• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quan sai?” Hứa Thảo sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút, kéo Lí thị đi vào bờ ruộng bên cạnh, đứng ổn định rồi mới nói: “Nương, chúng ta về xem thử, con không có làm chuyện xấu gì, cho nên quan sai tim con chắc cũng không phải chuyện gì tệ, nếu con lỗ mãng chạy trốn nói không chừng còn liên lụy mọi người.”

Lí thị vẫn còn có chút hoảng sợ, lắp bắp: “Này… này…”

“Đi thôi, nương.” Hứa Thảo vác cuốc lên vai, lôi ko1 Lí thị trở về nha.

Còn chưa đến cửa cổng, từ xa Hứa Thảo đã nhìn thấy một vài vị quan sai mặt không chút thay đổi, thậm chí còn có chút hung ác đứng trong sân. Nhìn bộ dáng bọn họ, trong lòng Hứa Thảo cũng có chút bồn chồn, nàng nghĩ thầm, quả thật mấy ngày nay nàng đâu có trêu chọc chuyện gì a, cuối cùng đành kéo tay Lí thị đi đến trước mặt mấy người quan sai hỏi: “Vài vị quan sai đại nhân này, không biết các ngài tìm dân phụ có chuyện gì?”

Một tên trong số mấy người quan sai đó đi lên vài bước, đánh giá Hứa Thảo từ trên xuống dưới một phen, xong hỏi:

“Ngươi chính là Hứa Thảo sao?”

“Đúng là dân phụ.”

Quan sai đại nhân nghe xong, liền vung tay nói: “Đi, mau cùng chúng ta đến quan phủ.”

Hứa Thảo có chút hoảng, vội hỏi: “Đại nhân, nhưng là dân phụ đã phạm vào sai lầm gì?”

Lí thị hai mắt cũng đẫm lệ nhìn quan sai nói: “Đại nhân a, Đại nha nhà ta rốt cuộc phạm phải lỗi gì a? Các ngài vì sao phải bắt con bé a?”

“Không có phạm tội gì cả, các ngươi yên tâm, là chuyện tốt, mau đi thôi, đừng trì hoãn nữa.”

Hai người trong lòng vẫn lo lắng, Hứa Thảo dặn dò Lí thị vài câu mới đi theo quan sai. Trên đường gặp vài người dân trong thôn, họ đều tò mò chỉ trỏ.

“A, đây không phải là thê tử Phú Quý sao? Sảy ra chuyện gì a? Vì sao lại bị quan sai bắt thế kia?”

“Đúng vậy a! Sẽ không phải là phạm vào lỗi gì lớn đi?”

Thấy Lí thị còn đứng xung quanh nhìn nhìn, mấy người dân kia vội vàng đi lại hói: “Hứa đại nương, Đại nha nhà ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị bắt?”

Lí thị tức giận mắng: “Con mắt nào của ngươi thấy Đại Nha nhà ta bị bắt chứ? Ngươi không nhìn thấy mấy vị quan sai đối với nó rất khách khí à. Quan sai đại nhân nói, mang Đại Nha nhà đi đi gặp huyện lão gia có việc, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.”

“Hứa đại nương, ngươi cũng đừng dối gạt chúng ta a, nào có ai bị quan sai mang đi mà là chuyện tốt chứ? Ta xem ngươi vẫn nên nhanh đi tìm các mối quan hệ để nhờ vả đi, may ra đại nha nhà ngươi sẽ ít bị chịu tội hơn.”

“Ta phi! Đại Nha nhà ta không phạm tội.”

Rất nhanh, chuyện Hứa Thảo bị quan sai mang đi bị mấy người dân trông thấy kia lan truyền cho cả thôn. Lí thị trong lòng rối bời, ở nhà chờ Phú Quý về. Hắn vừa về đến liền đem chuyện Hứa Thảo bị quan sai mang đi nói cho hắn. Phú Quý nghe xong vô cùng hoảng loạn, vội vàng thu thập một chút, chuẩn bị đi lên trấn.

Phú Quý còn chưa ra khỏi cổng đã thấy Trần thị vội vàng chạy đến, “Phú Quý, thê tử ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao mọi người nói nó bị quan sai bắt? A, ngươi mau nói a, một đứa con dâu phạm pháp như vậy, Dương gia chúng ta nào dám muốn a”

Phú Quý đang vội, nghe Trần thị nói như vậy, nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: “Nương, ngài nói lung tung cái gì đó, chuyện bây giờ còn chưa có rõ ràng ngài cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa. Ngài vẫn nên quay về đi, chuyện này con sẽ xử lý.”

“Ngươi xử lý? Ngươi xử lý như thế nào? Ai chẳng biết phạm trọng tội mới bị quan sai tới cửa bắt, ngươi còn ngu ngốc chờ a, mua mau tranh thủ đem nàng hưu ngay đi để đỡ bị liên lụy a, Dương gia chúng ta không cần một đứa con dâu như vậy.”

Lí thị đứng bên cạnh đã dớm xem Trần thị không vừa mắt, giờ bà ta còn dám nói con bà như thế trước mặt bà, liền đi lên tát cho Trần thị một cái, “Cái đồ không biết xấu hổ, ngươi mới nói cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà bắt Phú Quý hưu đại nha nhà ta? Chuyện gì cũng chưa làm rõ, đã chạy đến cửa gây loạn, cái đồ vô liêm sỉ.”

Trần thị bị Lí thị tát một cái liền ngây ra như phổng, qua một lúc lâu mới phản ứngl ại, gắt gao trừng mắt nhìn Lí thị, nghiến răng nói: “Được a, cái đồ điên kia, ngươi dám đánh lão nương a?”

Trần thị đang muốn phi qua đánh nhau với Lí thị một trận thì bên ngoài đã vang lên tiếng gầm giận dữ của Dương lão cha: “Lão thái bà kia, mau cút ra đây cho ta.”

Vừa nghe giọng Dương lão cha, Trần thị liền đứng yên. Từ lần trước chuyện của tiểu Quế Hoa rồi đến việc Dương lão cha té gãy chân nghỉ ngơi ở nhà Hứa Thảo ba tháng, quay về nhà liền không cho bà ta sắc mặt hòa nhã. Bây giờ, người bà ta sợ nhất chính là Dương lão cha.

Phú Quý nghe thấy tiếng Dương lão cha, vội vàng đi ra ngoài nói: “Cha, ngài đến rồi. Giờ con đang vội phải đi lên trấn một chuyến, mà nương còn tới nháo, ngài mau mang nương về dùm con.”

Dương lão cha trợn mắt liếc Trần thị một cái, Trần thị che mặt không nói tiếng nào, yên lặng đi phía sau ông quay về nhà.

Trên đường về, dường như có chút không cam lòng, hướng Dương lão cha nhỏ giọng nói bóng nói gió: “Ta không phải vì muốn tốt cho Dương gia hay sao? Nó chỉ là một cái phụ nhân không dưng làm sao bị quan sai bắt chứ? Chắc chắn là phạm tội gì đó mới vậy, nhà chúng ta phải mau chóng cùng nàng ta phân chia rạch ròi quan hệ, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ bị liên lụy.”

Dương lão cha mặt đen nghiêm lại, không thèm đoái hoài gì đến Trần thị.

Bây giờ lão đại và lão tam đều chuyển ra ở riêng hết, trong nhà chỉ còn có mỗi lão nhị, bà già này bây giờ ông phải quản nghiêm ngặt, bằng không lại đem cả nhà lão nhị ép chuyển ra ngoài mất.

Sau khi về đến nhà, Dươn lão cha đóng cửa cổng lại nói gì đó với Tràn thị, một lát sau Dương gia lão nhị chỉ nghe đến giọng nương hắn vừa nổi điên la lối vừa khóc thét lên.

Thẩm thị đi ra cửa nghe thấp thoáng, qua cả đời… dựa vào cái gì… hưu ta, linh tinh lời Trần thị nói.

Nghe thấy như vậy Thẩm thị cũng đã đoán được đại khái chuyện gì vừa xảy ra, chắc là Trần thị biết được đại tẩu xảy ra chuyện chạy đến nháo, bị cha lôi về răn dạy, nói còn gây sự nữa sẽ hưu nương. Thẩm thị nghĩ, cha nói thì nói vậy thôi, cốt chỉ để dọa nương, chứ sống với nhau gần hết đời người, còn nhiêu thời gia nữa mà bỏ với không bỏ. Nào có nhà ai già cả gần đất xa trời rồi còn đi hưu thê, nói ra sợ bị người ta chê cười.

Nghĩ đến đại tẩu, Thẩm thị có chút lo lắng, tìm Đại Bằng thương lượng một chút, kêu hắn đi kiếm đại ca hỏi thăm tình hình một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lại nói Phú Quý bên này, chờ Dương lão cha lôi Trần thị đi xong, hắn đem Miêu Miêu giao cho Lí thị, lại dặn tiểu Hà, tiểu Quang trông nhà, lấy bạc nhét vào trong người rồi nhanh chóng đi lên trấn.

Trong lòng Phú Quý cũng rất sợ hãi, không biết vì sao thê tử của mình lại bị quan sai bắt. Trong người hắn mang theo toàn bộ số bạc trong nhà có, từ lúc bọn họ thành thân đến giờ dành dụm, một trăm năm mươi lai lượng. Vì thê tử, Phú Quý mang theo số bạc này tính nhờ vả nơi này nơi kia, haiz, hy vọng là quan sai bắt nhầm người.

Phú Quý đi đến nơi đã là giờ Dậu, trời có chút nhá nhem, huyện nha sớm đóng cửa. Hắn nhì cửa huyện nha đóng kí, cắn răng, bước lên đập cửa.

Không bao lâu liền có một quan sai đi ra mở cửa, nhìn thấy Phú Quý, quát lớn: “Điêu dân to gan, cửa huyện nha là nơi ngươi đập loạn hay sao?”

Phú Quý cũng không so đo, nở nụ cười hàm hậu hỏi: “Vị đại ca này, thảo dân có chuyện muốn hỏi chút. Hôm nay huyện nha có phải hay không bắt một dân phụ tên là Hứa Thảo về?”

Vị quan sai kia nghe xong, tò mò đánh giá Phú Quý một chút, hỏi: “Làm sao? Ngươi nhận thức dân phụ kia?”

Phú Quý gật đầu: “Dạ nhận thức. Đó là thê tử của thảo dân.”

Quan sai nga một tiềng, rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi, ngươi theo ta vào đây, thê tử của ngươi đang ở bên trong chờ ngươi.”

Phú Quý đi theo quan sai vào trong nha môn, lại đi qua rất nhiều đình viện mới nhìn thấy thê tử của mình. Hắn không nghĩ đến thê tử hắn thế nhưng lại đang ngồi ăn cơm vui vẻ cùng với phu nhân huyện lão gia.

Nhìn thấy Phú Quý, Hứa Thảo vội vàng đứng lên hỏi: “Sao chàng lại đến đây? Có bị dọa không?”

Vị phu nhân kia nhìn thấy Phú Quý, cười nói: “Hai người các ngươi ngồi nói chuyện đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa các ngươi về. Muội tử, ngươi cũng muốn chuẩn bị tốt một chút, tiếp qua hai ngày nữa sợ là sẽ gặp cấp trên.”

Hứa Thảo cười đáp: “Dân phụ đã biết, cảm tạ phu nhân.”

Vị phu nhân kia nói xong liền đi ra khỏi phòng, thoáng chốc chỉ còn lại hai người. Nhìn thấy Hứa Thảo bình an, lo lắng trong lòng Phú Quý buông xuống, hắn hỏi: “Thảo nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chàng đừng hoảng hốt, kỳ thật cũng không có chuyện gì, huyện lão gia sai người tìm ta hình như là vì việc trồng khoai tây, nghe nói đương kim Thánh thượng cũng đã biết, sẽ phái người xuống đây hỏi han tình hình, còn có ban thưởng cho ta nữa. Nghe huyện lão gia nói vị đại nhân trên kinh cỡ hai ngày nữa mới đến, làm cho ta trở về chuẩn bị một chút.”

Hứa Thảo nhớ đến việc buổi chiều nói chuyện với huyện lão gia kia vẫn còn có chút không tin được, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân trồng khoai tây kiếm tiền một ngày nào đó sẽ được thánh thượng ban thưởng a. Hoàng thượng trong suy nghĩ của nàng cũng không khác nào chủ tịch nước kiếp trước, vô cùng thần bí, thường xuyên chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ thấy người, vậy mà giờ sắp ban thưởng cho nàng đấy, ngẫm lại nàng đều cảm thấy như đang nằm mơ.

Phú Quý cũng ngây ngẩn cả người: “Thành thượng? Ban thưởng?”

Hứa Thảo cười đáp: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thực giật mình. Ta nghĩ chúng ta nên về thôi, khi nào huyện lão gia cho gọi thì chúng ta đến là được. Nương ở nhà chắc rất lo lắng.”

Phú Quý vội vàng gật đầu: “Đi, chúng ta mau về thôi. Nơi này cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.”

Ra khỏi phòng, phu nhân huyện lão gia phái quan sai đưa Hứa Thảo trở về nhưng nàng cự tuyệt vì sợ người trong thôn lại nói lung tung.

Trở về đến nhà đã là giờ hợi, Lí thị vẫn còn chưa về, ngày cả tiểu Quang và tiểu Hà cũng chưa ngủ, ngồi ở trong phòng chờ. Nhìn thấy Hứa Thảo và phú Quý cùng nhau về, Lí thị mới nhẹ nhàng thở ra, “Rốt cuộc hai đứa cũng trở lại, rốt cuộc là xảy chuyện gì a?”

Đầu tiên Hứa Thảo bảo tiểu Quang và tiểu Hà đi ngủ, xong mới đem mọi chuyện kể một cách đơn giản nhất cho Lí thị, xong xuôi cũng dặn bà đừng nói lung tung với người trong thôn bằng không đến lúc nhận được đồ ban thưởng, mất công bị trộm nhớ thương tìm đến.

Lí thị nghe xong sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại, mãi một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Đại nha, ngươi… ngươi nói cái gì? Đương kim hoàng thượng muốn gặp ngươi? Còn ban thưởng?”

“Đúng vậy. Trong thư gửi cho huyện lão nha có viết như thế, con nghĩ không sai được, bất quá con nghĩ chắc vài vật phẩm tinh quý, chúng ta cũng không dùng nổi, vạn nhất để người trong thôn biết được sợ bị trộm nhớ thương, nên ngài chớ có đi nói linh tinh với người khác đó.”

Lí thị có chút bất mãn nói, “Đó là đồ hoàng thượng ban cho a, ai mà ăn gan hùm dám nhớ thương chứ?”

“Dù sao cẩn thận vẫn hơn.”

Lí thị lúc này mới gật đầu đáp ứng, lại thấy cũng trễ rồi, nói: “Thôi, ta đi về đây. Cha ngươi sợ cũng lo lắng cho ngươi, ghé hỏi thăm mấy lần.”

Lí thị đi về, Hứa Thảo và Phú Quý cũng tắm rửa ngủ.

Ngày hôm sau, người trong thôn biết được Hứa Thảo đã trở lại đều tò mò hỏi xảy ra chuyện gì, Hứa thảo chỉ giải thích đơn giản là hiểu lầm thôi, chuyện gì cũng không có. Người trong thôn mới đầu cũng không tin, nhưng sau đó lại nghĩ nếu là có chuyện làm sao có thể trở về nhanh như thế, chắc là nhầm thật đó.

Hai ngày sau rất nhanh đến, Hứa Thảo vô cùng khẩn trương, dù sao cũng là đại thần từ trên kinh đến, cả cuộc đời nàng mười mấy năm qua gặp qua người lợi hại nhất chính là huyện lão gia a.

Hứa Thảo cùng Phú Quý đi lên trấn trên, vốn Phú Quý còn muốn mua cho Hứa Thảo một bộ đồ mới để mặc, nhưng Hứa Thảo lại cười đáp: “Chúng là vồn là dân chúng bình thường, cứ như ngày thường là tốt rồi.”

Đối với vị quan đại nhân sắp gặp mặt, Hứa Thảo có chút tò mò, nhưng cũng có chút sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK