• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hướng Đông vừa ngồi vào chiếc Ford, tên sĩ quan phụ tá làm lái xe đã nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy thưa Thiếu tướng, tra được nguồn gốc của tên Cao Văn Nãi kia rồi sao?”

Trần Hướng Đông dựa đầu vào ghế sau, một lúc sau mới nói: “Không sai, bốn năm về trước hắn ta thật sự có tới Thượng Hải nhập học trường sĩ quan cao cấp. Tao đã tìm thấy tư liệu của hắn ở chỗ lão Lâm Chi An.”

Sĩ quan phụ tá cười: “Cho nên Thiếu tướng mới thấy hắn ta quen mặt. Thiếu tướng, tôi không ngờ trí nhớ của ngài tốt như vậy, ngay cả một học viên dưới ngài hai khóa mà cũng nhớ như tạc.”

Trần Hương Đông trầm tư, nói: “Nhưng vì sao tao nghĩ mãi cũng không nhớ ra Cao Kính?” Gã ngước mắt nhìn trần xe, chậm rãi nói: “Lý ra mà nói, một người có cá tính mạnh mẽ như thằng đó, không có lẽ nào tao không có ấn tượng.”

Sĩ quan phụ tá ngạc nhiên, ngoái đầu lại hỏi: “Ngài nói gì vậy thưa Thiếu tướng, tôi nghe không rõ.”

Trần Hướng Đông thẳng người dậy, “Bởi vì tao không chỉ tìm được tư liệu về Cao Văn Nãi, còn tìm được hai người quen nữa cũng thi vào đó. Một thằng đã bị bọn Nhật Bản làm cho nổ banh xác cùng với gã Trương Tác Lâm, tên là Dụ Tông Hiến. Thằng này nghe đâu chính là then chốt trong vụ Trương Tác Lâm trở mặt với bọn Nhật…”

“Còn lại là?”

Trần Hướng Đông chậm rãi nói: “Còn có một người, là Cao Kính.”

Gã sĩ quan phụ tá đột nhiên phanh rít. Trần Hướng Đông va mạnh đầu vào lưng ghế trước.

“Cao, Cao Kính?”

Trần Hướng Đông xoa xoa đầu gã, cười khổ mà nói: “Dụ Tông Hiến là nhân viên tình báo, Cao Văn Nãi cũng vậy, tất nhiên Cao Kính không phải là ngoại lệ. Bây giờ tao mới nhớ, e rằng Cao Kính làm quen với tao là để moi móc ra chứng cứ từ lâu rồi, giống như Dụ Tông Hiến và Trương Tác Lâm Vậy. Tao nghe đâu từ hồi năm ngoái, trường sĩ quan Hoàng Phố có đưa một nhóm học viên qua cục tình báo Mỹ học ngành điệp viên. Hết tám chín phần mười ba thằng này là nằm trong số đó.”

Sĩ quan phụ tá nói, “Vậy bây giờ chúng ta phải đối phó ra sao? Ngài có nghĩ cậu ta gây bất lợi cho chúng ta không?”

Trần Hướng Đông bật cười, chậm rãi nói: “Coi mày sợ quắn tới nơi rồi kìa. Bây giờ mục tiêu của Cao Kính nhất định không phải là chúng ta. Cao gia có một chiếc chìa khóa, dù Ái Tân Giác La Văn Nãi không phải bị kẻ giả mạo này giết chết thì sợ rằng cũng đã bị giam cầm từ lâu. Cho nên bây giờ cục quân báo mới có hai chiếc chìa khóa, còn thiếu một thứ nữa là mật mã để mở kho bảo hiểm kia.”

“Tôi hiểu rồi…” Tên sĩ quan phấn khích, “Bây giờ mục tiêu của hắn chính là Phạm Văn Cổ – người biết mật mã.”

“Đúng vậy!” Trần Hướng Đông cười – “Thằng này tính toán ôm đồm khắp chung quanh, cũng lôi cả chúng ta vào. Nếu ông già tao nghe theo lời nó, hợp tác với nó, vung hết tiền của ra mua súng ống của bọn Mỹ, nó có thể được lợi không tốn lấy một xu, còn vơ vét hết của chúng ta, ngồi trên ngồi tróc tội danh của chúng ta. Quân trung ương sẽ điều sư đoàn xuống đánh miền nam, mày nói xem, kết thúc sẽ ra làm sao?”

Mặt gã phụ tá trong tích tắc trắng nhợt ra.

Trần Hướng Đông thở một hơi thật dài: “Nói gì thì nói, thằng Cao Kính khi còn trẻ cá tính rất mạnh mẽ, thật sự khiến người ta phải hoài niệm… Cũng khó trách, nó có làm gì cũng không chịu cởi cái mặt nạ này ra.”

Đường Ngân Kiệt ra khỏi cửa rạp Đan Quế, ngửi thấy mùi của đậu hũ thúi. Y lục lạo mấy đồng xu lẻ trong người, bước đến chỗ cái sạp bán đậu hũ thúi đặt xuống bàn bảo: “Bán cho tôi hai xâu đi, làm không ngon thì phải trả lại tiền cho tôi đấy.”

Người bán đậu hũ cười: “Đường gia, anh yên chí, không thúi không lấy một xu.”

Đường Ngân Kiệt tủm tỉm cười cầm lấy hai xâu đậu hũ hươ huơ, đi theo lối nhỏ về chỗ ở của mình. Y chỉ vừa mới đi được nửa con ngõ thì nghe có tiếng chân hối hả bước theo phía sau mình. Y muốn quay lại nhìn thì mặt mũi đã tê rần loạng choạng bổ nhào về phía trước. Y đưa tay lên đỡ, vừa mới hai lần mà đã bị trúng hai cú giáng dữ dội vào cổ, trước mắt tốt sầm lại, bất tỉnh lịm người đi.

Hạ thủ xong xuôi, đám người này mau chóng lôi Đường Ngân Kiệt đi mất. Chỉ tầm độ ba phút sau, trong con ngõ nhỏ hẹp ngoài hai xâu đậu hũ thúi còn nóng hôi hổi ra, cơ hồ không còn bất cứ thứ gì khác.

Cùng lúc đó, Phạm Văn Cổ thấy ngón tay anh lẩy bẩy, quân cờ cầm trong tay rớt lốc cốc xuống bàn cờ. Tiểu hòa thượng ở phía trước anh bật cười phá lên, lấy con tốt ở bên cạnh ăn con xe của Phạm Văn Cổ. “Phạm thí chủ, lẽ ra anh dùng hai quân xe ép vua thoái vị, nhưng sao lại đi thành nước mã thất tiền đề[2] rồi vậy?”

Phạm Văn Cổ chỉ cười khẽ, “Xưa nay mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ván cờ này đã định sẵn là tôi không thể thắng được.”

Tiểu hoà thượng hiếng mắt lên nhìn anh, tiếp tục đẩy quân về phía trước, nói: “Thí chủ, người mà anh muốn đợi áng chừng không tới được đâu.”

Hòa thượng nhìn Phạm Văn Cổ không suy không suyển, nói: “Thật ra tôi có điều này không hiểu được, nếu như anh đã biết người anh đợi sẽ không tới, vì sao anh còn muốn đợi?”

Phạm Văn Cổ hơi ngoẹo đầu, làn mi khẽ chớp, ánh sáng trong mắt anh lặng im tắt ngóm. Anh nói: “Có những người rồi sẽ phải kết nối với người khác, dù cho có biết rõ người ấy sẽ không tới đâu, nhưng bản thân vẫn không thể chịu được mà không cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa.”

“A di đà Phật, một lần rồi lại một lần, thí chủ vì sao phải khổ? Dù cho người này có tình thâm nghĩa trọng trong quá khứ với thỉ chủ, nhưng thí chủ hà cớ gì phải khổ đau chấp nhất, có đáng giá hay không?” Tiểu hoàng thượng sờ sờ cái đầu trọc, liên tục lắc đầu.

Phạm Văn Cổ chỉ cười, nhạt giọng bảo: “Phật nói, có nhân duyên sinh thì ắt có nhân duyên báo, vì sao sinh nhân duyên thì do có nhân duyên cố. Chúng ta cần gì phải cố chấp rằng có đáng hay không?”. Anh đặt một quân xuống, cười nhẹ: “Xem đi, tiểu sư phụ thua tôi rồi, có muốn đánh thêm một ván nữa không?”[3]

Tiểu hòa thượng tức giận đến mức đôi lông mày thưa thớt cũng dựng dậy. Hòa thượng nhảy xuống khỏi ghế ngồi, kéo tay Phạm Văn Cổ nói. “Nếu anh thật sự có thể nhìn thấu được nhân duyên đời kiếp, tôi cho anh xem một pháp bảo này!”

Hòa thượng kéo Phạm Văn Cổ đi một mạch vào thiền phòng của mình, cẩn thận ôm một pho tượng gì đó ra khỏi phòng, mở tấm vải phủ bên trên ra, để lộ một tòa tháp bát giác tinh xảo.

Lúc hòa thượng nhẹ nhàng mở tấm vải phủ lên, thoáng chốc, gió từ ngoài song cửa ùa đến, xua chiếc chuông treo trên tháp lêu leng keng, leng keng.

________________________________________

[1] Sau một hồi tra thì chẳng tìm được ông nhân viên tình báo nổi tiếng nào của CIA quãng thời gian này có tên / họ là Dover. Tạm thời để đây, mai này có dịp tìm ra sẽ thêm vào.

[2] Mã thất tiền đề: Ngựa mất móng trước, ý nói nước cờ bất cẩn.

[3] Câu này là: “佛说, 有因缘生. 可报有因缘生” (Phật thuyết, hữu nhân duyến sinh. Khả báo hữu nhân duyến sinh. Hà nhân duyến sinh. Vi hữu nhân duyến cố): Có nhân duyên sinh ra thì ắt có nhân duyên báo đáp, vì sao lại có nhân duyên thì ấy là do có nguyên cớ của nhân duyên. Tóm lại vẫn là, duyên cũng nằm trong nhân quả, đã gieo nhân phải gặt quả, tính toán thiệt hơn làm gì, yêu một người tức là yêu một người, đợi chờ một người là tự nhiên bắt ta phải đợi, tuyệt vọng vì người cũng là tự nhiên mà tuyệt vọng. Thản nhiên của anh và đau buồn của anh, mình mãi mãi không quên.

Cảm ơn em Hy đã giúp dịch câu này.

Rồi khẽ khàng, êm dịu, cậu hôn lên môi cô, thì thầm vào tai cô: “Chúng ta lấy nhau đi em.”

Triệt Dạ Lưu Hương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK