Kinh niên đại mộng: Giấc mơ nhiều năm hoặc là những điều trải qua nhiều năm như một giấc mộng
Sáng sớm hôm sau, Chu Phụ Tuyết bị một âm thanh nặng nề vang lên làm cho tỉnh dậy, hắn mở mắt thì đã thấy ngay chân giường trước mặt có một người cuộn lại - Đó là Minh Chúc.
Chu Phụ Tuyết bị dọa một trận, y lập tức đỡ người dậy. Minh Chúc cuộn lại ôm lấy bụng, đau đến mức cả người hắn phát run, miệng còn đang phát ra tiếng rên rỉ.
Chu Phụ Tuyết ôm hắn để lên giường, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, cho đệ xem đụng vào chỗ nào rồi? Huynh đau ở đâu?"
Hắn nhẹ nhàng vén đầu tóc tán loạn của Minh Chúc ra, phát hiện thái dương người này chảy ít máu. Vừa nhìn là biết ngã không nhẹ.
Minh Chúc chẳng lo tới vết thương trên trán, ôm bụng cắn răng nói: "Đụng, đụng vào góc của chân giường…"
Chu Phụ Tuyết: "..."
Cái giường to như vậy, cho dù một người nằm trên ấy lăn lộn cũng không thể ngã xuống được, cũng không biết rốt cuộc Minh Chúc có bản lĩnh gì mà có thể lăn từ trên chiếc giường cao như vậy xuống đất.
Chu Phụ Tuyết vội vàng ép kéo tay đang ôm bụng của hắn ra, vén trung y hắn lên thì thấy vùng eo bụng bầm xanh một mảng, nhìn thôi cũng biết có bao nhiêu là đau.
Người Minh Chúc run run, cắn răng chỉ vào chân giường, nói: "Chuyển, chuyển ra đi…"
Chu Phụ Tuyết chẳng còn gì để nói, hắn lấy vải bố sạch lau hết máu bên thái dương, phủ linh lực lên lòng bàn tay nhẹ nhàng che lại vết thương ngã đập ra kia. Rất nhanh, vết thương dài cỡ lóng tay tức tốc khép lại, ngay cả sẹo cũng chẳng sót lại.
Minh Chúc sửng sốt một chút, y từ từ mở đôi mắt đầy hơi nước ra, ngờ vực nhìn Chu Phụ Tuyết, nói: "Này… là gì vậy?"
Chu Phụ Tuyết lại phủ tay lên eo bụng hắn làm theo y thế, nhàn nhạt đáp: "Là do Thập sư huynh mấy năm nay nghiên cứu ra, dùng linh lực phục hồi vết thương trên thân thể, miệng vết thương lành lại như dựng sào thấy bóng, hiệu quả tức thì. Sư huynh còn đau không?"
Quả nhiên thân thể Minh Chúc khá lên rất nhiều, hắn ngồi dậy lên giường, nói: "Lão Thập? Mấy năm nay đệ ấy vẫn khỏe hả"
Nhắc tới Thẩm Đệ An, sắc mặt Chu Phụ Tuyết có chút ngưng trọng, hắn chầm chậm lắc đầu, đáp: "Mấy năm nay thân thể huynh ấy ngày một kém, thường thường hôn mê là hết mấy tháng, Ngũ sư huynh nói nếu còn không tìm ngọc Thất Khiếu Linh Lung, sợ là không chịu được qua mùa đông năm nay."
Mặt Minh Chúc lập tức có chút khó coi: "Ngọc Thất Khiếu Linh Lung là cái gì? Có thể tìm ở đâu?"
Chu Phụ Tuyết nói: "Mấy năm qua Nam Thanh Hà của thành Duyệt Ngọc một mình đảm đương một phương khiến thế lực của Lược Nguyệt Lâu bành trướng rộng khắp, ngọc Thất Khiếu Linh Lung đúng là khó có được nhưng đối với Lược Nguyệt Lâu mà nói thì chắc hẳn cũng không tính là vật gì hiếm lạ. Ban đầu đệ định là sau khi tìm thấy Cửu sư huynh thì sẽ tới thành Duyệt Ngọc một chuyến."
