Cơ quan điều tra thành phố A khởi tố và bắt tạm giam ông Nguyễn Văn V với tội danh "Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong thi hành công vụ", đồng thời khởi tố và áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú đối với ông Tô Hải Đăng - phó Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố A cùng tội danh "Lợi dụng chức vụ, quyền hạn gây ảnh hưởng đối với người khác để trục lợi". Với bị cáo Tô Hải Đăng, mặc dù theo quy chế không được phân công nhiệm vụ gì nhưng bằng mối quan hệ đồng nghiệp và tầm ảnh hưởng với bị cáo V, bị cáo V nhận giúp đỡ con trai của bị cáo Đăng đang tham dự Kỳ thi Học sinh giỏi Quốc gia 2022. Cụ thể theo trang thông tin, kết quả chính thức của con trai bị cáo Đăng được nâng đến 4,5 điểm để thuộc khung giải Nhất. Theo lời nhờ giúp đỡ của bị cáo Đăng, em T.H.H là con gái của bà N.H.P.H được nâng 6,5 điểm. Trong quá trình khám xét nơi ở của bị cáo Đăng, cơ quan điều tra hiện không lưu giữ được tài liệu có liên quan đến bà H.
Song vốn không muốn tin tất cả những chuyện đã xảy ra cho đến khi báo chứng thực. Nó rối trí lắm. Hà thật sự là người dối trá như thế ư? Song tự nhủ, nó có thể bỏ qua được, nó phải mở lòng và lắng nghe chia sẻ của Hà. Thật vậy, một ý nghĩ manh nha trong đầu Song về xác suất của việc Hà lựa chọn điều sai trái, nhưng bản thân Song không ngờ, điểm của Song bị ảnh hưởng bởi chính quyết định của Hà. Nó nghẹn lời. Nếu như sai phạm này không lộ, Song mãi mãi là nạn nhân của những người có khả năng thay đổi cục diện. Và Song mãi mãi không biết được, bản thân nó rơi vào kết cục này bởi chính bạn thân nhất của nó. Song sẽ tiếp tục bao dung và ra vẻ thản nhiên, như không có gì diễn ra chăng? Nó thật muốn hỏi tại sao Hà làm như thế, Hà có cân nhắc cảm xúc của nó không? Nhưng Song chợt nhận ra, nó đang đề cao bản thân nó quá chăng? Liệu Hà có từng nghĩ đến Song và cảm thấy hối hận chưa? Đó là lúc, nó thấy cảm xúc của mình mâu thuẫn đến cực điểm. Nó lo cho Hà, nhưng cũng giận sự lựa chọn của Hà.
Còn Khải An thì sao? Chẳng lẽ, Khải An cũng biết sự thật này, nên cậu nói lời xin lỗi và tìm cách trốn tránh Song? Cậu chứng kiến sự sung sướng, dằn vặt của nó từ lúc thi xong cho đến sau giai đoạn phúc khảo. Cậu biết mọi thứ, mà cậu nghiễm nhiên đóng vai một người bạn trai luôn bên cạnh và chia sẻ cùng người yêu đang trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Là cậu diễn nhập tâm, hay do nó quá ngu ngốc? Chẳng cần Khải An giải thích, Song đã hiểu tại sao cậu thẳng thừng chia tay một cách vô lý.
Cậu luôn miệng nói nó xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Đúng, Song đã trải qua những điều tốt đẹp nhất mà Khải An mang lại, và chính gia đình cậu cũng mang chúng đi, rồi cậu vờ như chưa có gì xảy đến. Đó thật sự là lời của Khải An ư? Tim Song nhói lên. Nó đã chắc chắn hiểu Khải An như cách cậu hiểu nó chưa?
Khải An hiểu nó như thế, rốt cuộc cậu có từng nghĩ nó đã lo lắng cho cậu đến nhường nào rồi cuối cùng bị đáp trả bằng sự im lặng.
Thực lòng, Song rất muốn nghe lời giải thích, nhưng nó sẽ tìm thấy đáp án bản thân mong muốn hay ngày càng đau khổ?
Bộ Giáo dục và Đào tạo đã kịp thời xử lý vi phạm, cũng như tiến hành rà soát bài ở các tỉnh, thành phố khác và toàn bộ bài thi năm năm trở lại đây, kết luận không xuất hiện dấu hiệu bất thường. Như vậy, năm 2022 là năm đầu tiên kỳ thi bị ảnh hưởng bởi những cán bộ có tư tưởng sai lệch. Họ sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng trong phiên tòa tháng 9 tới. Đồng thời, Bộ cũng ra thông báo điều chỉnh kỳ thi học sinh giỏi của năm 2023 với những thay đổi quan trọng đảm bảo tính công bằng, minh bạch của kỳ thi tuyển chọn nhân tài cho đất nước. Sự can thiệp đúng lúc của Bộ Giáo dục và Đào tạo giúp cho lễ tuyên dương học sinh giỏi Quốc gia của các tỉnh, thành phố trên khắp cả nước diễn ra theo đúng kế hoạch.
Lễ tuyên dương được thành phố A tổ chức trong không khí trang trọng, giản dị bởi dư âm cơn chấn động của tháng vừa rồi. Ở một xó nào đó, Bằng khen giải Ba học sinh giỏi Quốc gia bộ môn Kinh tế của học sinh Tô Hải Minh không ai nhận giúp. Thỉnh thoảng có những học sinh khó chịu với sự bất công hay bị Minh bắt nạt, tranh thủ lúc không ai để ý liền viết những lời mắng mỏ, châm chọc cậu ta ở tấm bìa nâu đằng sau Bằng khen.
Lê Cẩm Vy xin nghỉ cả ngày để lên thành phố A, đứng ngoài hội trường một buổi lễ không liên quan đến cô và không đầu tư hoành tráng như cô hằng tưởng tượng mọi năm. Giữa một dàn học sinh áo trắng đồng phục, Cẩm Vy trở nên lạc lõng với áo thun đen và quần bò. Nhưng cô không quan tâm mấy, cô đang nhìn chằm chằm vào Bằng khen không còn sáng bóng của Minh. Điểm yếu lớn nhất của Cẩm Vy đích thực là lòng thương người.
Trải qua nhiều ngày chứng kiến Tô Hải Minh bị bạo lực mạng, cô nghĩ ngoài bản thân thì còn ai đến vớt xác cậu ta.
Không lòng vòng, Cẩm Vy đã đứng trước cửa nhà Minh. Ngày trước, cậu ta khoe mẽ một trong những biệt thự giá trị nhất khu vực trung tâm thành phố A, xung quanh bao bọc bởi nhiều cơ quan Nhà nước và đại sứ quán. Nhưng rồi sao, càng nằm gần hang cọp càng phải cẩn trọng.
Mở hộp chat đóng mạng nhện từ một tháng trước, hiện ra lời chúc mừng giải Nhì và lời khoe giải Nhất của cậu ta, Cẩm Vy còn lờ đi chưa trả lời. Minh đã khóa Facebook. Cô đành nhấn chuông. Giọng nói mệt mỏi của một người phụ nữ đứng tuổi vang lên từ chuông cửa cảm ứng:
"Chúng tôi đã nói không phỏng vấn. Nếu còn tiếp tục làm phiền tôi sẽ báo công an đấy."
Cẩm Vy nhanh miệng trước khi đầu dây bên kia ngắt kết nối:
"Cháu là bạn Hải Minh. Cháu mang Bằng khen đến đưa bạn."
Đầu bên kia ngừng một lát, song hỏi kỹ hơn:
"Tên cháu là gì thế?"
"Cẩm Vy ạ. Lê Cẩm Vy."
"Đợi bác chút."
Một lúc sau, cửa tự động mở, Cẩm Vy không bước vào nhà. Như đã nói, cô chỉ đến để đưa đồ, không cần nhu cầu tiếp chuyện.
Cẩm Vy thật cứng đầu. Đợi Minh bẽn lẽn đi ra sân với khẩu trang che kín mặt, cô mới giơ túi giấy đựng Bằng khen của cậu ta lên.
Minh bất lực:
"Mày đến cười nhạo hay thương hại tao?"
"Cả hai."
Câu trả lời ấy hình như chẳng cần đến một giây suy nghĩ. Minh cười gượng:
"Đúng Cẩm Vy mà tao biết."
"Mày không còn là thằng Minh tao biết."
"Mày định cảm hoá tao bằng dăm ba câu vô nghĩa đấy à?"
Thần trí của Minh chắc không đủ tỉnh táo để tiếp thu bao nhiêu lời cay đắng hay nhẹ nhàng. Cậu đứng đây vì sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ của Cẩm Vy, giống như một tia sáng duy nhất trong chuỗi ngày tăm tối của cậu. Cẩm Vy phủ nhận sự ảo tưởng của Minh:
"Đếch. Tao chỉ muốn nói là trước mày gáy nhiều lắm sao mày không gáy tiếp đi?"
"Đến tiết mục cười nhạo rồi à? Tao còn cái gì để gáy."
Tô Hải Minh đã mất tất cả. Mất bạn bè, mất danh dự, mất đi sự chống lưng của bố. Giờ đây, Minh cảm tưởng ai đó cũng có thể dễ dàng chà đạp cậu như cách mọi người phản ứng trên mạng xã hội.
"Còn cái này."
Cẩm Vy vào tấm Bằng khen lấp ló bên trong túi. Minh nhìn xuống rồi bật cười:
"Mày không xấu hổ khi đứng với tao à?"
"Việc gì tao phải xấu hổ khi đứng với thằng kém tao một giải."
Cẩm Vy tặc lưỡi, lòng tự nhủ thằng choai choai trước mặt bắt đầu lậm văn vẻ đến mức nghe xong muốn đập một phát.
"Hoá ra tao cũng giỏi mà nhỉ, được hẳn giải Ba."
Có thực là Minh đã nghĩ về điều này suốt ngày qua? Cậu đã bỏ quên sự tồn tại của giải Ba này, cậu đang khó chịu với sự mất mát của bản thân, nói cách khác, cậu đang dằn vặt với việc dần trở nên vô dụng. Cho đến khi Cẩm Vy đến và mang theo một tấm khung và một tờ giấy, Minh mới ngộ ra thứ duy nhất cậu ta sở hữu.
"Ai bảo mày không giỏi, chỉ là mày ngu."
Bị mắng thẳng mặt, Minh khó lòng chấp nhận:
"Tao ngu?"
Cẩm Vy đảo mắt:
"Đến bây giờ không nhận ra thì càng ngu nữa."
Minh đờ mặt, quả thật vẫn chưa hiểu câu của Cẩm Vy. Cô ngán ngẩm bồi:
"Mày tự làm những chuyện gì thì mày tự biết. Cuối cùng mày vẫn là thằng chết vì ngu. Tao về đây."
Lê Cẩm Vy rời đi mà không bổ sung bất kỳ lời giải thích, để Minh đứng như trời trồng suy ngẫm về chính cậu ta.
Nhiều ngày nay, Minh cũng đã nghĩ về sự đánh đổi của bản thân. Cậu ta không còn gì quý giá vì đã chủ động từ bỏ mọi thứ lúc ban đầu. Đến cuối, mục đích của Minh là gì nhỉ?
À đúng rồi, hạng nhất.
Và cậu ta đổi lại được gì? Đánh mất tất cả.
Minh cần điều gì hơn? Cậu ta không biết được. Cậu ta thích hạng nhất, nhưng vẫn thích có bạn bè, sự giàu sang, và sự công nhận từ bố và mọi người. Nhưng lạ thay, khi cậu nhận lấy Bằng khen giải Ba này - thứ mà cậu ghét đến tận xương tuỷ, thì trong đó lại nảy sinh một sự nhẹ nhõm khó tả. Nếu vấn đề tráo giải không lộ ra, chắc gì cậu ta đã hiểu việc có trong tay những thứ đạt được bằng chính năng lực bản thân.
Sự tạt ngang của Lê Cẩm Vy quả thực đã hồi sinh một đốm lửa li ti từ đống tro tàn.