu không khí trong phòng theo dõi đột ngột nặng nề. Phá vỡ không khí này là cú điện thoại của thủ hạ Liên Diễm gọi tới, thì ra đã tìm được nơi chiếc xe limousine màu đen đi tới, tuy rằng biển số của chiếc xe là giả, nhưng dựa vào bản lĩnh của các tinh anh cũng rất nhanh tìm được nơi cuối cùng mà chiếc xe dừng lại.

Cúp máy, Liên Diễm lập tức nói cho bọn họ, chiếc xe limousine màu đen dừng lại ở bến tàu Thủy Loan.

Bến tàu Thủy Loan… cân nhắc âm thầm một hồi, Đường Thiên và Lam Quy Dương cùng thốt ra:

“Hắc Hổ Đường!”

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều cũng suy nghĩ, xem ra hẳn không sai rồi, sự tình có biến chuyển, sắc mặt mọi người hơi có chút hòa hoãn hơn. Đường Ương lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một công ty cấp dưới tên là Bảo Toàn, thực ra họ Đường đã âm thầm cho người trà trộn vào Hắc Hổ Đường, đưa tinh anh của mình vào bến tàu Thủy Loan xem xét tình hình thực tế.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia.”

Cửa phòng điều khiển đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là âm thanh lo lắng của bà Lý. Nhận ra có thể Thẩm An Hoa có chuyện, Đường Thiên vội vã mở cửa, bà Lý gật đầu chào mấy người trong phòng rồi khẩn trương nói với Đường Thiên:

“Đại thiếu gia, An thiếu gia sốt rồi.”

Đường Thiên đầu tiên là cả kinh, sau đó là không chút nào che giấu lo lắng, cùng bà Lý bước đến cửa phòng bệnh của Thẩm An Hoa. Sau đó là Lam Quy Dương và Dịch Thủy cũng chạy đuổi theo, đối với hai người họ mà nói, Thẩm An Hoa là người cực kỳ quan trọng và bệnh nhân. Đường Ương, Liên Diễm ở lại phòng điều khiển tiếp tục thảo luận nghiên cứu đối sách, chờ thuộc hạ chuyển tin tức tới.

Nhờ đôi chân dài, Đường Thiên là người đi tới phòng bệnh, vừa vào cửa phòng đã thấy gương mặt Thẩm An Hoa tái nhợt nghiêm trọng mở đôi mắt trống rỗng nằm trên giường, vì vừa nãy khóc quá nhiều, lại không ngừng nấc nghẹn, Trần Hân Nghi ở bên cạnh trấn an cậu. Nhìn bà xã vì hậu sản mà suy yếu, thân thể lại chịu đả kích, hiện tại lại thêm nhiễm bệnh trong người, trái tim Đường Thiên không ngừng đau đớn.

Bác sĩ treo xong chai truyền liền đi ra khỏi phòng bệnh, Đường Thiên không rảnh bận tâm đến Quân Hòa còn nhỏ tuổi, cúi xuống đem bà xã đau thương gầy yếu ôm vào lòng nhẹ nhàng an ủi, rồi nói cho cậu nghe bây giờ đã tìm được tin tức của con. Đôi mắt Thẩm An Hoa lập tức lưu động thần thái, cầm lấy tay Đường Thiên không ngừng hỏi là thật hay giả, Đường Thiên tất nhiên là toàn lực trấn an cậu. Dịch Thủy đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình không xen vào được đâu, liền nói với Lam Quy Dương bên cạnh:

“Tâm bệnh phải có tâm dược, chỉ cần tìm đứa trẻ về là ổn, anh không cần phải lo lắng.”

Lam Quy Dương cảm tạ “ân” một tiếng.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Thiên đột ngột vang lên, Đường Thiên lấy máy ra xem, thấy là một dãy số không quen không khỏi nhíu mày. Nhưng cũng ấn nút nghe.

– Uy, là Đường Thiên Đường đại thiếu gia sao? –

Ống nghe truyền đến âm thanh thô lỗ của đàn ông, cảm giác số điện thoại lạ này gọi tới không bình thường, Đường Thiên chỉ đơn giản đáp lời:

“Là tôi, ai vậy?”

Vừa trả lời vừa buông Thẩm An Hoa trong lòng ra, đứng dậy đi ra ngoài, Lam Quy Dương cảm thấy không ổn, cũng ra ngoài theo.

–Nga, Đường Thiếu gia đúng là quý nhân hay quên sự a, mấy ngày trước còn đánh cho Hắc Hổ Đường của ta hoa rơi nước chảy, bây giờ đã quên sạch sành sanh a. –

Quả nhiên! Đúng theo phán đoán của anh chắc đến tám chín phần mười, Đường Thiên bất động thanh sắc ra hiệu cho Lam Quy Dương, sau đó dùng khẩu hình nói ba chữ “Hắc Hổ Đường”. Lam Quy Dương hiểu ý, tìm một chỗ yên tĩnh lấy điện thoại di động liên lạc với thuộc hạ của mình. Loại sự tình này, càng nhiều người càng thêm một phần lực lượng, thêm một phần lực lượng cũng thêm một phần đảm bảo. Sách, chuyện Hắc Hổ Đường bị người ta cướp mất địa bàn không phải không nghe thấy, bất quá đây là chuyện làm ăn ở địa bàn của người ta anh không muốn quản cũng không quản được. Thế nhưng bây giờ, nếu bọn chúng làm trò hề chó cùng dứt giậu, vậy anh cũng không khách khí đánh rắn đánh dập đầu đâu.

“Thì ra là Lưu đường chủ… có chuyện gì chăng?”

Chẳng muốn giả tình thật ý gì với hắn, Đường Thiên trực tiếp hỏi. Nếu bây giờ Lưu Cao Việt gọi đến, chắc đã thăm dò tình hình trong bệnh viện rồi anh cũng chẳng phải che giấu gì, huống hồ anh thực sự lo lắng cho Đường Kinh Hồng, ai có biết những tên này có lên cơn điên gì động thủ với một đứa trẻ chưa đầy hai ngày tuổi.

– Đường đại thiếu gia quả nhiên là người nhanh miệng. –

Lưu Cao Việt láo lếu nịnh hót một câu, sau đó đổi giọng, mang theo một chút độc ác và khoái trí:

– Nói vậy Đường đại thiếu gia đã nhận ra Đường tiểu công tử đang làm khách ở đây, chỉ cần Đường đại thiếu gia có thể thỏa mãn mấy yêu cầu nho nhỏ của chúng ta, tự nhiên chúng ta sẽ thả tiểu công tử bình an về đoàn tụ với mẫu thân.-

Lưu Cao Việt vừa mới nói xong, ống nghe liền truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Đường Thiên không khỏi nhíu chặt lông mày:

“Có yêu cầu gì thì nói đi, nhưng nếu các ngươi dám động đến một sợi lông của con ta, bất kể là chân trời góc bể, Đường Thiên này tuyệt đối sẽ khiến các ngươi phải trả giá.”

Tuy rằng con nhỏ đang trong tình hình nguy hiểm, nhưng Đường Thiên hiểu được, đối phó với người như Lưu Cao Việt thái độ của mình phải cứng rắn mới có thể chấn trụ hắn.

Lưu Cao Việt quả nhiên ngữ khí mềm mỏng hẳn, hắn không phải loại người hữu dũng vô mưu, đối với con người và thủ đoạn của Đường Thiên cũng thập phần rõ ràng, lần này nếu không phải đường cùng, hắn cũng không dại mà đi nhổ râu cọp. Bây giờ hắn chỉ có thể nhờ lợi thế trên tay mình mà đòi quyền lợi, đợi hắn bình an rời khỏi đây tới Mỹ, hắn sẽ lập tức đem tiểu tổ tông này gửi về, dù sao hắn cũng không muốn sống cả đời bị truy sát.

– Vậy phiền Đường đại thiếu gia chuẩn bị một chiêc trực thăng đầy xăng đưa tới bến tàu Thủy Loan, trên đó chuẩn bị đủ thức ăn nước uống, còn thêm tám trăm vạn đô la tiền mặt, ngoài ra chuẩn bị thủ tục xuất cảnh cho ta, ta muốn Đường Thị bảo chứng chúng ta đến Mỹ bình an. Ta biết những chuyện này đối với ngươi mà nói quá dễ dàng, vì vậy ta cho ngươi 30 phút, nói cách khác, bé con nhỏ như thế này, ta cũng không dám cam đoan sẽ xảy ta bất cứ chuyện lỡ tay gì.-

Nghe lời uy hiếp của Lưu Cao Việt cùng tiếng trẻ sơ sinh khóc, hai mắt của Đường Thiên mở to phẫn nộ, nghiến răng đáp:

“Được, ta đáp ứng ngươi!”

———————————

Vầy là biết được tên dám ăn gan hùm nào rồi ha~:”3~ Để coi Đường Đường nhà mìn làm thịt tên này thế nào ~;’3~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK