Harry chạy ra nhưng lại giống như không thấy được Draco, hơi thở cậu ồ ồ, hai mắt đỏ lên chỉ chuyên chú con Bạch kì mã trước mặt, đũa phép trong tay lại chậm rãi giơ lên chỉ vào nó.
Giống như đối kháng, sừng Bạch kì mã hiện lên ánh sáng màu bạc mạnh mẽ, xung quanh dâng lên dao động pháp thuật cường liệt, đồng thời chân nó nghiêng sát mặt đất, tùy thời muốn tiến lên công kích.
Nhưng trước hết lao ra lại là chân ngắn tay ngắn Draco, cậu lắc lắc chạy đến giữa Bạch kì mã và Harry, cậu tưởng rằng Harry không nhìn thấy mình, “Harry!”
Mà đến lúc này Draco mới chú ý tới trên mặt Harry có chút máu, giống như là đã chiến đấu, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi. Bạch kì mã ở phía sau Draco kêu cảnh cáo, đầu của nó thấp xuống, cảnh giới ý đồ kéo Draco lại.
Nhưng Draco tránh thoát vì khác thường trong mắt Harry làm cho cậu lo lắng. “…Harry?”
Không bình thường, Harry lúc trước cũng như vậy nhưng chưa từng giống như bây giờ, khí tức tàn bạo và huyết tinh.
Draco không biết vì sao nhưng trực giác cậu muốn ‘đánh gãy’ nó. Harry xuất hiện ở trong này khẳng định là vì tìm kiếm mình, liền tính tự đa tình cũng thế, cậu vẫn có chút cảm động, Draco không nghĩ rằng Harry sẽ mạo hiểm vì mình nên cậu không nên làm Harry có chuyện.
“Harry?” Draco lại gọi, cố chịu sợ hãi đến gần vài bước.
Lúc này Harry như là phát hiện Draco. Harry chậm rãi nhìn sang Draco, thậm chí đũa phép cũng giơ lên giống như Draco không nên tồn tại hoặc là cậu là địch nhân.
“Harry!!” Draco lo âu kêu gọi, “Harry ngu ngốc!HarryPotter!!”
Nếu bị mê huyễn ảnh hưởng, gọi tên của người đó là sẽ giúp được chút ít. Tên phù thủy có chứa ma lực, kêu gọi có thể cường hóa ý thức của Phù thủy, có người tin tưởng điều đó có thể giúp mình tăng cường lực lượng. Draco lo âu hồi ức lại nhưng hạng mục cần chú ý khi vào rừng cấm, cậu nhớ rõ mình từng xem qua.
Mà Harry hô hấp lại ồ ồ thêm một chút, đôi mắt đỏ bắt đầu lóe lóe rõ ràng.
Giống như là Harry giãy dụa.
Draco mừng thầm nghĩ phương pháp đó thật sự dùng được, mình kêu gọi hình như làm Harry tỉnh lại. Mà nơi này trừ bỏ cậu không có người có thể giúp Harry. Cậu không thể để Harry thương tổn Bạch kì mã, cũng không thể khiến mọi thứ tệ hơn. Cậu nên cố gắng thêm một ít, cậu từng nhận được bọn họ giúp đỡ.
Nhớ đến đây Draco cắn răng không để ý đũa phép của Harry chỉ thẳng vào mình mà xông lên, nhảy vào người Harry, “Đỡ lấy!”
Nói xong trước ngực Draco nổi lên một ánh sáng vàng, nó liên kết đến trước ngực Harry!
Chỉ lệnh đơn giản này cũng là lần đầu Draco khởi động lời thề Bất khả bội từng lập với Harry vì cậu muốn dùng trói buộc này kéo Harry, cậu muốn Harry nhớ lại mọi thứ, cậu muốn ở cánh tay của Harry, cậu muốn…
Draco còn chưa nghĩ xong, một lực đạo lập tức đánh lên cậu.
Không phải đau đớn khi rơi xuống đất, đó là hai cánh tay gần như khiến cậu hít thở không thông!
Harry vẫn tiếp được mình! Draco thả lỏng, muốn xác nhận nhiều hơn nhưng cánh tay Harry ôm chặt thêm, chặt đến mức cậu không thể ngẩng đầu, rồi cậu cảm thấy Harry quỳ xuống đất, đầu vùi vào gáy mình, truyền ra giọng nói không xong, “..Draco?”
Draco tạm dừng tránh, “Harry… cậu sao vậy?”
Draco ở trước ngực Harry, giọng nói rầu rĩ.
“..Draco…Draco…” Harry như là xác nhận lại như là thống khổ nỉ non.
Draco lo lắng giãy dụa, “Harry?”
“..Draco… Không… Đừng nghĩ!” Harry cứng đờ, đột nhiên rống giận, “Không!!! cút ngay —!!!!”
Lúc này dao động cường liệt phát ra từ Harry, rừng cây bốn phía rung động. Tiếng loài chim bị quấy nhiễu vỗ cánh bay đi, Bạch kì mã kêu, một ít động vật chạy trốn. Nhưng Draco không cảm thấy cái gì, cậu bị ôm chặt trong lòng Harry, chỉ nghe được tiếng Harry thở hổn hển.
Thẳng đến Draco cảm giác Harry buông lỏng tay đầu cũng nâng lên. Draco cố gắng rút tay ra chạm vào đôi mắt đóng chặt của Harry thử hỏi lại, “Harry?”
Lúc này Harry chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đã khôi phục màu xanh biếc mĩ lệ, giọng nói khàn khàn vang lên, “Tôi đến tìm cậu.”
Draco vẫn lo lắng, “Cậu, bị thương?” Draco nhìn vết máu khô trên má Harry.
Harry dừng lại rồi lại chôn đầu vào gáy Draco, ôm chặt cậu, “Không, chỉ là, đầu không rõ ràng trong chốc lát. Tìm đến cậu thật tốt, cậu là tên ngu ngốc trốn nhà.”
Draco không được tự nhiên đẩy đẩy, Harry như đang ngửi cậu nhưng cậu đã có vài ngày chưa tắm.
“Cậu, đến, như thế nào?”
“Đừng nhúc nhích,” Giọng Harry trầm thấp, “Để tôi ôm thêm chút.”
Giọng nói giống như còn cường thế hơn trước một chút nhưng Draco cũng không để ý, cậu không thể không lo lắng, “Cậu thật sự, không sao? Vậy rốt cuộc, cái gì?” Vừa hỏi cậu vừa vỗ vỗ đầu Harry.
Harry cảm thụ bàn tay nhỏ bé của Draco sờ đầu mình rồi thấp giọng nói,
“Tôi… Không cẩn thận ăn thứ không nên ăn, nhìn thấy rất nhiều ảo giác,” Thứ kia hẳn là của ký ức Tom Riddle, “Cảm giác thật không tốt, bị ảnh hưởng một chút,” Không, trên thực tế cậu gần như bị những ký ức đó áp đảo, “Rồi đột nhiên có một con báo độc nhảy ra công kích,” Bởi vì những động tĩnh này, dã thú phát hiện hắn, hoặc là nên nói ‘bọn họ’, “Tôi giết một ít động vật muốn công kích mình,” Không, là rất nhiều, hơn nữa dùng thủ đoạn rất tàn bạo, “Vì thế tôi cảm thấy càng hỏng,” cái đó làm cậu càng không thể thoát khỏi những ký ức máu tanh đó, mà dục vọng tìm Bạch kì mã cũng là ý đồ tà ác của hồn phiến, “Nhưng dù như thế nào, tôi đã tìm được cậu.”
Draco nghe xong vẫn rất hoang mang, cảm giác chưa nghe được trọng điểm, “Vậy cậu, khôi phục?”
Harry ngẩng đầu, lúc này đột nhiên cười, “Ừ, tìm đến cậu là tốt.”
Mà tự thuật, chỉ có câu này là chân thật nhất.
Khi Draco nhảy tới, năng lượng của chú ngữ quả thật giúp cậu phá tan ảnh hưởng của hồn phiến. Khi ôm thân thể mềm mại kia, nháy mắt mọi hồi ức hạnh phúc tốt đẹp, về tới đầu Harry, không chỉ giới hạn là những kí ức có Draco, tuy rằng đó là kí ức mạnh mẽ nhất, nó trở thành năng lượng quan trọng đối kháng hồn phiến của Harry.
Thêm Draco lo lắng gọi tên của cậu, rất nhiều lần, cậu giãy dụa nghe được. Harry muốn đáp lại, cậu thật vất vả mới tìm được Draco, cậu muốn chính mình đáp lại cho nên cậu gọi tên Draco, giống như cái tên đó là một lớp áo giáp bảo vệ, khẩn cầu nó mang tới lực lượng cho mình, đánh tan mọi thứ.
Cuối cùng, đầu cậu như quả bóng bị châm.
“Ba” một tiếng, cái gì cũng không còn.
Hiện tại cậu cảm giác rất tốt, thậm chí không còn có cái gọi là hai phần cảm xúc. Tuy rằng cậu vẫn như có thể nhớ tới những ký ức không thuộc về mình nhưng dường như toàn bộ đều là của cậu, lần này cậu xác định, bởi vì cảm giác thoải mái này đã thật lâu thật lâu chưa xuất hiện.
Harry cảm kích xoa đầu Draco, cậu thật sự nên cám ơn Draco giúp mình, tuy rằng mọi chuyện nên là trái lại mới đúng. Mà kỳ thật rất nguy hiểm, cậu không xác định còn có ai sẽ nguyện ý khi mình như vậy lại tiếp cận mình. “Chú ngữ của cậu rất hữu hiệu, nó giúp tôi rất lớn, cám ơn.”
Mà Draco vì những lời cuối cùng này cũng không còn nghi ngờ. Cậu gật gật đầu xem như nhận Harry cảm ơn nhưng cũng không quên nhắc nhở, “Không thể, ăn bậy.” Draco tưởng rằng Harry ăn loại nấm cổ quái gì đó ở rừng cấm.
Harry lần này cười to, ôm chặt lấy Draco, lại cảm thấy mềm mại cùng thỏa mãn nhưng không lâu lại nhíu mày, “Mà cậu không nên chạy loạn, còn chạy tới rừng cấm, tất cả mọi người sắp điên rồi.”
Draco một tạm dừng, nhẹ nhàng hỏi, “…Cha?”
“Cậu cần đáp ứng tôi về sau không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa,” Harry nói, “Muốn làm cũng phải mang theo tôi!”
Draco nhíu mày, “Không liên…” Còn chưa nói xong đã bị Harry cắn một cái trên mặt, Harry nheo mắt, “Rất sớm đã liên quan tới tôi, về sau cũng vậy, cậu không đồng ý?”
Draco nóng mặt, Harry càng ngày càng thường xuyên khiến cho cậu hiểu lầm, không tốt lắm. Draco không tình nguyện gật đầu, nhảy qua vấn đề đó tiếp tục hỏi, “Cha…”
Nhưng Harry không đáp lại, cậu đột nhiên đứng lên nâng đũa phép, “Lumos”.
Liên tiếp ba quả cầu ánh sáng giống như pháo hoa bắn ra, bay lên bầu trời đã tối đen!
Draco ngốc một giây khi thấy Lumos bản cường hóa, lấy lại tinh thần, Harry vừa lòng gật đầu, “Hiện tại cha cậu… Không, là hai cha sẽ đến đây, chính cậu hỏi.”
Draco nghe vậy, biểu tình có chút bối rối, “Nhưng tôi, còn chưa…” chuẩn bị tốt..
Harry lại không có khẩn trương nhìn Bạch kì mã vẫn đều ở đây. “Nó bị sao vậy? Con nhỏ ấy?” Con lớn che con nhỏ, bởi vì con nhỏ đang ngồi dưới đất không thể động.
Draco lúc này mới nhớ tới mình còn có bạn mới, cậu đẩy đẩy tay Harry muốn xuống dưới nhưng Harry lắc đầu, “Đừng nghĩ tôi sẽ buông tay, cậu từng làm điều ngốc nghếch, cậu muốn làm gì thì chỉ cần nói thôi.”
Draco tức giận, “Chân nó, không thoải mái, cậu không được, nó sợ hãi.”
“Tôi ôm cậu, cậu có thể gọi con to lại đây, sờ trán nó, chính là phía dưới sừng nó, cậu không thương tổn nó, mà tôi biết chú ngữ trị liệu, nó biết.” Harry bình tĩnh nói.
“Thật sự?”Draco hoài nghi.
Harry cười cười, “Cậu có thể thử xem, nếu nó không để người tiếp cận con nó thì không có người có thể giúp nó, Bạch kì mã phòng vệ người sống, lại cũng tin tưởng bạn.”
Draco không chần chừ lâu, biết Harry nói đúng một chút, muốn Bạch kì mã nhận trị liệu, điều kiện tiên quyết là Bạch kì mã chịu khiến người bên ngoài tiếp cận mới được.
Vì thế cậu ở trong lòng Harry vẫy vẫy Bạch kì mã, “Lại đây.”
Bạch kì mã thở ra, bất an đá đá chân sau nhưng chậm rãi nhích lại gần.
Kỳ thật khi Harry bình thường lại Bạch kì mã cũng không còn táo bạo nữa giống như tà ác nó biết nó lo lắng đã rời xa, bất quá khi đó Draco bận rộn chú ý Harry cho nên không phát hiện.
Draco giơ tay cố gắng làm như những gì Harry nói.
Bạch kì mã cúi đầu kêu một tiếng, mặt xoa xoa đầu Draco giống như mấy ngày nay nó luôn như vậy.
Sau đó nó chậm rãi lộ ra con con như thật sự đồng ý cho Draco và Harry tiếp cận con mình.
Mắt Draco sáng lên nhưng bắt đầu lo lắng một vấn đề khác. Cậu quay đầu hỏi, “Trị liệu, không thành vấn đề?”
Harry ngồi xổm xuống nghiên cứu chân Bạch kì mã con, “Yên tâm, tôi biết, nhưng cái chân này giống như không quá tự nhiên, không giống đơn thuần bị thương?”
Draco lo lắng gật đầu, “Lúc đầu, không tốt.”
“Vậy cần chú ngữ phức tạp hơn, tôi chỉ có thể khiến nó khôi phục nguyên trạng.” Harry nói không chút lỗ mãng, ý bảo Draco ‘chuyển đạt’ ý cho Bạch kì mã biết.
“Mà nếu nó nguyện ý, về sau cậu mang trị liệu sư cao cấp đến đây giúp nó nhìn.”Harry tiếp tục đề nghị. Cậu cảm giác Bạch kì mã đã phát giác có thêm nhiều người đến nơi này, chúng nó lại bắt đầu bất an.
Draco cũng phát hiện. Mà cậu xin lỗi vì đã tạo thành chúng nó thương tổn, kỳ thật đều là vì cậu. Cậu ôm đầu Bạch kì mã nhỏ, thành tâm khẩn cầu nó có thể cho mình một cơ hội, về sau cho cậu tiếp tục giúp nó. Cậu thật sự rất thích chúng.
Draco tinh thuần truyền đạt ra rất tốt. Bạch kì mã ngoan ngoãn nhận Harry trị liệu. Sau khi Harry trị liệu, Bạch kì mã nhảy lên, thân mật liếm liếm mặt Draco, sử dụng cái sừng nhỏ của nó đụng vào trán Draco, một ánh sáng nhỏ lập tức nhập vào đầu Draco giống như ký hiệu, con Bạch kì mã to thúc giục, nó lưu luyến không rời đi xa.
Mà Draco nhìn chúng nó một lớn một nhỏ làm bạn biến mất.
Draco nhớ tới vấn đề của chính mình, cũng quyết tâm.
Nhưng vô luận như thế nào, cậu nhớ cha.
Lúc này Draco nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc gọi tên mình vang lên phía sau.
“Draco.”