Minh Chúc dựa vào Chu Phụ Tuyết, run rẩy ngồi ở cạnh cửa sổ khắc hoa, để tránh kêu thảm thành tiếng, hắn cắn dây chuyền Chẩn Vực trong miệng, đồng tử hơi dao động, nhìn thấy đúng là sợ tới không xong rồi.
Chu Phụ Tuyết quả không rõ vì sao kẻ ngày thường không sợ trời chẳng sợ đất lại chỉ sợ độ cao, hắn sờ lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Minh Chúc, thở dài một hơi, nói: "Sư huynh, huynh rốt cuộc vì sao lại sợ độ cao đến vậy?"
Răng Minh Chúc run lên, ậm ờ nói: "Lúc nhỏ... huynh, huynh với Phù Hoa trèo lên nóc nhà ngắm, ngắm sao, không không không đứng vững lăn xuống dưới, ngã hôn mê nhiều ngày, suýt nguy hiểm tính mạng."
Chu Phụ Tuyết đúng là khóc cười đều không ổn.
Rất nhanh, dưới thân truyền đến cơn rung lắc, Minh Chúc sợ tới mức "ối ối" hai tiếng, suýt chui luôn xuống dưới bàn.
Lục Thanh Không ra bên ngoài nhìn một chút, đôi cánh to lớn của Hành Diên khổng lồ vùng vẫy bay lên, cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ truyền đến, kế đó tàn hồn sót lại trong bộ xương khô của Trường Diên rít lên, nương theo kết giới trong suốt đột ngột nhô lên từ đất, chớp mắt bay lên không, hết nửa ngày mới ổn định nhẹ nhàng lướt trong mây mù.
Xuyên qua tầng tầng sương mỏng, cánh đồng hoang vu rộng lớn như bị đạp dưới chân, sông rộng cũng thành sợi chỉ màu xanh một đường tít tắp.
Ngọc lệnh của khoang thuyền thuộc tầng thấp nhất Hành Diên rất rẻ, chỉ cần là người có chút của cải là có thể mua được chỗ ngồi, cho dù người tới Nhật Chiếu đã xuống không ít, trong khoang thuyền vẫn chen chúc như cũ.
Phần lớn đều là người thường khó được một lần ngồi Hành Diên, từ sau khi Hành Diên bay vững rồi đều đứng trên hành lang dài, nhìn mây dày đưa tay là chạm đến cùng với đồng không mông quạnh xa vời dưới chân mà ba hoa chích chòe, hết sức ầm ĩ.
Minh Chúc đ3 xuống bàn, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, không kiềm chế được mà run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu run sợ nói: "Chúng ta phải ngồi bao lâu?"
Lục Thanh Không nói: "Hai ngày một đêm, đêm mai là có thể tới thành Duyệt Ngọc."
Sắc mặt Minh Chúc càng khó coi.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng rơi lên vai Minh Chúc, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt đàn ông mang theo nét cười cúi người cười với hắn: "Mỹ nhân, người không thoải mái ư, xem khuôn mặt trắng chưa kìa, có muốn đến phòng tại hạ ngồi chút không?"
Minh Chúc khó chịu gần ch3t, không có tâm tình tán tỉnh hắn như lúc ở trấn nhỏ, dứt khoát nghiêng đầu sang bên, nói: "Thôi khỏi."
Chu Phụ Tuyết lạnh mặt phủi móng vuốt hắn khỏi vai Minh Chúc, ấn cổ Minh Chúc kéo lại gần người mình.
Người đó trên mặt chợt lóe tia sắc bén, tiếp tục dịu dàng ôn hòa nói: "Mỹ nhân ngồi với đám hạ đẳng này thật sự không xứng, đường tới thành Duyệt Ngọc xa xôi, khoang hạ đẳng ngư long hỗn tạp, không khí vẩn đục(1), nhìn mỹ nhân chịu khổ nào phải việc người quân tử có thể làm, nên mới mạo muội mời mỹ nhân đến phòng tại hạ nghỉ ngơi, đỡ cho thân thể phải chịu mệt."
Tất cả người hạ đẳng xung quanh đều tức giận trừng mắt nhìn, nhưng ngay khi nhìn tới ngọc lệnh chữ "Trung" trên eo hắn, khí thế mất cả.
Khoang Hành Diên ba tầng, càng lên cao ngọc lệnh càng đắt, hoàn toàn dựa vào quyền thế, địa vị mà phân chia, tầng dưới chót toàn là người thường không quyền không thế, mà kẻ ở tầng giữa không giàu cũng quý, không phải kẻ người thường chọc nổi.
Người này tuy nói năng đường hoàng, nhưng người sáng mắt đều nhìn được hắn muốn đưa Minh Chúc về phòng là có tâm tư dơ bẩn nào.
Không biết Minh Chúc do sợ độ cao hay ghê tởm tên này, dạ dày lại làm ra một trận như dời non lấp biển, hắn che miệng, sắc mặt trắng bệch, mắt đầy hơi nước, nhìn bộ dạng gầy yếu này ngược lại càng làm người ta thêm mơ mộng hão huyền.
Lục Thanh Không nhìn mắt người này đầy tham lam và dục niệm(2), chán ghét cùng cực, lạnh lùng nói: "Sư huynh ta nói không đi là không, ngươi không nghe thấy à?"
Gã đó ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, rốt cuộc không vờ bày sắc mặt ôn hòa tiếp nữa, từ trên cao nhìn xuống, nắm lấy cánh tay không còn sức Minh Chúc rũ một bên, dùng sức mạnh, cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta coi trọng hắn là phúc phần kiếp trước các ngươi tu được, cũng chả lấy mạng hắn, chơi chán ta khắc đưa hắn ra."
Trong mắt hắn, ngồi ở tầng dưới cùng, không phải phàm nhân thì cũng là kẻ tu đạo bình thường không quyền không thế, cơ bản chả có gì đáng sợ, khắp Ngũ Châu, chỉ cần là kẻ quyền thế ngập trời hoặc tu vi đăng đỉnh thì có thể không màng quy củ trói buộc người thường, định đoạt sinh sát tùy tâm tình mình.
Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không tựa như bị chọc tức đến buồn cười, bọn họ cũng là lần đầu thấy kẻ công khai cướp đoạt mà lý lẽ hùng hồn đến vậy, khiến người ta khen ngợi vô cùng.
Cả người Minh Chúc chẳng có sức, một tay bị chộp, tay không bị liều mạng bụm miệng, bên tai ong ong từng hồi, âm thanh xung quanh âm ỉ lan đến, nghe tiếng được tiếng không.
Ngay khi gã ta mất hết kiên nhẫn muốn kéo Minh Chúc đi, một người nam áo xanh từ tốn bước từ cầu thang gỗ cạnh bên xuống, tiếng bước chân không nặng thế nhưng không biết tại sao lại vang khắp khoang thuyền ồn ào, khí thế như gió dịu dàng mà mạnh mẽ ập tới trước mặt, lập tức khiến người ta không tự giác mà ngừng thở.
Chu Phụ Tuyết đã đặt tay lên chuôi kiếm bên hông cũng khựng lại, kiếm Vô Tâm ong ong ngay tức khắc, không dấu hiệu mà yên tĩnh lại.
Toàn bộ khoang thuyền nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Người nam áo xanh tư thái ung dung hào phóng, nửa khuôn mặt có mặt nạ che lại, nhưng chỉ cần nhìn môi mỏng và chiếc cằm lộ ra cũng có thể thoáng nhìn ra người này ắt có tư thái ngọc thụ lâm phong(3).
Hắn không nhanh không chậm bước xuống từ cầu thang gỗ, trong ánh mắt kinh sợ hoang mang của người vây xem đã đi xuống tới cạnh Minh Chúc, nhẹ nhàng chạm bàn tay có khớp xương rõ ràng lên cánh tay gã đó, giọng nói mềm mại như gió mát(4): "Các hạ, nếu người ta đã không muốn theo huynh, làm khó kẻ khác khó tránh sẽ mất thân phận nhỉ?"
Gã đó bị khí thế của hắn làm chấn động, tay nắm Minh Chúc đột ngột buông ra, hắn ngơ ra trong chốc lát, sắc mặc có chút khó coi: "Ngươi... Ngươi là..."
"Hay là nói huynh không nghe thấy người ta cự tuyệt." Người nam mang mặt nạ đưa cánh tay thon dài ra, tựa như có chút nghi hoặc gõ gõ lên cánh tay gã.
Hắn hơi ngẩng đầu, con ngươi đen láy tựa như biến thành lạnh lùng độc ác trong chớp mắt, sát ý cuồn cuộn nhìn kẻ trước mặt, nhưng giọng điệu vẫn cứ như gió xuân thấm đượm dịu dàng: "Nếu như là tai không tốt, không nghe được lời người ta cự tuyệt, ngược lại về tình có thể tha cho."
Trên khuôn mặt tái nhợt của gã hiện ra tia sợ hãi, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện theo mỗi tiếng người đó nói ra, sự huyên náo xung quanh như từng bước rời xa hắn.
Người nam đeo mặt nạ nhẹ búng ngón tay, trong ánh mắt kinh sợ của hắn, cười dịu dàng, nói: "Quả là thất lễ rồi, ta lại không nhìn ra có kẻ dám thèm muốn sư huynh mình."
Đó là câu nói cuối cùng đời này gã nghe được, sau đó cả thế gian rơi vào sự yên tĩnh ch3t chóc.
Người nam đeo mặt nạ nhẹ nhàng dọn sạch tên háo sắc kia, Minh Chúc bên cạnh mặt mày vẫn luôn xanh xao đột nhiên nắm quần áo hắn.
"Hồng Hồng Hồng Xuyên..."
Nét dịu dàng của người nam tên gọi Hồng Xuyên càng sâu, tư thái ưu nhã quỳ một chân xuống, cầm lấy bàn tay lạnh băng của Minh Chúc, kế đó đưa tới bên môi, trong cảnh Chu Phụ Tuyết há hốc trợn mắt, nhẹ nhàng hôn xuống nơi khớp xương xanh xao, hắn cong môi cười: "Sư huynh, cuối cùng huynh cũng đến."
Minh Chúc hơi thở mong manh, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, run giọng: "Hồng Xuyên."
Hồng Xuyên thâm tình nhìn hắn, nói: "Sư huynh."
"Hồng xuyên."
"Sư..."
Rốt cuộc Minh Chúc nhịn hết nổi, "ọe" một phát văng đầy người hắn.
Hồng Xuyên: "..."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Lát sau, Minh Chúc đã nằm trong căn phòng xa hoa tầng trên cùng của Hành Diên, thoi thóp để cho Chu Phụ Tuyết đút nước, bộ dạng như thể còn để hắn ngồi bên cửa một hồi e là hắn duỗi thẳng chân chầu trời.
Phòng ngoài, Thẩm Hồng Xuyên đã thay đổi quần áo từ đầu đến chân, tư thái lười nhác dựa ghế, mặt nạ trên mặt đã được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
Nhìn kỹ sẽ thấy, bất kể là thần thái trên mặt khi rảnh rỗi hay tư thế dựa thế mà lại chẳng khác nào tư thái tản mạn ngày thường của Minh Chúc, tựa như đúc ra cùng một khuôn.
Lục Thanh Không lạnh mặt nói: "Ta thấy ngươi là ăn no rửng mỡ mới đặt hết phòng phòng đơn dư lại, lúc này nếu không tại ngươi, Minh Chúc vốn không thể nào phải chịu hành hạ như vầy, càng không thể bị kẻ háo sắc đùa bỡn trước mắt bao người."
Thẩm Hồng Xuyên tư thái tản mạn, ma đồng yêu tà hờ hững liếc hắn một cái: "Tiểu Cửu, ngần ấy năm không gặp, đệ vẫn cứ không biết lớn nhỏ như vậy, vậy mà dám kêu thẳng tên đại sư huynh, gọi huynh ấy là đại sư huynh cho huynh, nhân tiện xin lỗi huynh ấy luôn."
Lục Thanh Không lạnh lùng nói: "Người nên xin lỗi huynh ấy là ngươi."
"Tiểu Cửu nè," Thẩm Hồng Xuyên kinh ngạc nói: "trước đó mấy ngày huynh nhận được tin đại sư huynh gửi đến, nói muốn huynh chăm sóc hai vị sự đệ ra ngoài rèn luyện, ta sợ các đệ kinh nghiệm không đủ làm việc không ổn mới có lòng tốt lao tâm khổ tứ vì các đệ xử lý hết thảy, vậy mà người sai vẫn là huynh sao?"
"Không có ngươi bọn ta sẽ có phòng ở." Lục Thanh Không lạnh lùng nói, "Trước khi xuất phát ta đã có tiểu sư thúc giúp tiền, có thể ngồi tầng hai Hành Diên, vốn không cần ngươi dài tay phí sức."
Thẩm Hồng Xuyên lập tức hiện ra vẻ mặt không nỡ nhìn: "Không phải huynh nói nha, sư đệ, mấy phòng ở tầng hai, trời ạ, không phải chỗ cho người ở, một gian phòng còn không lớn bằng tủ quần áo của huynh, đệ nói bọn đệ vào đó có khi nào không thẳng chân được không?"
Lục Thanh Không: "..."
Dường như Lục Thanh Không muốn mở miệng mắng hắn chút ít, nhưng nhớ ra da mặt hắn là do Minh Chúc đích thân truyền cho, lập tức nuốt hết mấy câu chửi mẹ lại, lạnh lùng nói: "Nhờ phúc ngươi, ngay cả tủ quần áo bọn ta cũng không có mà vào."
Thẩm Hồng Xuyên vung tay bay nghìn vàng không thể nào hiểu được sự bùng cháy trong nội tâm tiểu sư đệ ôm chút bạc vụn cũng phải tính toán chi li, chậc chậc hai tiếng, nói: "Đệ nói đệ kìa, đệ ngồi tầng chót thì cũng thôi đi, sao còn bắt đại sư huynh chịu tội ở lại chỗ không phải cho người ở chứ?"
Lục Thanh Không đờ đẫn lặp lại lời hắn luôn nhấn mạnh nãy giờ: "Còn không phải tại ngươi."
Thẩm Hồng Xuyên hoàn toàn xem nhẹ lời hắn trách mình, lấy trong ngăn tủ nhỏ một hộp gỗ chạm rỗng ra, không để ý nói: "Cái này là huynh đi Thực Thẩm Quốc, bỏ ra giá cao mua về, là trận đồ luyện khí đèn tụ linh, ây da, bây giờ mới tự dưng nhớ, huynh không biết luyện khí á."
Lục Thanh Không vừa nghe tới, ánh mắt lập tức dựng thẳng lên, biểu cảm chán ghét ban nãy biến mất ngay, hai mắt sáng rỡ nhìn hộp gỗ trong tay Thẩm Hồng Xuyên.
Thẩm Hồng Xuyên xoay hộp gỗ trong tay mấy vòng, hơi huơ qua lại, nhìn ánh mắt Lục Thanh Không cũng đảo theo hộp gỗ, giống như con mèo thấy cỏ đuôi chó vậy.
Thẩm Hồng Xuyên cong môi cười, người hơi ngả về trước, tư thái thản nhiên ưu nhã, ý vị sâu xa: "Hình như sư đệ biết bày trận luyện khí nhỉ, hay là, cái này sư huynh coi như quà mừng chúng ta gặp lại được không?"
Lục Thanh Không hoàn toàn vứt bỏ sự lạnh lùng ngày thường, gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Hồng Xuyên nói cười vui vẻ đưa hộp gỗ cho Lục Thanh Không, ngay khi Lục Thanh Không run rẩy đưa tay nhận lấy thì hắn thế như gió to thu hộp về.
Lục Thanh Không ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ tươi cười của Thẩm Hồng Xuyên biến mất, mặt không cảm xúc nói: "Gọi sư huynh."
Lục Thanh Không nhẫn nhục vì việc lớn: "Thất Thất sư huynh."
Thẩm Hồng vẫn lạnh mặt như cũ: "Huynh nói đệ kêu là kêu đại sư huynh."
Lục Thanh Không: "..."
- --
(1) Ngư long hỗn tạp: Đủ loại người, vàng thau lẫn lộn
Khí tức ô trọc: Không khí bẩn thỉu, vẩn đục
Ở đây tên này muốn nói tầng một phức tạp, đủ loại người, bẩn thỉu
(2) Gốc là hai ô vuông
(3) Ngọc thụ lâm phong: Tiêu sái, vững chãi, ý chí kiên định...
(4) Mục như thanh phong: Ôn hòa đẹp đẽ như làn gió nuôi dưỡng vạn vật
(5) Khí ở đây là vũ khí