Phú Quý lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu thì nhìn thấy vợ hắn đang bưng một cái rổ đi đến, liền quang búa trong tay sang một bên, rồi nhanh chóng đi qua đón.
Chờ hai người tìm được nơi ngồi xuống, Hứa Thảo đem bánh bột ngô và nước trong rổ đưa cho Phú Quý, nói: “Bánh mới làm, sợ chàng đói, nên ta mang lại đây, mau ăn đi cho nóng.”
“Nàng với Miêu Miêu ăn chưa?”
“Đã ăn rồi, chàng đừng bận tâm, nhanh ăn đi.”
Nghe vậy Phú Quý mới đưa tay cầm bánh bột ngô, bắt đầu ăn, cắn ha ba cái hắn đã ăn xong một cái bánh vào bụng, lại tiếp nhận bình nước sôi trong tay Hứa Thảo uống một hơi, sau đó mới ăn tiếp những cái bánh còn lại, ăn hết ba cái, tốc độ mới bắt đầu chậm. Hắn ra sức làm việc, nửa buổi sáng hắn chặt tầm sáu cây lớn, toàn bộ rễ cây cũng đào hết lên, nên đồ ăn hồi sáng đã tiêu hao sạch sẽ.
Đem năm cái bánh bột ngô ăn xong, lại uống nốt miếng nước còn sót lại, hắn mới thở ra một hơi.
Nhìn thấy hắn ăn no, Hứa Thảo nhận lại bình đựng nước từ tay hắn, cười nói: “Mệt mỏi lắm phải không? Chàng đừng có cố sức quá, cứ làm bình thường là được.”
Phú Quý nhếch miệng cười: “Không có gì, cây ở đây không có to và lớn như cây trên núi lắm, nên cũng dễ chặt.” Hắn nói xong liền liếc sang bên kia nhìn hai cái biểu ca đang ngồi tán gẫu, cái gì cũng chưa nói. Hứa Thảo cùng hắn nói chuyện một lát, mới đứng dậy trở về nhà.
Buổi tối những người làm công đều tụ tập ở trong sân Dương gia nhận tiền công, Phú Quý cùng Hứa Thảo quyết định tiền ngày nào, trả ngày đó. Hứa Thảo vội vàng rót cho đám người mỗi người một chén nước, tuy rằng không bao cơm, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho người ta miếng nước uống đúng không?
Mỗi người nhận là ba mươi văn tiền, đại cữu Trần Thịnh cùng tam cữu Trần Mậu cũng đều được ba mươi văn, bọn họ tuy rằng không có làm bằng những người khác nhưng cũng rất chăm chỉ, chưa hề tìm cách lười biếng. Nhận được tiền công xong mọi người cũng không đi vội, đứng ở trong sân cười nói, uống nước nghỉ ngơi một lát. Cuối cùng chỉ còn lại đại biểu ca Trần Kim Khôi và nhị biểu ca Trần Kim Ngô là chưa trả tiền.
Hai người nóng nảy nói: “Biểu đệ, tiền công của hai chúng ta đâu? Ngươi không phải nghĩ thiếu đó chứ?”
Hứa Thảo không nói lời nào, đứng im sau lưng Phú Quý, để hắn xử lý việc này.
Phú Quý nhìn hai người bọn họ một cái, lại nhìn thoáng qua Trần thị đang đứng ở phòng bếp bên kia, mới từ trong lòng lấy ra mười văn tiền, trả cho mỗi người năm văn.
Hai người sắc mặt tức giận đỏ bừng, không nhận nhiêu đó tiền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biểu đệ, ngươi là có ý gì? Chúng ta làm công cho ngươi cả ngày trời, người liền trả cho mỗi người năm văn tiền là sao?”
“Ta vì sao chỉ trả cho hai người năm văn tiền, chẳng lẽ các người còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ để trước mặt mọi người ta phải nói thẳng ra?” Phú Quý cũng không sợ, trừng mắt nhìn hai người, xem bọn họ vẫn bày ra vẻ không phục liền nói tiếp: “Đại biểu ca, nhị biểu ca các ngươi là thân thích của ta, nếu không phải do nương có ý nói, ta cũng không nghĩ mượn hai người, ta mời các ngươi lại đây làm việc, chứ không phải làm ông lớn. Các ngươi nghĩ thật hay, cả ngày trời, một người chặt được một cây, ngay cả đại cữu, tam cữu người ta cũng chặt được sáu cây, các ngươi còn không biết xấu hổ đòi tiền sao?”
Hai người bị nói đến mức sắc mặt mặt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn Phú Quý. Đại cữu Trần Thịnh có chút xấu hổ, quay sang quát lớn: “Hai cái thằng chết tiệt này, kêu các ngươi lại đây để làm, các ngươi còn lười biếng, ngày mai cũng đừng có vác mặt qua đây nữa, thật sự là mất hết mặt mũi.”
Trần thị lại không đồng ý, hai bước thành ba bước chạy đến, đứng trước mặt hai người đối diện với Phú Quý nói: “ Phú Quý, ngươi làm cái gì vậy hả? Cho dù hai biểu ca ngươi làm việc chậm chút, ngươi cũng không thể ở trước mặt mọi người nói họ như vậy chứ. Quên đi, ta cũng không tính toán gì với ngươi nữa, mau đem tiền công trả cho bọn họ, ngày mai không để bọn họ đến nữa là được.”
Phú Quý bực mình đáp: “Không trả là không trả, nếu muốn thì nương tự đi mà trả. Ta không có tiền để mà trả cho bọn họ.” Hắn nếu mà đưa, chẳng phải làm cho mọi người nghĩ rằng đến nhà hắn làm việc không cần làm nhiều mà vẫn trả tiền công hay sao? Tiền này hắn không trả, mỗi người năm văn là hắn đã nể tình lắm rồi.
“Ngươi...” Trần thị chỉ tay vào mặt Phú Quý, tức giận nói: “Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi không coi ta là nương ngươi hay sao? Ta dù không sinh ra ngươi, tốt xấu gì cũng nuôi ngươi mười mấy năm qua, có loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi sao?” Trần thị nói xong còn rất có thâm ý liếc Hứa Thảo một cái.
Những người khác thấy tình huống bắt đầu cãi nhau lớn, đều là đàn ông, cũng ngượng ngùng đứng xem, liền cùng Phú Quý nói một tiếng nhà có việc rồi vội vàng giải tán.
Toàn bộ sân chỉ còn lại Dương gia người một nhà, hai cậu, hai biểu ca.
Hai người biểu ca đều bày ra vẻ mặt không phục, ngươi không trả đủ chúng ta sẽ không đi.
Phú Quý đem mười văn tiền nhét vào tay Trần thị, có chút vô lại nói: “Ta chỉ trả mười văn tiền, mỗi người năm văn, nương muốn cho thêm thì tự mình cho, ta mặc kệ.” Nói xong, lôi kéo Hứa Thảo đi vào bếp.
Đại cữu thấy vậy, ngay cả mười văn tiền cũng không có mặt mũi lấy, lôi kéo hai đứa con trai hết ăn lại nằm đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Các ngươi không biết xấu hổ, ta còn ngại đây, mau đi về cho ta.”
Trần thị trừng mắt nhìn mười văn tiền trong tay, nghĩ một chút, liền chạy về phòng lấy thêm năm mươi văn tiền, nhét vào trong tay hai huynh đệ và nói: “Kim Khôi, Kim Ngô a, ta thật sự xin lỗi các ngươi, tiền này các ngươi cầm đi. Ta xem... ngày mai các ngươi đừng đến làm nữa.” Bằng không, bà ta cũng không còn bạc để ngày nào cũng trả cho bọn hắn a.
Trần Thịnh nói thế nào cũng không cho hai đứa con trai nhận tiền, vốn do con của ông không đúng, người ta trả một ngày ba mươi văn tiền công đã là nhiều rồi, bọn họ còn không biết điều, đi đến không lo làm việc, ngồi ở kia nhàn hạ, ai mà không bực.
Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng sáu mươi văn tiền bị Trần Kim Khôi đoạt lại, đi đến bên Trần Kim Ngô chia mỗi người ba mươi văn.
Mấy người đi rồi, Trần thị trở về phòng, hướng về phía phòng Hứa Thảo chỉ cây dâu mắng cây hòe vài câu mới im.
Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp, làm như không nghe thấy mấy lời chửi bậy kia. Hứa Thảo vội vàng đảo thức ăn, Phú Quý ngồi trước bếp lò, một tay ôm Miêu Miêu, một tay đút củi, nhìn thấy Hứa Thảo cười tủm tỉm, liền hỏi: “Vợ, nương nói mấy lời không dễ nghe, nàng sẽ không tức giận chứ?”
“Không có. Chàng yên tâm đi, ta không sao.” Hứa Thảo lấy ra một ít bánh phở, bỏ vào trong nước ấm ngâm. Nàng từ nhỏ lớn lên trong tiếng mắng chửi của Lí thị, cho nên mấy lời này của Trần thị chẳng đáng gì.
Hứa Thảo chờ thịt trong nồi hầm chín, liền cho bánh phở với cải trắng cùng nhau bỏ vào. Không bao lâu cả phòng bếp liền tràn ngập mùi thơm của thịt, chẳng mấy chốc lôi kéo Quân ca nhi lại đây.
Quân ca nhi đứng ở cửa phòng bếp, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Phú Quý vài lần, lại không dám mở miệng xin Hứa Thảo cho ăn.
Phú Quý vóc dáng cao lớn, lúc không cười có chút mặt lạnh, Quân ca nhi từ nhỏ đã sợ hắn, nơi nào có Phú Quý hắn đều tránh đi. Hôm nay thật sự là đồ ăn Hứa Thảo làm quá thơm, tên nhóc kia đứng ở cửa, do dự nửa muốn vào nửa không.
Phú Quý cũng biết đứa nhỏ này từ nhỏ đã sợ hắn, vì thế ôm Miêu Miêu bày ra bộ mặt lạnh lùng trêu bé: “Tên nhóc kia, ai cho ngươi tới đây hả?”
Quân ca nhi nhìn thấy bộ dáng của Phú Quý, oa một tiếng khóc rống lên, vội vàng chạy ra bên ngoài, chọc cho Miêu Miêu cười khanh khách.
Hứa Thảo trừng mắt liếc Phú Quý một cái, vội vàng đi ra ngoài đem Quân ca nhi ôm về, mang bé vào bếp, vỗ vỗ lưng bé dỗ: “Quân ca nhi ngoan, không khóc nga, đại bá dọa con sao, không sợ, xem bá mẫu đánh đại bá giúp Quân ca nhi a.” Nói xong giả vờ giận dữ đánh lên người Phú Quý một cái.
Quân ca nhi thấy vậy mới thút tha thút thít ngừng khóc, chui vào trong lòng Hứa Thảo, vụng trộm nhìn Phú Quý.
Phú Quý cũng không tính đùa bé, liền cười nói: “Quân ca nhi ngoan, đại bá trêu con thôi, đến đây nào, cùng Miêu Miêu tỷ chơi, đợi lát nữa cho con ăn thịt hầm bánh phở nha.”
Hứa Thảo lại dỗ một lúc, đứa nhỏ này mới chịu ngồi xổm ở góc bếp cùng Miêu Miêu chơi.
Thịt hầm bánh phở nấu xong, Quân ca nhi liền đi theo Phú Quý và Hứa Thảo ăn cơm. Thẩm thị đi qua, thấy vậy cười cười quay về.
Đang ăn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Ngưu thị nôn khan. Hứa Thảo trong lòng thầm nghĩ, Ngưu thị này có khả năng là mang thai. Lúc này, đại khái Tam đệ sẽ không hưu nàng ta nữa.
Quả nhiên, liền nghe đến tiếng Tiểu Đồng hoang mang: “Làm sao? Lại ói nữa sao? Ta xem ngươi hai ngày nay tinh thần đều không có tốt.”
Xuyên qua cửa bếp, Hứa Thảo thấy Ngưu thị vẻ mặt thẹn thùng nói: “Tướng công... ta... ta giống như có thai.”
Tiểu Đồng ngẩn người, cả nửa ngày mới hồi thần, vui mừng cầm tay Ngưu thị nói: “Mai Tử, có thật không? Ta sắp làm cha sao?”
Trần thị cùng Tiểu An cũng chạy theo ra, Trần thị biết được Ngưu thị mang thai, bà ta rất vui mừng, bà ta tuy rằng không thích Ngưu thị, nhưng đứa nhỏ trong bụng Ngưu thị là tôn tử của bà ta a, làm gì có chuyện bà không thích cháu trai chứ.
“Vợ lão tam mang thai sao? Đứng lên, mau vào nhà nghỉ ngơi, đừng làm bản thân mệt, chờ ta gọi đại phu lại bắt mạch, nếu là thật sự có, sau này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, để Nhị tẩu ngươi chăm sóc.” Trần thị vui mừng cười tít mắt nói.
Một bên Tiểu An đen mặt, kéo Trần thị, thấp giọng nói: “Nương, người đừng quá đáng, tam tẩu mang thai, như thế nào lại bắt nhị tẩu chăm sóc chứ? Người đừng có mà nói lung tung nữa.” Nương nàng đúng là kiểu người nói chuyện không chịu suy nghĩ, chuyện gì cũng có thể nói ra được, không sợ người ta chê cười.
Trần thị cả giận mắng: “Sao? Bằng không còn muốn ta chăm sóc?”
Tiểu Đồng vội cười nói: “Nương, ta chiếu cố được, không cần phiền Nhị tẩu.”
Trần thị liếc hắn một cái, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hứa Thảo nghe thấy vậy, khẽ thở dài, nàng không phải để ý việc Tam đệ có hưu Ngưu thị hay không, mà sợ Ngưu thị mang thai, cuối cùng người bị làm phiền sẽ là Nhị đệ muội, nàng cũng sợ Ngưu thị mang thai tính tình không biết thu liễm, lại sinh sự thêm.
Mấy người ăn xong cơm, Hứa Thảo ôm Quân ca nhi mang trả về, lại nấu nước cho Phú Quý tắm, chờ nàng và Miêu Miêu tắm xong, đi vào phòng thì phát hiện hắn đã ngủ, chắc là hôm nay rất mệt.
Ngày hôm sau đại phu đến, Ngưu thị quả nhiên mang thai, người một nhà đều vui vẻ, chuyện hưu thê, Tam đệ cũng không nhắc gì đến nữa.
Phú Quý bận việc tầm nửa tháng, hai mẫu đất kia cuối cùng cũng chặt hết cây, bên trong đất cũng không còn sót lại chút rễ cây nào cả.
Mấy ngày hôm trước mới tuyết có rơi, nên Hứa Thảo vội vàng rải phân khắp bề mặt đất, hai mẫu đất làm xong, Phú Quý liền rảnh rỗi, cũng giúp đỡ Hứa Thảo rải xung quanh. Hai mẫu đất này dùng cả phân người lẫn phân súc vật cùng tro rải đều, cũng may ruộng trong thôn đã rải đủ, không cần dùng nhiều, họ đi quanh thôn hỏi mua, không đến hai ngày liền gom đủ.
Qua tầm ba ngày, trời lại rơi một trận tuyết mới.