Snape giống như đông lạnh đột nhiên trống rỗng rồi cứng ngắc.
Giọng nói mềm mềm khiến Snape suýt vấp ngã, anh không thể không dù toàn bộ ý chí mới làm mình đứng tại chỗ. Nhưng dù vậy Snape vẫn không thể ngăn cản mình nhìn về phía Draco vẻ mặt chờ mong, chỉ là biểu tình cứng rắn giống như đá cẩm thạch.
“..papa?” Draco không được đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sầu lo.
Draco nhớ tới mình lầm nhận cha ghét hỗn huyết mà chạy, cũng có khả năng Sev cho rằng mình ghét Sev là hỗn huyết mà xoay người chạy. Draco mới vượt qua tâm tình này, khổ sở, phẫn nộ lại vô lực, sức nặng kia đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Nhớ đến đây Draco quay mông trườn xuống giường, lắc lắc lắc lắc đi đến gần Snape, bàn tay nhỏ kéo lấy trường bào của Snape ngửa đầu muốn giải thích, “Con không phải, không thích….Sev?” Draco sửa lại xưng hô.
Tầm mắt của Lucius khi Draco chạy đến Snape đã chuyển sang nghiêm khắc, ý bảo Snape nên đáp lại con mình. Nhưng Snape không cần thêm chỉ lệnh, khi Draco kéo lấy anh, phòng ngự mới xây lên đã lập tức tán loạn, anh cúi người ôm lấy Draco để cậu ngồi trên cánh tay mình, không chú ý cái khác.
Mà động tác hai tuần tới nay đã vô cùng thuần thục này làm hốc mắt anh nóng lên. Đây là con của anh.
Snape khống chế cổ họng khàn khàn mở miệng, anh cần nói gì đó, “Không thích cái gì?”
Draco giống như hai tuần trước, khi bị ôm lấy thì tự nhiên dựa sát tay Snape, tay đương nhiên bắt lấy trường bào trước ngực Snape.
Draco thuyết minh, “Con rất vui, Sev là, papa. Con không, ghét.”
“.. Con gọi ta là papa?” Giọng Snape dao động, thở dài tự hỏi.
“Cha là, cha, Sev là, papa,” Draco gật đầu, mắt sáng lên hy vọng, muốn giải thích rõ ràng, “Sẽ không, nhầm.”
Snape không đáp lại, anh chỉ tham lam nhìn Draco rồi cẩn thận sờ đầu, lỗ tai, vai Draco… Giống như muốn dùng xúc cảm nhớ hết thảy, mặc dù ký ức này không phải thứ anh nên giữ lại.
Mà chậm chạp không được đến đáp lại, Draco bất an, “Chẳng lẽ, Sev, không muốn?”
Nghe vậy Snape ôm lấy Draco vào lòng, cằm để lên đầu Draco. Anh đã nghĩa rất rõ ràng, cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, biết cái gì mới là tốt nhất với Draco nhưng hiện tại Draco giống như một giấc mơ đẹp làm anh khó có thể cự tuyệt.
Snape thoáng buông tay khó khăn mở miệng, “Ta chỉ sợ…”
Mặt Draco trắng bệch giống như dự cảm được cái gì, tay vội vàng ôm cổ Snape, “Con, xin lỗi. Con chỉ là, sợ hãi, con không phải, cố ý. Papa, không cần…”
Khi sắp bị đẩy ra, Draco kích động. Cảm giác không muốn xa rời khiến Draco tỉnh ngộ, chưa bao giờ là Sev có đối xử tốt không mà là ở cạnh Sev rất an toàn và ấm áp, cậu cảm nhận được điều đó rất sớm.
Lúc này Lucius đột nhiên đứng lên đi tới gần Snape giống như muốn ôm Draco.
Snape lại phòng vệ lui lại xoay nửa người ôm Draco chặt hơn. Không phải hiện tại, anh còn chưa muốn buông tay… Không, vĩnh viễn không có khả năng anh buông tay.
Đột nhiên anh quyết tâm. Có chuyện có thể cần dũng khí lớn hơn quên đi trừ bỏ chuyện này, anh có thể làm được mọi thứ. Snape khàn khàn mở miệng, “Ta có thể cam đoan Draco sẽ được nhiều hơn mất đi, ta có thể,” Anh nhìn thẳng Lucius, đáy mắt mang theo khẩn cầu, “Ta thề.”
