Không biết vì sao, Ngụy Vô Tiện cứ cảm thấy có chút bất an.
Cả ngày, mí trái cứ cách quãng lại giật. Nghe thế hệ trước nói, giật mí trái là phúc, giật mí phải là tai. Y từ trước đến nay không tin tà. Lần này lại hiếm thấy có chút để ý. Trực giác báo cho có chuyện lớn phát sinh. Không biết là tốt hay là xấu. Cũng không thể cản.
Nghĩ như thế, cùng ngày hôm đó, y liền vô tâm không phổi, cứ như thường dẫn một đám tiểu đệ mới bái, sau lưng Giang Trừng chạy đi chơi tới nửa đêm. Cho tới gần giở Sửu (1-3h sáng), trên người quả thực mệt nhừ, đạp giày, tùy tay cởi quần áo, chỉ để lại vỏn vẻn một lớp áo lót vải đơn sơ màu trắng, ở trên giường lăn vài vòng. Đang định ngủ, mí mắt lại bất giác nhảy dựng lên...
".....Há á!" Y đưa tay che mắt, lười đứng dậy, mắt cũng chưa mở, ấn một cái, đang tính ngủ thiếp đi, chợt cảm thấy dưới người trống không...
Y kinh hãi. Xạ Nhật Chi Chinh mới qua không bao lâu. Tàn dư Ôn Thị còn chưa quét sạch. Trước đây trên chiến trường y vì danh tiếng vang xa, mà gần đây cũng phòng bị chặt, sợ chiến tranh chấm dứt, bản thân chưa quang vinh chết trận nơi sa trường lại thua trong tay kẻ tiểu nhân... Không nghĩ tới ngàn phòng, vạn phòng, cuối cùng vẫn là bị bắt giữa đường. Hiện giờ Trần Tình không bên người, cũng không biết đối phương dùng cái ám chiêu gì.
Trong nháy mắt, trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng ngàn. Cảm giác không trọng lực kéo tới. Y không biết chính mình đang ở đâu, nên ứng đối thế nào. Ai ngờ còn chưa kịp suy nghĩ, liền dứt khoát nện bốp vào trong lồng ngực một người. Chỉ nghe người kia một tiếng kêu rên, hai cái tay nắm lấy eo y...
"A a a a a a a a a a a a a a a a!!". Truyện Quan Trường
Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, cứ gào lên trước đã.
Ngụy Vô Tiện chắc chắn nơi này là bên trong quân địch. Y dường như hết sức gan dạ, không một chút nào kìm nén, gào lên thảm thiết, cũng không thèm nghĩ cho cái lỗ tai của người bên ngoài mà nghẹn chính mình. Hơn nữa, nếu là động tĩnh lớn một chút có thể làm cho chỗ này bị bại lộ là tốt nhất... Tuy là hy vọng này hết sức xa vời.
Tiếng gào đầu tiên qua đi. Chủ nhân hai cái tay kia dường như khiếp sợ, buông lỏng sức lực. Ngụy Vô Tiện liền thuận thế lăn vào trong đệm giường mềm mại. Y cấp tốc mở mắt, giữa mê mê tỉnh tỉnh, người còn chưa rõ đã nhận rõ cửa, dùng cả tứ chi bò xuống giường, đang định bỏ chạy. Phía sau lại truyền đến giọng nam trầm thấp: "Ngụy... Anh?"
Giọng này vô cùng quen thuộc. Ngụy Vô Tiện còn nhớ trong chiến tranh từng tranh cãi ầm ĩ với hắn một trận. Lúc đó hai người cụt hứng bỏ về, đã là hơn mấy tháng. Hiện giờ sao lại...
Ngụy Vô Tiện kề sát cửa, sờ bên eo. Trần Tình cũng không có ở bên người. Y cho rằng Lam Vong Cơ làm cái bí pháp gì, đưa y cái kẻ tà ma ngoại đạo này tới đây tử hình. Trong lòng bối rối chịu không nổi, hồi hộp nói: ".....Lam Trạm? Ngươi, ngươi vì sao ở đây? Không đúng... Ta sao lại tới đây?"
Lúc này đã qua giờ Sửu. Lam Vong Cơ xưa nay đều là giờ Hợi (9-11h tối) đi ngủ. Đang ngủ say thì bị người đạp mạnh vào. Còn chưa hồi phục tinh thần đã tới một trận hoảng loạn, nhìn rõ người tới là ai. Lại là một trận choáng váng, mê muội. Bởi vậy tới khi Ngụy Anh chất vấn hắn cũng không trả lới đúng lúc.
Hai người giằng co một trận. Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngươi....."
Chính vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến từng trận tiếng chân....
Lam Khải Nhân hôm nay cũng theo gia quy nghỉ sớm.
Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể so với Liên Hoa Ổ. Ban ngày yên tĩnh vô cùng. Không có gì ngoài tiếng chuông nơi xa, hay tiếng cá, bọ, dã thú đi lại. Đêm càng khuya, khó khăn lắm mới có vài tên đệ tử đi tuần, cũng chưa bao giờ có người châu đầu ghé tai, nói nhảm nửa câu...
Lúc này đây một tiếng thét kia của Ngụy Vô Tiện, thét tới xinh đẹp vô cùng. Hơn nữa, Vân Thâm Bất Tri Xứ xây ở trong núi sâu, mênh mông không gì sánh được, tiếng vọng vừa to lại vừa rõ. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Lúc này trong Lam Thị, người nên tỉnh hay không nên tỉnh tất cả đều nhảy nhổm dậy từ trong mộng đẹp, tìm hướng tiếng thét kia phát ra mà đi. Tìm cũng không lâu liền tìm được tới trước cửa phòng Hàm Quang Quân.
Động tĩnh lớn như vậy, lại không thấy Hàm Quang Quân thức dậy. Tĩnh Thất một mảnh tối như mực. Bọn họ cũng không tiện xông vào. Không qua một lát, lại nghe thấy tiếng đàn ông xa lạ truyền ra từ bên trong: ".....Ngươi, ngươi, trước đó đừng nhúc nhích!"
Giọng nói hoảng loạn không thôi. Làm như bị ai ức hiếp...
Bóng dáng Lam Khải Nhân cứng đờ, tiếng này... đặc biệt quen tai a.... Ông không do dự, nói: "Mở cửa."
Vài tên đệ tử cũng tò mò cảnh tượng bên trong Tĩnh Thất là thế nào. Trong lòng vừa lo cho sự an nguy của Hàm Quang Quân, được lệnh, thi thuật xông vào.
"A a a a a a!"
Giọng nam thét chói tai vừa rồi lại vang lên lần nữa. Lam Khải Nhân đứng bên cửa, nhìn vào trong Tĩnh Thất, đực mặt hồi lâu: "........"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị cái cửa bị đám đệ tử đó đá văng đập cho lảo đảo, ngã xuống đất dậy không nổi, tư thế quái dị, hai mắt rưng rưng, quần áo không ngay ngắn: ".........."
Lam Vong Cơ bên cạnh y cũng trong tình cảnh quần áo không ngắn ngay: ".........."
Danh Sách Chương: