• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—Wilmer và Bolle phiên ngoại thứ nhất—

Sức cám dỗ của kẹo ngọt (một)

Gió hây hây thổi, bầu trời xanh trong điểm thêm vài đóa mây trắng như bông, những bông hoa nhỏ nở rộ tỏa hương thơm ngạt ngào, đàn bướm mỹ lệ dập dờn theo làn gió tựa như đang múa, thế nhưng những con người đang qua lại trên con phố phồn hoa rực rỡ ấy lại chẳng hề để tâm, cứ thế đến rồi đi.

Tại một góc tăm tối của con đường, một cậu bé chừng mười một mười hai tuổi ngồi dựa lên tường, chiếc áo sơ mi đắt tiền bằng lụa lấm tấm những vệt máu, tay phải nắm chặt, cậu duỗi thẳng chân bên trái bị thương đang chỉ dùng một mảnh áo bị xé rách băng bó qua loa.

Cậu cúi đầu, không hề nhúc nhích. Vô số người trên đường băng qua mặt cậu, nhưng không một ai dừng bước, khóe miệng cậu nhếch lên một cái cười khẩy khinh thị, thầm nghĩ, nếu ta cứ như thế chết ở chỗ này, chắc cũng chẳng ai thèm để ý.

Dòng người cứ tiếp tục vội vã, cậu thiếu niên vẫn lặng lẽ ngồi, cho đến khi trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một đôi giầy Doraemon trẻ con thật to màu xanh da trời. Không khỏi có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, cậu chậm rãi ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai – là ai cuối cùng đã dừng lại trước mặt mình.

Bời vì quen với bóng tối đã lâu, đột ngột đối diện với ánh mặt trời khiến cậu không quen mà hơi nheo mắt lại. Trong khóe mắt cậu thấy một đứa nhỏ chừng tám tuổi đang đứng trước mặt mình, bé con mặc bộ quần áo hình con thỏ đáng yêu, trên tay phải cầm một cây kẹo que thật to, ánh nắng đang ôm lấy thân thể nho nhỏ của bé, làm cho người khác có cảm giác mềm mại mà ấp áp.

Bé con thấy cậu ngẩng đầu, liền hỏi: “Đại ca ca, anh bị thương à? Chảy nhiều máu thế, có đau không nà?”

Âm thanh trẻ con non nớt kèm theo sự ân cần tựa như rót vào lòng cậu một dòng nước ấm, nhìn gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn của bé con, cậu hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không nói gì.

Bé con cũng không quan tâm đến sự im lặng của cậu, lại hỏi: “Đại ca ca papa mama anh đâu rồi? Có muốn em gọi người đưa anh đến bệnh viện không nà?”

Cậu cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn vào con ngươi đen đẹp đẽ mà hiếm thấy, cậu lắc đầu thong thả nhưng kiên định. Thấy cậu từ chối, bé con cũng không ép, chỉ thấp giọng nói một câu: “Con đường phía trước còn dài lắm, không có gì không có lối ra.”

Rõ ràng là một đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện đời, thế mà lại có thể thốt ra những lời chững chạc như vậy, cậu không khỏi sửng sốt. Chưa biết làm sao để trả lời, bé con đột nhiên nở một nụ cười:

“Đại ca ca, em phải về nhà rồi, cái này…” Vừa nói, bé con vừa xoay người lấy từ người hầu bên cạnh một cây kẹo que đưa cho cậu: “…Cái kẹo que này cho anh.”

Bé con mỉm cười dùng cánh tay nhỏ bé non nớt cầm một cây kẹo bảy màu, đầu tiên cậu cũng không nhận, bé con cũng chưa bỏ cuộc, khẽ cười kiên trì tiếp tục giơ ra. Có lẽ cảm nhận được sự dịu dàng thiện ý của bé con, cậu đưa tay tiếp nhận cái thứ từ xưa đến nay mình vốn coi thường, nhìn khuôn mặt khả ái của bé con trước mặt, cậu muốn đem nụ cười ngọt ngào đó khắc sâu tận đáy lòng.

Hơi gắng sức rút tay trái bị cậu thiếu niên cầm chặt, bé con nói một câu cuối cùng: “Chúc anh may mắn.” liền không do dự quay người bước đi, cậu nhìn bóng lưng của bé, khóe môi đưa lên, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định cuối cùng.

***

Tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến khiến Wilmer Sivis bước ra khỏi dòng hồi ức, anh cúi xuống nhìn Bolle đang nằm bên cạnh mình (囧có ai nhớ tên thật của Doãn Tích Nhiên là gì không?) có bị đánh thức hay không, thấy người yêu vẫn ngủ ngọt ngào, Sivis không chút do dự cúi người in lên môi cậu một nụ hôn. Nghĩ đến vẻ om sòm nhất quyết đòi rời đi của cậu hồi nãy, anh không khỏi nở ra một nụ cười sủng nịch, vươn tay vuốt mái tóc vàng mềm mại cùng thân hình khỏe mạnh hoạt bát của cậu.

Ngoài cửa tiếng gõ lại lần nữa vang lên, nếu không phải chuyện mười phần khẩn cấp thì thuộc hạ của anh sẽ không quấy rối lúc này, Sivis bất đắc dĩ đứng dậy. Cúi xuống ấn một nụ hôn nữa trên gương mặt cậu, anh nhẹ nhàng hết sức ra khỏi phòng rồi đưa tay khóa chặt cửa, vẻ say ngủ trên gương mặt bảo bối của anh chỉ một mình anh có thể thấy.

Vừa xác định Sivis đã rời đi, Bolle trước tiên thử mở cửa phòng, phát hiện đã bị khóa ngoài, liền vội vã chạy ra cửa sổ, mở song nhìn xuống phía dưới một hồi, Bolle không khỏi nghiến răng, cái khách sạn chết bầm gì thế không biết, chả việc gì thì xây cao thế này làm gì. Thở phì phì quay về ngồi trên sopha, công tử Bolle trẻ tuổi bắt đầu trầm tư suy nghĩ làm sao trốn khỏi móng vuốt ma quỷ của “vị hôn phu”.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Bolle vẫn ngồi tại chỗ trầm tư suy nghĩ, mà Sivis cũng vừa xử lý xong công việc, khi anh mở cửa bước vào trong phòng thấy vẻ khổ não của cậu thì biết ngay cậu đang suy nghĩ gì, vẻ mặt không nén nổi nụ cười.

Anh bước tới bên cạnh Bolle, cười nói:

“Em tỉnh đúng lúc lắm, đói bụng không? Chúng ta đi ăn, sau đó lập tức về nước. Lễ phục kết hôn của chúng ta đang chờ được thử đó, có chỗ nào không thích hợp còn phải sửa lại chứ.”

Những lời ôn nhu của Sivis không có chút nào trấn an được sự phiền não trong lòng cậu, nghe hắn ta lải nhải tới cái hôn lễ mà mình không chút nào tình nguyện, Bolle phát tiết gào to một tiếng, sau đó từ sopha nhảy ra ngoài cửa – cậu chính xác cũng hơi đói.

Hành động bất ngờ của Bolle khiến Sivis có chút ngạc nhiên, nhưng anh phản ứng cực nhanh, Bolle của anh dường như lúc nào cũng sẵn sàng mang lại kinh hỉ cho anh đây. Coi dáng vẻ to mồm của cậu cũng đáng yêu không chịu được a (Sivis anh không còn cứu được nữa rồi…)

Bầu không khí của bữa tối tuy không tính là ấm áp cũng coi như là bình tĩnh, Bolle rất nhanh bị mang về Anh quốc bằng máy bay tư nhân bất chấp cự tuyệt phản đối đến đâu. Dọc đường đi, quản gia trẻ tuổi vẫn khuyên công tử hồi tâm chuyển ý, nhưng xem ra hiệu quả không lớn.

Vất vả lắm mới về đến nước Anh, máy bay hạ cánh ở biệt thự ở ngoại ô của gia tộc Sivis. Bolle vừa xuống phi cơ đã thấy anh hai đứng cách đó không xa, hẳn là đến riêng vì cậu, cậu tính chạy đến trước mặt anh hai để kể lể nỗi ủy khuất của mình. Nhưng vừa nghĩ đến hôn sự quái đản này là kiệt tác của anh hai, lập tức dừng bước một cách cực kì không được tự nhiên.

Sivis nhìn từ đằng sau, không khỏi âm thầm buồn cười, lập tức tiến đến, bàn tay tự nhiên ôm ở eo Bolle, cầm hành lí cậu đang giữ cho quản gia. Rồi Sivis khách khí bắt chuyện với Dean Hyman vài câu, cúi đầu nhìn ánh mắt người yêu dao động do đang bướng bỉnh chống đối anh trai, trong lòng thương tiếc, bàn tay vỗ nhẹ cái mông căng mẩy của cậu một cái, cúi đầu thì thầm “Tâm sự với anh trai em đi.” rồi ung dung xoay người bỏ đi.

Thân là người đứng đầu gia tộc Sivis, việc mà anh phải xử lý hằng ngày cũng không ít, mặc dù lúc rời đi anh cũng đã làm một vài việc, nhưng chung quy tồn đọng khá nhiều. Chỉ hy vọng do anh xử lý ổn thỏa từ trước, anh vợ và vị hôn thê của mình có thể nói chuyện ổn thỏa, anh cũng không mong ngày nào tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm là đuổi theo vị hôn thê chạy trốn.

Ở bên kia.

Đứng trên mặt cỏ bằng phẳng, Dean và Bolle nhìn nhau im lặng, cuối cùng Dean là người phá vỡ im lặng, nhìn đứa em trai mà anh yêu thương cưng chiều nhất, nhẹ nhàng cười hỏi:

“Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống trước nha.”

Bolle gật đầu, gọi người hầu thu xếp một căn phòng cho hai người nói chuyện riêng. Đợi lúc hai người yên ổn ngồi xuống, Bolle cầm một ly hồng trà, nhẹ giọng hỏi:

“Anh hai, có thể nói cho em biết, đến tột cùng là vì sao?”

Vì sao lại tùy tiện gả cậu cho một thằng đàn ông to đùng, cậu cũng là đàn ông, đâu có phải muốn gả cho ai cũng được.

Nhìn dáng vẻ chất vấn của em trai, Dean thở dài một hơi, không nhìn vào mắt Bolle:

“Bolle, anh có lỗi với em, cố một số việc anh cũng không muốn giấu em. Hai tháng trước công ty chúng ta tìm được một gián điệp thương nghiệp trà trộn đã lâu, bí mật công ty đã bị lộ. Resen Germany nhân cơ hội làm khó dễ, công ty chúng ta rơi vào nguy hiểm tài chính.”

Nghe lời anh hai, Bolle nhớ đúng là có thời gian anh hai đặc biệt bận rộn, thân là người dòng họ Hyman, nhưng cậu chẳng hề quan tâm tí gì đến công việc của gia tộc, toàn bộ quăng cho anh hai mình, cũng không khỏi có chút áy náy.

Dean vừa nhìn đã biết cậu nghĩ gì, liền trấn an vỗ vỗ bờ vai em trai, nói tiếp:

“Nhưng công ty chúng ta cũng không tổn thất nhiều lắm, tập đoàn tài chính Sivis đã can thiệp khiến Resen chật vật rút lui, Hyman chúng ta cũng bất đắc dĩ thiếu Sivis một cái nhân tình.”

Nghe đến đây, Bolle có chút phiền muộn, lẽ nào chỉ vì như vậy mà cậu bị anh hai bán đi?

“Sau chuyện này không lâu, Sivis đến cầu hôn. Khi đó công ty vừa trở về quỹ đạo, Sivis ở sau lưng bất cứ lúc nào muốn đâm một kiếm là Hyman chúng ta sẽ bị hủy ngay lập tức. Nhưng vấn đề quan trọng nhất, cái người tên Wilmer Sivis này yêu em rất sâu nặng, tất cả những chuyện anh thấy hắn ta làm cho thấy hắn ta đúng là một người tài năng vô cùng, ghép với em cũng chẳng ủy khuất em, anh mới đứng ra làm chủ cho hôn sự của hai người.”

Nghe xong những lời anh hai nói, Bolle có một cảm giác rất bó tay, anh hai của cậu, đúng là cổ hủ một cách… đáng yêu a. Cậu không khỏi thở dài trong lòng.

Nhìn biểu hiện của Bolle, Dean có chút bất an, cùng với hành động bị ép hôn mà bỏ nhà đi, Dean cẩn thận nói:

“Wilmer là người thế nào anh hiểu, để hắn ta chăm sóc em, khiến anh yên tâm hơn bất cứ ai. Tuy nhiên…”

Nói đến đây, Dean nhìn thẳng vào ánh mắt Bolle: “Nếu em thực sự không có nửa phân hảo cảm với hắn, anh tuyệt đối không ép em, nếu em không muốn, anh sẽ cố sức giúp em từ chối hôn sự này, dù sao em cũng là đứa em trai mà anh yêu thương nhất.”

Nghe vậy Bolle lập tức tính toán, chẳng phải chỉ là kết hôn thôi đâu, nếu lúc đó cái hôn sự này không thành, rất nhiều chuyện cũng sẽ hỏng to. Cái tên dã man kia sẽ làm khó anh trai cậu, uy hiếp cơ nghiệp gia tộc cậu (này này, không thể nói lung tung a…), ngươi đã có lòng mời, vậy bản thiếu gia sẽ chơi với ngươi một hồi.

“Anh, không cần phải nói nữa, em hiểu mà. Kỳ thực, kỳ thực em nghĩ, tên Wilmer này cũng khá tốt (ụa). Dù sao bây giờ cũng có nhiều cặp kết hôn trước yêu đương sau mà, vì vậy em đồng ý, chấp nhận hôn sự này.”

Nghĩ là một chuyện, nhưng mà nói ra lại là chuyện khác, Bolle nói có chút lòng vòng.

“Em nghĩ như vậy, anh yên tâm rồi.”

Dean vui mừng, mỉm cười nói.

________________________

Sức cám dỗ của kẹo ngọt (hai)

Đó là một hôn lễ long trọng đến thái quá, riêng chi phí cho bảo vệ và bảo mật cũng đã đến hơn trăm vạn đô la, khiến cho giới truyền thông khốn khổ vừa vui vừa sầu. Vui là nếu mà quay được cái đám cưới độc nhất vộ nhị này thì kiểu gì cũng kiếm được một đống tiền, sầu là vì dù họ vây quanh cái đám cưới độc nhất vô nhị này thế nào cũng không moi được tí ti tin tức gì.

Còn hai vị nam diễn viên chính sau nghi thức liền lập tức quẳng cả sảnh đường đầy tân khách mà chuồn đi mất. Cho đến khi đã ở trên bãi biển xinh đẹp Aegean Sea, Bolle cũng không có cảm giác gì là mình vừa kết hôn với một người đàn ông. Phía sau bỗng có người ôm lấy, nhận ra là Wilmer, Bolle yên tâm thoải mái dựa vào bờ ngực rộng ấm áp đằng sau.

Dùng đôi tay rắn chắc như sắt vững vàng giam lấy người yêu trong lòng, Wilmer nhẹ nhàng hôn lên đằng sau tai của Bolle, hỏi:

“Nghĩ gì tập trung thế?”

Sớm quen với thái độ thân thiết quá đà này của anh, Bolle đưa mắt nhìn ra xa, say sưa nói: “Nơi này đẹp thật.”

“Nơi này đẹp đến đâu, cũng không đẹp bằng em.”

Wilmer không chút ngượng ngùng tuôn ra lời ong bướm, nghe được mỹ nhân cười “phi” một tiếng. Wilmer cũng không để ý nhiều, phát ra tiếng cười trầm thấp, hai người ôm nhau nhìn mặt biển, được một hồi Wilmer vỗ vỗ cái mông Bolle nói:

“Được rồi, mau nằm xuống, anh bôi kem chống nắng cho em.”

Biết nắng biển gay gắt, Bolle ngoan ngoãn nằm sấp xuống, Wilmer ngồi bên cạnh lấy kem chống nắng ra bắt đầu vẽ loạn trên cái lưng nuột nà của cậu. Bolle thấy cách đó không xa có một đôi tình nhân người Trung Quốc đang ngắm cảnh, đột nhiên hỏi:

“Uy, anh học tiếng trung như thế nào a? Công việc của anh cần phải dùng tiếng Trung sao?”

Nghe vậy Wilmer nhướn một bên lông mày, bình thản nói: “Bởi vì em thích.”

Bấy giờ anh đã bôi kem chống nắng đến eo Bolle, vòng eo mảnh mai khiến cho Wimer có chút nghĩ hươu nghĩ vượn. Đáp án bất ngờ làm cho Bolle ngây ngẩn cả người, những lời anh hai nói đột nhiên vang vang trong đầu cậu… “Hắn ta yêu em vô cùng sâu đậm”… tất cả mọi chuyện hắn làm đều vì em”… Trước đến giờ cậu chưa bao giờ thấy những lời này lại có một ý nghĩa khác, Bolle ngơ ngẩn cố ra vẻ mình không tin.

Sự trầm mặc của Bolle cũng như dự liệu của Wilmer, anh cũng chẳng nhiều lời, vẫn tiếp tục tâm hươu ý vượn bôi kem chống nắng lên làn da mềm mịn của Bolle, trong lòng âm thầm tính xem tối nay có thể đem bảo bối mà mình thèm khát bao nhiêu năm nay nuốt luôn vào bụng không.

Wilmer tuy không nhắc lại, nhưng Bolle không tự chủ nhớ lại mấy ngày hôm trước ở bên nhau, sau khi về nước Bolle lập tức chạy về nhà ở một ngày, ngày thứ hai bị anh hai đuổi về chỗ Wilmer. Lúc họ bắt đầu “sống chung” một thời gian trước hôn lễ, ánh mắt Bolle nhìn người đàn ông này cũng khác dần đi, nguyên vốn tưởng anh ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thô lỗ thấp kém chỉ biết cưỡng ép giai nhà lành, thế nhưng ngày ngày Bolle lại càng thấy mị lực của Wilmer.

Đến bây giờ Wilmer trong lòng Bolle đã thành một người thông thái hiểu nhiều biết rộng, hài hước vui vẻ, lại có năng lực làm viêc tốt, đối với công việc rất nhiệt tình, đối với người khác chăm sóc cẩn thận (kỳ thực chỉ có cưng thôi tiểu Bolle ~), hơn nữa là một người tràn ngập mị lực đàn ông. Bolle tự nhận là chỉ đùa vui với Wilmer đã rơi vào tay giặc mà không hề hay biết.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, công việc trước khi xuống nước nhanh chóng hoàn tất, nhìn phong cảnh mê người ở biển Aegean Sea, cho dù có nhiều tâm sự hơn đi chăng nữa cũng quẳng ra sau đầu, Bolle nắm tay Wilmer chạy xuống biển, bắt đầu thỏa thích chơi đùa.

***

Đến lúc hai người điên loạn chơi đến chán trở về nhà nghỉ của Wilmer thì đã hơn 7 giờ tối. Bởi vì hai người trốn đi, nên bữa cơm này họ quyết định tự lực cánh sinh. Hai người bụng đói đến đánh chiêng khua trống vội vã ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn về, nhưng mà sau một phen chiên xào hầm luộc “lửa mạnh khói dầy”, bọn họ quyết định nấu mì làm bữa tối.

Vất vả lắm mới dỗ no được cái dạ dày, cũng chẳng thu dọn tàn cục trong phòng bếp, hai người đều ườn trên sopha xem TV. Thấy trên tin tức đưa về hôn lễ của mình, hai người vui vẻ cười chế giễu vài câu. Nghỉ ngơi một hồi, Bolle đứng lên nói muốn đi tắm, hành lý của cậu đã bị Wilmer đưa vào trong phòng, cậu bình thản mở cửa phòng, lập tức bị cảnh tượng bên trong phòng dọa cho sợ đến ngây người.

Trong căn phòng rộng lớn, từ trần nhà đến vách tường đều treo đầy các bức ảnh đủ cỡ lớn nhỏ, tất cả các bức ảnh đều chỉ chụp một người, đó chính là Bolle hiện đang đứng ngẩn ra ở cửa. Trên vách tường đối diện cửa phòng là một bức tranh, bức tranh vẽ một Bolle buổi sáng sớm trên sân thượng nhắm hai mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời, hình ảnh ấm áp nhu hòa, hơn nữa mái tóc vàng cùng với gương mặt dịu dàng khiến người ta ngẩn ngơ tưởng như nhìn thấy thiên sứ.

“Thích không?” Âm thanh của anh đột nhiên xuất hiện bên tai lập tức lôi tâm trí Bolle từ bức tranh ra, cảm giác được mình bị Wilmer ôm vào trong lòng, cằm anh tựa trên vai cậu.

Không để tâm đến câu hỏi của Wilmer, Bolle nhìn toàn bộ căn phòng, phát hiện ra không chỉ có ảnh chụp của mình thời Đại học, còn có cao trung, thậm chí thời gian sơ trung cũng có, xem ra tất cả đều là chụp lén. Nghĩ đến chuyện mình không hề hay biết bị người ta lén lút chụp nhiều năm như vậy, Bolle tức giận đến thúc khuỷu tay vào bụng Wilmer, Wilmer biết mình đuối lý, cũng không dám né, nghiến răng chịu một đòn.

Lách ra khỏi vòng tay Wilmer, Bolle đi vào trong phòng, phát hiện ra ngoài ảnh chụp còn có một thứ khác với màu sắc rực rỡ cũng làm cậu kinh ngạc không kém. Bolle quay lại hướng về Wlimer nhướn mày, nửa cười nửa không nói:

“Không ngờ chủ tịch tập đoàn Sivis lãnh khốc vô tình lại thích ăn kẹo?”

Wilmer cười nhưng không nói, cầm lấy một cây kẹo que mở giấy bọc đưa vào miệng. Bolle thấy thế nhăn mũi, nhìn quanh không thấy hành lý của cậu, cậu xoay người lướt qua Wilmer tính ra khỏi phòng.

Lúc cậu sắp ra khỏi phòng, một sức mạnh từ phía sau kéo cậu trở lại, cậu còn chưa kịp phản ứng đôi môi đã bị anh đoạt lấy. Anh không cho cậu một cơ hội cự tuyệt nào, xâm nhập vào khoang miệng Bolle lập tức nhận được vị kẹo mà anh vừa ăn, đó là vị ngọt ngào với một chút đăng đắng của Chocolate thuần túy.

Đó là một nụ hôn thật dài, biết hai người sắp không thở nổi nữa Wilmer mới lưu luyến rời đôi môi hồng tươi mềm mại của Bolle. Ôm Bolle đang hơi quay cuồng vào ngực, Wilmer thở dài nói:

“Em không nhớ ra sao? Tiểu thiên sứ của anh.”

“A? Nhớ ra gì?”

Mờ mịt nhìn bức ảnh chính mình đang dạo phố trên tường, Bolle vô thức hỏi lại.