Lucius dừng lại nhìn Snape. Biểu tình nghiêm khắc lại hòa hoãn, anh gật đầu như là chấp nhận, “Draco sẽ cần.”
Biến chuyển làm Snape ngẩn ngơ, kinh hỉ khó có thể tin lại mang đến hoài nghi, anh xác nhận, “Này là, không có Obliviate?”
Draco lập tức cảnh giác, “Obliviate?”
Lucius thản nhiên nhìn Snape, “Nếu anh tuân thủ lời hứa.”
“Cái gì vậy…?” Draco lo lắng nhìn hai người cha. Có cái gì cậu không biết?
Nhưng Snape lại ôm chặt Draco. “.. Cám ơn.” Snape nhắm mắt nói, “Cám ơn.” Snaoe vùi mặt vào gáy Draco, ôm chặt cậu truyền đạt kích động của mình.
Draco đành phải ngoan ngoãn ở cánh tay Snape, vươn tay vỗ vỗ như là đang an ủi.
Snape bình phục cảm xúc, Draco cảm giác Snape thả lỏng, đầu cũng ló ra.
Draco kéo cổ áo Snape, ánh mắt cong cong nói, “Cha, tha thứ, hai người, lại tốt?”
Đây là kết luận của cậu.
Biểu tình Lucius có chút cổ quái mà Snape thì không hiểu gì.
Nhưng Draco thật sự rất vui. Nhà bọn họ lại đầy đủ cho nên không chú ý tới biểu hiện khác thường của hai người.
Một nhà ba người chuyển qua sô pha. Snape tới có một mục đích khác, tiến độ của thuốc giải độc.
Dùng máu cha mẹ chế tác thuốc giải độc sẽ hoàn thành trong tuần sau, Snape cẩn thận xác nhận dược liệu sắp sử dụng có loại nào mẫn cảm với Draco không, dù sao lần này dược lực tương đối mạnh. Mà Draco uống xong có khả năng sẽ sợ ánh sáng hoặc là sợ lạnh, nhưng có thể cam đoan chỉ là tạm thời.
Lucius hỏi chi tiết bốn ngày mạo hiểm của Draco, bao gồm ăn cái gì ngủ chỗ nào.
Draco nói cho bọn họ có Bạch kì mã giúp, hai người cha đều hứa hẹn sẽ hỗ trợ tìm kiếm trị liệu sư trị liệu cho Bạch kì mã rồi mời Pomfrey lại xác nhận sức khỏe cho Draco. Bọn họ trịnh trọng cảnh cáo Draco tuyệt không thể lại một mình vào rừng cấm đi tìm Bạch kì mã.
Draco bị mắng một trận, ăn no thêm thân thể bị nước ấm bao quanh, lại ngủ ở bụng Snape. Bốn ngày của Draco tuy rằng may mắn bình an nhưng so với sinh hoạt thoải mái bình thường thì coi như là ăn không ngon ngủ không tốt.
Trong khi nói chuyện, tay Snape vẫn luyến tiếc rời khỏi người Draco, cũng luyến tiếc đưa Draco về giường. Snape xoa lưng Draco, sờ sờ đầu, có chút thể hội cảm giác hận không thể đem toàn thế giới đưa đến trước mắt hài tử. Mà vì điều đó, những chuyện anh nên làm còn rất nhiều.
Đầu tiên chính là Voldemort.
Xác nhận Draco ngủ ổn định, Snape nhỏ giọng nói, “Trang viên anh tính toán làm như thế nào? Draco… Tuyệt đối không thể về.” Hiện tại anh có thể thấy rõ dụng ý của Lucius, những câu Lucius nói trước mặt Chúa tể hắc ám khẳng định là phương pháp kéo dài để ứng phó Voldemort nhiều lần hỏi trung thành của người thừa kế Malfoy ở nơi nào.
Bí mật trên người Draco làm Snape tin tưởng trung thành của Lucius cũng không ở trên người Voldemort. Được Lucius bảo hộ như thế, Draco không có khả năng dựa vào một Phù thủy có thành kiến với hỗn huyết. Mà Snape cũng đã nghĩ đại chiến lần trước, Lucius ở Pháp tránh được. Khi đó đại biểu Malfoy gia là Abraxas, cũng bởi vì Abraxas trung thành, Voldemort sống lại mới có thể lựa chọn tạm ở trang viên Malfoy gia.
Nhưng với câu hỏi của Snape, Lucius lại trả lời, “Hắn đã không ở trang viên, ta mời hắn đi ra ngoài.”
“Mời đi ra ngoài?” Snape kinh ngạc.
“Hắn là người đa nghi. Phòng ngự của trang viên Malfoy không làm hắn hài lòng vì hắn không thể khống chế, phòng ngự của trang viên không nghe theo hắn. Cho nên ta đưa hắn một trang viên mới cho hắn có thể hoàn toàn dựa theo chính ý hắn, hắn không có lý do gì lưu lại,” Lucius nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Vừa nói Lucius vừa rút đũa phép làm Draco ấm áp. Tuy rằng Draco có chăn nhưng nhìn hơi mỏng.
“Một trang viên mới?” Snape sửng sốt rồi lắc đầu cười khổ, “Cũng chỉ có Malfoy có thể làm chuyện này.”
Snape biết rõ trang viên được Voldemort nhận không có khả năng là một căn phòng bé tí, nó còn phải chứa được thân tín của hắn. Lần này Voldemort sống lại, có lẽ vì lần trước thất bạ khiến hắn càng tàn khốc và tự đại hơn, có lẽ đó là một loại biểu hiện khác của tự ti.
“Mà tôi biết trung thành chân chính của anh ở đâu Sev,” Lucius nhìn Snape, “Đó là một lý do tôi không ngăn cản Draco nhận anh, nếu anh vẫn là tử thần thực tử trung thành thì anh cũng chỉ là địch nhân của Draco.”
Snape rùng mình, không phải anh bây giờ còn muốn giấu diếm mà là nó chứng tỏ công việc gián điệp của anh vẫn không tính hoàn mỹ. Snape chỉ gật gật đầu thừa nhận câu Lucius nói, “Đúng vậy, trung thành của tôi thuộc về Hội Phượng Hoàng, sau lần đại chiến trước kết thúc. Vì Draco, tôi đoán anh đang suy xét dời sự trung thành, tuy rằng ta biết trung thành của anh chưa bao giờ thuộc về hắn.”
Lúc này Lucius thở dài biểu lộ bất đắc dĩ, “Anh nghĩ rằng tôi bận rộn đến mức không có thời gian lại đây ngăn cản cái thời không lữ hành ngu xuẩn là vì cái gì?”
Snape có chút ngượng ngùng rồi chuyển thành hoài nghi. Anh nhớ tới một ít tình báo Lucius không nên biết đến, mà nó chỉ có…
“Đoán không sai,” Lucius nhìn mặt Snape rồi nói, “Tôi cũng hợp tác với Dumbledore, sau khi Voldemort hỏi Draco tôi không thể không nhanh hơn. Cho nên tôi bận rộn mời Voldemort ra ngoài, nên Dumbledore mật báo cung cấp cho tôi một ít chuyện mấy người không nói cho tôi, chỉ là tôi chưa kịp ngăn cản.”
Snape lại nhíu mày, quá trình Lucius chuyển trận doanh quá thuận lợi, “khẳng định có điều kiện đúng không? Dumbledore sẽ không lại yêu cầu anh làm song mặt gián điệp chứ?” Nếu như thế anh sẽ yêu cầu Dumbledore thu lại quyết định này, một trong hai người bọn họ nên có người an toàn chăm sóc Draco.
Lucius kéo khóe miệng, “Là Slytherin cũng không so được với lão hồ ly, lão biết người nào nên lợi dụng. Cho nên ta không thích hợp đảm đương song mặt gián điệp, nhân vật của ta là kim chủ.”
Snape lập tức hiểu được.
Chiến tranh cần tiền, vô luận là ở thế giới Phù thủy hay Muggle thì đều là trăm ngàn năm qua không biến.
Malfoy gia tham gia vào đại biểu tài chính đầy đủ. Lucius mười mấy năm này có sách lược khác với thời đại của Abraxas, tốc độ tích lũy tài phú tăng rất nhanh, nói Lucius là người giàu nhất giới phù thủy Anh thì không có người dám nghi ngờ.
Snape nói, “Trang viên cũng có thể thành quà đưa, dùng Galleons đè chết Voldemort cũng là chủ ý không sai.”
“Anh cho rằng không đè chết được sao?” Lucius đột nhiên có chút xảo trá, “Trang viên ta đưa ở chỗ mỏ bảo thạch Balder a.”
Snape mở to mắt, anh tự nhiên biết loại thủy tinh Balder là loại bảo thạch mọi Phù thủy vừa hận vừa yêu. Nó mĩ lệ, sáng bóng giống kim cương, thích hợp làm trang sức nhưng tới gần Phù thủy lại dễ dàng làm hư từ trường ma pháp khiến cho ma pháp trận hoặc thi chú không ổn định, “Voldemort không biết?”
“Ta đã nhắc nhở hắn, ở viên cũng dùng một ít Balder làm cho trang viên đó còn đẹp hơn trang viên Malfoy, hắn rất vừa lòng,” Lucius híp mắt, “Mà hắn cường đại tự tin, sẽ không để ý loại quấy nhiễu nhỏ này, hơn nữa hắn sẽ cho rằng nếu tạo thành trở ngại, trừ bỏ đi là được, kể từ đó phòng ngự của trang viên không có tác dụng.”
“Lúc đó phòng ngự ma pháp hắn thiết trí vào ngày trăng tròn, khoáng thạch ảnh hưởng mạnh nhất?” Snape nói tiếp.
Lucius nhìn Draco. “Đương nhiên, mọi thứ trở ngại cho Draco thì đều nên trừ bỏ.”
Snape im lặng lắc lắc đầu, “Tôi nghĩ tôi không thể làm gì nhiều hơn, anh đã làm mọi thứ cho Draco.”
Lucius nâng mắt nói, “Không, còn có một chuyện không phải anh thì không thể hoàn thành.”
Mà hôm nay, Harry bị Ron và Hermione áp tải đi tìm Dumbledore.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong rừng cấm, Harry về không nói dối bạn mình vì cậu không cho rằng nó tạo thành uy hiếp với mình nên không cần giấu diếm.
Nhưng bị hồn phiến khống chế làm Ron và Hermione sợ hãi. Đặc biệt là Ron, cậu rất lo lắng. Mà tình huống của Harry vượt qua kết quả Hermione nghiên cứu, cũng khiến Hermione không thể không đồng ý bọn họ nên đi tìm Dumbledore.
Harry nghĩ nghĩ rồi quyết định nói cho Dumbledore còn có hồn phiến khác tồn tại. Hiện tại cậu có được ký ức của Tom Riddle, lợi dụng nó để tiêu diệt Voldemort.
Đương nhiên kết cục là cậu lại bị Dumbledore nói một lần lại một lần về bọn họ giấu diếm và lỗ mãng.
Bất quá Harry không cần này đó, khi cậu hấp thu hồn phiến… Không, căn cứ cách nói của Dumbledore, linh hồn của Harry nghiền nát linh hồn của Tom Riddle khiến mảnh hồn giống như bột phấn nên Harry lấy được ký ức của Tom Riddle nhưng dù như thế nào, sau đó Harry… Càng tự tin hơn một chút, dù sao rất nhiều vấn đề cậu có thể lợi dụng ký ức giải quyết.
Chỉ là ngày hôm sau, Harry lập tức biết nhân sinh vẫn không thể như ý người.
Buổi sáng cậu thấy hiện tại là Lucius và Draco ở trong phòng khách, Lucius ra mở cửa thản nhiên nói cho cậu hiện tại Draco không cần lên lớp, Harry có thể về, về sau không cần lại đến đón người.
Buổi chiều khi nghỉ trưa, cậu lại đến gõ cửa đá muốn tìm Draco nói chuyện, bọn họ là bạn, cậu cường điệu. Mở cửa là Snape, Snape mặc một cái áo sơmi màu nhạt mà không phải trường bào đen như mực, tay áo xắn lên, trên người có nước. Snape híp mắt nói Draco bận, bảo Harry đi tìm người khác [ khi Harry tìm được Draco, Snape xem như khách khí hơn rất nhiều].
Ngày hôm sau, Harry lại bị cự tuyệt, cậu không thể không cầm chổi và áo khoác tàng hình.
Harry hy vọng Draco ở trong phòng có cửa sổ.