Minh Chúc ngập ngừng gật đầu, nói: "Vậy huynh với Thanh Không sẽ cùng về Nhật Chiếu trước…"
Giọng hắn vừa vang lên, Chu Phụ Tuyết biến sắc ngay, y chụp lấy cổ tay hắn, lạnh giọng: "Không được, huynh phải theo đệ."
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc nhìn hắn một cách kỳ quái: "Sau khi đệ tìm được ngọc Linh Lung thì quay về Nhật Chiếu cũng gặp được huynh như vậy, cũng đâu phải vĩnh viễn không gặp mặt nữa, đệ hoảng làm gì?"
Chu Phụ Tuyết mấp máy môi nhưng không nói gì cả, không nói được cũng không nói không được, tay y vẫn nắm chặt cổ tay của Minh Chúc.
Hai người đang giằng co thì Lục Thanh Không đã hùng hổ đẩy cửa vào, miệng ồn ào: "Đại sư huynh! Đại sư huynh mau để đệ ôm huynh!"
Chu Phụ Tuyết: "..."
Minh Chúc lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay Chu Phụ Tuyết, hắn khoác áo ngoài để cạnh lên người, đón lấy Lục Thanh Không đang nhào qua.
Lục Thanh Không ôm chầm Minh Chúc thì an tâm ngay, trán hắn làm tổ cọ tới lui trên cổ Minh Chúc. Hắn chớp mắt, nói rì rầm nói: "Còn may còn may, không phải nằm mơ."
Minh Chúc gần như bị hắn chọc cười, y đưa tay sờ đầu hắn, nói: "Đệ đó nha, bao giờ làm việc mới ổn thỏa hơn đây, lỡ như huynh tới trễ một bước, cái mạng nhỏ này của đệ không giữ được rồi."
Nghĩ tới cái này Lục Thanh Không cũng không khỏi nghĩ mà sợ, hắn nắm Minh Chúc chẳng chịu buông tay, tức giận phừng phừng, nói: "Quay về nhất định đệ phải tố cáo với sư phụ! Dạ Vị Ương đó cũng không ra gì cả, uổng cho bọn đệ tin hắn như vậy, mỗi lần hỏi tới manh mối mấy tu sĩ hồn phi phách đó tán hắn chỉ biết nói chẳng tra được gì, hê hê, hắn là đầu sỏ gây tội, để bọn đệ tra ra manh mối thì mới là quỷ ấy."
Hắn mà kích động, lời nói sẽ trơn tru không ngừng lại. Minh Chúc chẳng biết phải làm sao, rất là lo hắn nói tới mất nước.
Sau khi Lục Thanh Không mắng Dạ Vị Ương một chặp thì như nhớ ra cái gì, vội vã ôm chặt cứng cánh tay Minh Chúc, thúc giục: "Đại sư huynh, rốt cuộc mấy năm qua huynh đi đâu vậy? Nhị sư huynh nói huynh rơi xuống vách núi Tế Nhật, ngay cả Kim Đan cũng nát rồi, làm sao huynh sống sót được vậy?"
Vốn dĩ nét cười đang tràn ngập khuôn mặt Minh Chúc, nghe đến vấn đề này hắn hơi tái mặt, mấp máy môi ngập ngừng nói: "Huynh…"
Chu Phụ Tuyết cạnh bên nhìn sớm đã không vừa ý, lúc này đi qua nắm tay Lục Thanh Không ném sang bên, y lạnh giọng: "Mới sớm ra đã lải nhải không dứt, ồn tới mức đau đầu người ta, nếu huynh đã không có việc gì thì liên hệ Ngũ sư huynh báo bình an đi, huynh ấy vẫn luôn lo cho huynh đấy."
Lục Thanh Không hung dữ trợn mắt nhìn Chu Phụ Tuyết nhưng thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Minh Chúc nên cũng không tiện dựa lại gần, chỉ đành trề môi mà moi ngọc lệnh có tua rua vàng ra từ tay áo, nhẹ nhàng vuốt lên.
Qua rất lâu sau, thần thức của Thương Yên Phùng mới chui ra từ ngọc lệnh ngưng tụ thành thân ảnh hư ảo ngay đó, hắn nhíu chặt mày nói: "Thanh Không, đệ không sao chứ?"
Lục Thanh Không đáp: "Không á không á, tí nữa mạng nhỏ toi rồi, Ngũ sư huynh huynh ở đâu đó? Bao giờ mới tới Thực Thẩm đập Dạ Vị Ương một trận cho đệ đây, lần này may mà đại sư huynh tới kịp không là huynh không còn gặp đệ rồi."
Thương Yên Phùng ngẩn ra, mày nhăn lại: "Đại sư huynh? Đệ nói linh tinh gì đó?"
Lục Thanh Không cũng ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn Minh Chúc, nói: "Mọi người chưa nói với Ngũ sư huynh à?"
Minh Chúc không tiện nói rõ chỉ đành cười cười.
Chu Phụ Tuyết nói: "Chưa kịp nói, trước cứ hỏi Ngũ sư huynh có tới thành Thủ An chưa, nếu tới rồi thì nhắc huynh ấy ngàn vạn lần đừng tùy tiện vào thành, từ vách núi Tế Nhật xuất hiện hai yêu tu linh lực dũng mãnh, e là huynh ấy cũng không phải đối thủ đâu."
Lục Thanh Không không hiểu gì cả nhưng vẫn nói lại y lời.
Sắc mặt Thương Yên Phùng có chút khó coi, đáp: "Bọn huynh đã tới thành Thủ An rồi, trong thành bốn phía không có bóng người, e là… Tam sư huynh! Coi chừng!"
Mọi người chỉ thấy trên khuôn mặt Thương Yên Phùng hiện ra tia kinh sợ, kế đó thần thức như cánh hoa tuyết bỗng nổ tung, bay lả tả, biến mất chẳng thấy đâu,
Khuôn mặt của Lục Thanh Không trắng bệch ngay tức khắc, hết lần này tới lần khác hắn vuốt thần thức Thương Yên Phùng để lại trên ngọc lệnh nhưng làm sao cũng không nối lại được nữa.
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, lúng túng nói: "Đại, đại sư huynh…"
Sắc mặt của Minh Chúc với Chu Phụ Tuyết đều khó coi. Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết dứt khoát quyết định, nói: "Chúng ta về Nhật Chiếu trước."
Lục Thanh Không sốt ruột: "Vậy thành Thủ An…"
Chu Phụ Tuyết lạnh lùng nói: "Trong thành Thủ An có vô số yêu tu, có Na Liêm chết đi sống lại, cho dù sư phụ đích thân tới cũng không chắc sẽ thắng, huống hồ bọn chúng còn có kẻ tóc trắng linh lực không phân cao thấp với Na Liêm, kẻ đó linh lực ngập trời quả thật giống như quái vật, đụng phải hắn chúng ta có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết đâu!"
Minh Chúc mặt cắt không còn hạt máu, môi khẽ động, lâu sau mới nói: "Yên Phùng, Tuyết Ngọc sẽ không sao phải không…"
Chu Phụ Tuyết nhìn vẻ mặt hắn vàng như giấy(1), y đau lòng muốn nắm tay hắn nhưng trước khi chạm tới, Minh Chúc đã sợ hãi rút tay về, dường như theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt sợ sệt nhìn Chu Phụ Tuyết.
Chu Phụ Tuyết bị ánh mắt này nhìn đến run rẩy đầu quả tim: "Sư huynh…"
Minh Chúc hít sâu một hơi - cũng tự biết bản thân mình phản ứng quá rồi. Hắn miễn cưỡng nặn ra tia cười, đang định nói gì đấy thì một ngọc lệnh khác trong tay Lục Thanh Không bỗng sáng lên, kế đó thần thức của tiểu sư thúc Quy Hà xuất hiện.
Lục Thanh Không nước mắt lưng tròng: "Tiểu sư thúc!"
Vẻ mặt Quy Hà nghiêm trọng nặng nề, lạnh giọng hỏi: "Yên Phùng với Tuyết Ngọc có ở chung các con không? Đèn Trường Sinh của bọn nó mới nãy đột nhiên tắt cả."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Minh Chúc cảm nhận được tiếng ong ong bên tai, thân thể hắn lắc nhẹ, kế đó trước mặt tối sầm lại, đột ngột ngã xuống.
Trong cơn mơ màng, thần trí Minh Chúc không rõ ràng, hắn bỗng mơ một giấc mơ hoang đường - là về cảnh tượng sau khi rơi vào vực Tế Nhật năm đó.
Xung quanh khô nóng.
Nóng.
Cả người nóng hổi như muốn sục sôi.
Trong cơn hốt hoảng, một giọng nói từ nơi xa xa yếu ớt truyền tới, nghe chẳng rõ ràng.
"Huynh nóng lắm rồi thì là đau."
Minh Chúc vô tri vô giác nghĩ: "À, vậy thì hóa ra mình vẫn luôn đau như vậy đấy."
Cảm giác không còn sức lực phân bố khắp kinh mạch toàn thân, huyết dịch từ chỗ cổ tay trái bị đứt từ từ chảy ra, sinh cơ từ vết thương vùng bụng cũng như dòng nước chảy ra từng chút một.
"Mình sắp chết rồi."
Mắt Minh Chúc mở không lên, hắn chỉ cảm giác cả người đau đến tê dại, không biết rốt cuộc mình có chảy nước mắt không, có giãy giụa không, hắn chỉ nghe thấy âm thanh của chính mình vang lên từ vùng hư vô.
"Sư phụ…"
"Cha…"
"Phù Hoa, Yên Phùng, Thập, Thập Tam…"
Hắn phí công vô ích nhẩm tên của người có thể đến cứu mình. Thanh âm ngày một nhẹ, máu nóng hổi lan tràn toàn thân khiến cho máu thịt hắn từng tấc một hóa thành xương trắng.
Sẽ không ai đến cứu hắn.
Lúc đau đến hôn mê, hắn nảy sinh ra thứ cảm giác chết đi như vậy cũng có chỗ tốt.
Trong sự mịt mờ, dường như có người bên tai hắn thầm thì gì đó, âm thanh nào cũng có, huyên náo không ngừng, tưng bừng vô cùng.
Hắn liều hết sức lực đi nghe, hình như nghe thấy tiếng cười phá lên thật to.
"Ngũ sư huynh! Tam sư huynh! Nhị sư huynh!"
"Ha ha ha, không ngờ Tam sư huynh với Nhị sư huynh người đoan chính thế mà cũng như người thường, rảnh rỗi nhàm chán cũng bàn chuyện người khác."
"Cửu sư huynh cắn ngược một cú quả là thần sầu, huynh ấy không sợ bị đánh hội đồng à?"
Minh Chúc từ từ mở mắt, trước mắt là một vùng máu đỏ chẳng lành, mà nguồn gốc của âm thanh náo nhiệt không ngừng ấy là từ Lưu Ảnh Châu, có lẽ lúc rơi xuống Tế Nhật, nó rơi ra từ cổ hắn.
Lúc đó không biết đánh bậy đánh bạ sao lại mở ra trận pháp, hình ảnh năm đó Lục Thanh Không nhận tội bất thành còn quay lại cắn ngược đệ tử nội môn trong lớp sáng của tiểu sư thúc từ từ hiện ra trước mắt hắn.
Hồi đó, Lưu Ảnh Châu được để ngay giữa bục giảng, âm thanh hình ảnh của tất cả mọi người lưu lại trọn vẹn cả.
Lục Thanh Không hãy còn là thiếu niên huênh hoang tự đắc, giữa chốn ồn ào hơi nâng cằm nói: "Nè, Ngũ sư huynh, nhanh lên nhận tội giống đệ đi."
Trong tiếng hò reo, Thương Yên Phùng vẻ mặt âm trầm bước lên bục, lạnh lùng ghé mắt nhìn Lục Thanh Không, đè thấp giọng nói: "Đệ chờ đó cho huynh."
Lục Thanh Không chẳng sợ đệ ấy chút nào, cười lạnh đáp: "Đợi thì đợi."
Thương Yên Phùng đứng trên bục giảng, đối diện với đám đệ tử, khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Là ta không kịp giải thích rõ ràng mới làm xuất hiện cục diện như này, ta sẽ thỉnh cầu với sư phụ, tự phạt bế quan diện bích(2) nửa năm."
Đám đệ tử phía dưới ngay lập tức thổn thức một trận.
"Ngũ sư huynh bế quan thì là phạt chỗ nào? Rõ ràng là thưởng đó."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Ngũ sư huynh khôn thế!"
Thương Yên Phùng ỷ mình tu vi cao, hoàn toàn không biết xấu hổ ngó lơ tiếng kháng nghị phía dưới, đập bàn nói: "Cứ vậy mà làm."
Nói xong rồi thì thong thả đi xuống.
Kế đó là tới Yến Tuyết Ngọc, đệ ấy bước lên bục giảng, nói câu đầu tiên đã làm tất cả mọi người mất hết thể diện, đỏ bừng cả mặt, đến Lục Thanh Không cũng không nhịn được, luống cuống tay chân mời người xuống cho.
Dịch Phụ Cư không thể nói chuyện, chỉ đành đứng trên bục giảng đánh một khúc đàn, biểu đạt ý xin lỗi sâu sắc - đương nhiên, trừ đám đệ tử nội môn, người khác chẳng ai hiểu đệ ấy nói gì, tất cả đều dồn dập tán thưởng kỹ thuật chơi đàn hay của Nhị sư huynh.
Cuối cùng là Chu Phụ Tuyết vô tội bị liên lụy.
Đệ ấy đứng trên bục giảng, lạnh mặt cuống tay cả buổi mới được lương tâm của đại sư huynh phát hiện đi lên cứu.
Tầm nhìn của Minh Chúc đã mơ hồ lắm rồi, hắn đưa tay muốn chạm vào thiếu niên gần trong gang tấc đó nhưng trong cơn mơ hồ ấy hắn lại sớm quên mất đó là hình ảnh được lưu lại mà mình cũng đã chẳng còn ở Nhật Chiếu, ngược lại thân còn chìm vào địa ngục.
Minh Chúc thì thầm: "Mình… Mình không thể chết…"
Mình…
Còn chưa dựng mộ cho Hồng Xuyên.
Còn chưa mua vỏ kiếm cho Phụ Tuyết.
Mình còn chưa mang đồ chơi về cho Yên Phùng, rõ ràng mình đã hứa rồi.
Còn chưa xin lỗi cha…
Mình còn bao nhiêu chuyện chưa làm làm sao có thể chết cho xong chuyện.
Sống tiếp…
Không từ thủ đoạn mà sống tiếp, cho dù…
Đôi mắt Minh Chúc chảy xuống hai hàng huyết lệ.
- --
(1) Diện như kim chỉ- 面如金纸: Mặt như giấy vàng: Hình dung vẻ mặt sợ hãi hoặc không còn sức sống
(2) Diện bích: Quay mặt vào vách đá (để tự kiểm điểm bản thân)