Wimer kiên nhẫn nhắc lại:

“Mười hai năm trước, chúng ta đã gặp qua, em còn tặng anh một cây kẹo que, cái kẹo đó có bảy màu, có bảy vị khác nhau, nhớ không?”

“Kẹo que?”

Bolle vô thức quay đầu nhìn một đống kẹo trên bàn. “Mười hai năm trước?”

Cậu lại nhìn bức ảnh của mình trên tường. Bỗng nhiên cậu hô to một tiếng như bừng tỉnh đại ngộ.

“A!”

Wilmer im lặng kinh hỉ hỏi: “Em nhớ rồi?”

Bolle thản nhiên nhún vai, giọng nói dẫn theo tiếu ý: “Không có.”

Biết cậu cố ý chơi mình, Đại ma vương không giận mà cười, vươn bàn tay ác ma vươn tới chỗ mà Bolle sợ nhột nhất mà cù, Bolle Tiểu vương tử không thể chống đỡ, xoay người tính chạy, bị Đại ma vương ôm lấy nhấc bổng đến ma động – phòng ngủ chính.

Đem Tiểu vương tử thả trên giường, Đại ma vương lập tức dè lên người Tiểu vương tử, cắn cắn trên mặt cậu. Tiểu vương tử vừa giãy giụa né vừa hét: “Đừng mà đừng mà!”

Ngay lúc Đại ma vương cười dê dê tiếp tục “ác hành”, đột nhiên âm thanh ‘chát’ một tiếng vang lên khiến hai người ngạc nhiên dừng lại, thì ra là trong lúc giãy giụa, Bolle Tiểu vương tử đã vô ý tát vào mặt Đại ma vương.

Đại ma vương đang đè trên người Tiểu vương tử lập tức trở thành con cún con bị chủ bỏ rơi, dùng âm thanh vô hạn ủy khuất nói:

“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em đánh anh…”

Nhìn gương mặt mà có thể nói là chưa ai từng thấy, Bolle xì một tiếng bật cười, sau đó quay gương mặt ửng hồng sang bên cạnh, không nói gì. Thấy Tiểu vương tử nằm dưới mình lộ ra một vẻ “anh là dao thớt, tôi là thịt cá”, Đại ma vương sướng vui vô hạn, dùng tốc độ nhanh nhất lột Tiểu vương tử sạch trơn.

Tiểu vương tử mềm mại *** khiến Đại ma vương động tình, dốc lòng hầu hạ hết lần này đến lần khác, đem Tiểu vương tử gặm từ đầu đến chân hết trăm lần này đến trăm lần khác.

A, các ngươi hỏi cụ thể gặm thế nào sao?

Đáng ghét, các ngươi sao lại có thế hỏi một thiếu nữ ngây thơ một chuyện như thế chứ! (ụa~)

Bất quá, chúng ta có thể lắng nghe một chút ngoài cửa phòng =v=

“Đau quá… anh ra ngoài đi… Ngô, a….”

“Ngoan, nhịn một chút sẽ không đau nữa…”

Âm thanh của nước…

“Anh lừa tôi… Đau quá… A!”

“Là ở đây sao?… Ngô… Ân… Sướng không?”

Tiếng ma sát nhanh mạnh hơn.

“Ngô… Dừng lại, em từ bỏ… Ân… A…”

“Lần nữa nào… Ngoan, bảo bối, lần nữa nhé… A, ngoan….”

Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng mơ hồ đổ xuống tiếng rên rỉ khàn khàn cùng những lời thầm thì ngọt ngào không dứt, ngay cả đám côn trùng dường như cũng sợ quấy rầy đôi tình nhân, hạ thấp âm thanh của dàn ca xướng.

—————

:”>~ ôi hí hí ~ thế là em Doãn Tích Nhiên nhà mình bị ăn rồi kìa ~:”>~

—————

Aegean Sea: nơi hai bạn ăn chơi nghỉ ngơi đú đởn ~ vùng biển nối tiếng ở Hy Lạp.

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK