• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, không hứng thú tí nào buông Lam Vong Cơ ra, lẩm bẩm trong miệng: "Rốt cuộc là ai chọn lúc này chuyên môn đi quấy rối chuyện tốt của người khác vậy."

Lam Vong Cơ nghiêng tai lắng nghe. Có hai người tới. Một người bước chân trầm ổn có lực, công lực thâm hậu. Một người khác tinh tế không tiếng động, hơi có chút phù phiếm. Một lúc lâu sau, một giọng nam quen thuộc truyền đến: "Giang cô nương..."

Lam Vong Cơ trả lời: "Là Kim công tử cùng Giang cô nương."

Ngụy Vô Tiện: "....."

Ngụy Vô Tiện lựa chọn bỏ qua Giang Yếm Ly, mắng: "Thì ra là Kim Tử Hiên cái tên trứng thúi kia! Ta không đi tìm hắn, hắn còn muốn tự chạy tới đụng vào ta! Lại còn dẫn theo sư tỷ?!"

Thân hình y chợt lóe lên, kéo Lam Trạm ngồi xổm sau một bụi cây. Y dựng ngón trỏ bên môi: "...Im!"

Lam Vong Cơ bị y kéo lảo đảo, lắc đầu, bất đắc dĩ theo ý y, vén vạt áo, ngồi xổm sau bụi cây. Hắn theo ánh mắt Ngụy Vô Tiện, nhìn Kim Tử Hiên dẫn theo Giang Yếm Ly đi tới từ nơi xa.

Hai người một trước một sau. Kim Tử Hiên ở phía trước, khoanh tay mà đi. Giang Yếm Ly nhắm mắt theo đuôi, cúi đầu không nói gì.

Nhìn qua ánh mắt của hai người Vong Tiện, Kim Tử Hiên ăn mặc cũng không nhiều, đi cũng không mau, lại chảy xuống một giọt mồ hôi từ trên thái dương giữa từng trận gió thu lạnh lẽo.

Ngụy Vô Tiện: "....."

Lam Vong Cơ: "....."

Ngụy Vô Tiện hiện giờ đã trải qua chuyện Lam Vong Cơ nên cũng nhìn ra chút manh mối, nhỏ giọng cười nhạo: "A... Bây giờ mới biết khẩn trương. Sớm làm cái gì đi?" Dứt lời, y quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, duỗi tay vuốt cái cằm bóng loáng tuyết trắng kia hai lần, ân cần nói: "Vẫn là Lam Trạm nhà ta tốt nhất. Sớm như vậy đã có tâm tư với ta rồi. Còn biết nấu cơm xoa eo cho ta. So với con Kim chim công kia, thật sự là một bên trời xanh, một bên cống ngầm."

Lam Vong Cơ bị y nói tới nóng tai, vươn tay lấp kín cái miệng y, thẹn thùng: "...Đừng... nói nữa..."

Ngụy Vô Tiện híp mắt cười tới cả người run lên, lại không muốn Kim Tử Hiên phát hiện, bởi vậy nhịn vất vả cực kỳ.

Lam Vong Cơ quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh run rẩy nói làm cho hắn trong lòng tung bay, cái gì nghe cũng không vào. Nếu phải so, có lẽ hắn nhịn còn khó hơn Ngụy Vô Tiện.

Đang lúc hắn phát ngứa trong lòng, lại nhịn càng không được, trong đầu thậm chí nhảy ra hai chữ "Cấm ngôn", trong tay lại đột nhiên trống không. Ngụy Vô Tiện bên cạnh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lam Vong Cơ: "....."

79.

Ngụy Vô Tiện tuy cười, nhưng cũng phân tâm tư lên sư tỷ y ở bên kia. Kim Tử Hiên nói không chọn lời, càng không biết nói cái gì hay ho. Không khí giữa hai người hết sức xấu hổ. Mắt thấy Giang Yếm Ly xoay người, đang muốn rời đi, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, định một lát lại kéo Lam Vong Cơ đi tìm sư tỷ, nhân tiện báo tin tốt. Ai ngờ Kim Tử Hiên bên kia đứng tại chỗ một lúc lâu sau lại đưa tay kéo Giang Yếm Ly lại.

Ngụy Vô Tiện: "......."

Yêu! Râu! Xanh! (*)

(*: nguyên tác là 登徒子. Dịch là Đăng Đồ Tử. Đây là tên của một vị đại phu được nhắc tới trong truyện về một trong số bốn mỹ nam nổi tiếng của Trung Quốc (Tống Ngọc). Nhưng Đăng Đồ Tử có tiếng xấu là kẻ háo sắc, bắt nguồn từ chuyện xích mích giữa Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử. Vì Tống Ngọc ăn nói quá giỏi mà Đăng Đồ Tử bị mang tiếng là kẻ háo sắc chỉ vì ông ta thương bà vợ xấu xí của mình và có với bà ta những năm đứa con. Tiếng xấu này phổ biến tới mức độ về sau tên của Đăng Đồ Tử được dùng trong các tác phẩm ngôn tình bây giờ để nói kẻ háo sắc, giống kiểu Sở Khanh bên mình vậy. Vì Đăng Đồ Tử không có quá nhiều người biết bên Việt Nam nên mình dịch luôn là yêu râu xanh cho các bạn dễ đọc)

Y thầm mắng một tiếng, vội vàng phi thân lên, quăng một chưởng vào trước ngực Kim Tử Hiên, che chắn trước người Giang Yếm Ly, bảo hộ cho nàng ở đằng sau lưng.

Kim Tử Hiên khi không bị đánh, trong lòng bực tức, đến lúc thấy rõ người tới là ai, lửa giận lại càng cao, cả giận nói: "Ngụy Vô Tiện, tại sao đi đâu đều thấy ngươi?!"

Ngụy Vô Tiện cũng chửi: "Câu này phải ta tới nói. Ta làm sao biết con mẹ nó được là tên trứng thối nhà ngươi tới đây?!"

"...Ngươi!" Kim Tử Hiên kiêu căng, ngạo mạn từ nhỏ, không giống như Ngụy Vô Tiện lưu lạc đầu đường cuối ngõ năm đó, không thể chửi bậy lưu loát như vậy. Hắn tức giận đỏ bừng mặt, giơ kiếm đâm về phía Ngụy Vô Tiện.

Hai người qua lại mấy chiêu. Kim Tử Hiên chợt thấy áp lực từ phía Ngụy Vô Tiện nhỏ dần. Trong lòng vui sướng, muốn thừa thằng xông lên. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện xoay người bỏ chạy. Còn vừa chạy vừa gào: "Lam Trạm cứu mạng!"

Kim Tử Hiên: "....."

Tiếng kêu cứu kia vửa dứt, bụi cây bên cạnh liền lóe ra ánh kiếm màu xanh. Ánh kiếm kia xông thẳng tới Tuế Hoa trong tay hắn với tốc độ cực nhanh. Tị Trần và Tuế Hoa chạm vào nhau. Hai ánh kiếm xông thẳng lên trời.

Ngụy Vô Tiện cố sức nặn ra hai giọt nước mắt, nhăn mặt thành một bộ "uất ức", chỉ vào Kim Tử Hiên nói: "Hắn ăn hiếp ta!"

Kim Tử Hiên: "....."

Kỹ... thuật diễn hạ bút thành văn này, diễn khóc tự nhiên muốn là có ngay?

Hắn nhìn hai giọt nước mắt treo trên khóe mắt Ngụy Vô Tiện, một lúc lâu không nói gì, đối với vị công tử họ Ngụy nổi tiếng xa gần này càng kính nể không thôi...

80.

Lam Vong Cơ chắn giữa hai người, bảo hộ Ngụy Vô Tiện sau lưng. Động tác bao che rõ ràng này đưa đến một trận hoảng hốt trong đầu Kim Tử Hiên. Hắn nhớ rõ... hình như mấy ngày trước đây ở Liên Hoa Ổ, quan hệ giữa hai người này còn chưa đến tận đây đi? Chẳng lẽ... mau như vậy liền thành rồi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng u oán, có chút nhìn không rõ vì sao khởi điểm hai bên giống nhau, chiếu theo cái đầu gỗ của Ngụy Vô Tiện cùng với tính cách như cái hũ nút kia của Lam Vong Cơ, tình cảnh của đối phương phải không bằng hắn mới đúng chứ...

Kim Tử Hiên ở bên này thất thần rơi vào cảnh đẹp. Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng đồ ngốc kia của hắn, giận sôi mắu, đang muốn tiến lên cho cái mặt hắn thêm mấy màu, lại bị Giang Yếm Ly lanh tay tẹ mắt gọi lại: "A Tiện...."

Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên còn đang hoài nghi đời người, bay bay trên cõi tiên trên trời, rồi mới cười hì hì cọ sang bên cạnh Giang Yếm Ly, còn kéo theo Lam Vong Cơ, muốn giới thiệu sư tỷ cho hắn: "Sư tỷ...."

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân pha tạp truyền từ xa tới cùng với tiếng ríu rít, châu đầu ghé tai nghị luận, ngắt lời sắp ra từ miệng Ngụy Vô Tiện.

Hai ánh kiếm bay lên tận trời mới rồi. Người sáng suốt nhìn liền biết nơi này có hai người vừa đánh nhau, vui vẻ đến hai mắt sáng lên, vội chạy đi bẩm báo. Một đám tiên môn tu sĩ ở gần đó liền mênh mông cuồn cuộn đi qua nhìn xem.

Mọi người đi qua bên này, nhìn thấy toàn cảnh người giằng co, thấy thân phận, càng thêm vui vẻ. Hai, ba vị danh sĩ tiên môn. Còn có một cái đại tiểu thư Giang Gia. Một đôi nam nam, một đôi nam nữ. Tai tiếng gần đây truyền rộng. Hiện giờ đụng vào nhau. Có thể nói là một trò hay.

Ngụy Vô Tiện vốn không thèm để ý, dẫn Lam Vong Cơ và Giang Yếm Ly đang định rời đi. Ai ngờ Kim Tử Huân lúc trước ở trước đài xem săn bới móc, còn bị y từng đánh vào mặt, ở đây lại không biết sống chết chạy qua gây sự.

Kim Tử Huân thấy bốn người ở đây, ba người tụ thành một đoàn. Chỉ có một mình Kim Tử Hiên là cô đơn. Hắn rốt cuộc bắt được cơ hội lần thứ hai khó có được, bới lông tìm vết: "Tử Hiên, họ Ngụy này lại kiếm ngươi làm phiền?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK