• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tư Thần tiêu sái đứng sừng sững trước cửa. Kha Nhược Vũ giật bắn mình, ở chỗ này ngoài cô ta ra thì không có ai biết hết, làm sao mà xuất hiện một người đàn ông ở đây, lại, lại còn đẹp trai như vậy: " Anh, anh là ai? "

Mộ Tư Thần không trả lời, ánh mắt đánh sang, nhìn thấy Lục Kiều Kiều bị trói chặt trên giường, còn có hai tên to béo đang đè lên, trên người, quần áo cũng bị xé rách, nếu không phải còn lớp bảo hộ cuối cùng kia, cơ thể tuyệt mĩ của cô đã sớm bị mấy tên bẩn thỉu kia nhìn thấy hết. Mộ Tư Thần trầm mặc, ánh mắt sớm hằn lên tia máu, cả cánh tay siết chặt lại nhìn rõ gân chằng chịt như dây điện, cả người anh tỏa ra khí thế áp bức đếm khó chịu.

" Tư Thần. " nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lục Kiều Kiều, Mộ Tư Thần mới hồi thần, anh nhanh chóng xông tới.

" Mau, mau giữ anh ta lại, không được để anh ta phá hỏng kế hoạch! " Kha Nhược Vũ hốt hoảng, giọng nói lớn dần.

Một tên lao ra đã bị anh nhẹ nhàng dùng tay hất văng ra, đi đến gần hai tên còn lại, anh dùng sức ném ra, sau đó điên cuồng đập cho ba tên kia một trận nhừ tử, đến thân tàn ma dại. Hung hăng giật đứt dây thừng ra, bọc cô trong chiếc áo khoác rồi ôm trọn vào lòng.

" Tôi đến rồi. " Mộ Tư Thần ghé vào tai Lục Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói. Đến giờ phút này, Lục Kiều Kiều thực sự đã không thể chịu nổi nữa, cô bật khóc, rúc vào người anh: " Mộ Tư Thần, tôi sợ lắm..... "

Mộ Tư Thần vừa nhìn thấy gương mặt Lục Kiều Kiều, liền thất thần, một bên bị cào xước đến chẳy cả máu, một bên bị lằn vết năm ngón tay đỏ lừ đến sưng, nước mắt cũng lăn dài trên gò má, nhìn đáng thương voi cùng, cô nhóc hẳn là rất sợ hãi. Mộ Tư Thần trấn tĩnh hôn nhẹ lên trán cô: " Không sao, tôi đến rồi! "

Kha Nhược Vũ thấy một màn anh hùng cứu mỹ nhân còn ân ân ái ái, lại tức nổ mắt: " Rốt cuộc anh là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây phá hỏng kế hoạch của tôi? Mau để Lục Kiều Kiều ở lại rồi cút đi! Nếu không... "

" Nếu không? " Mộ Tư Thần lạnh lẽo nhìn Kha Nhược Vũ, giọng nói trầm thấp, khác một vực so với hồi nãy nói với Lục Kiều Kiều, anh siết chặt người trong lòng hơn. Nếu anh không tới kịp, chẳng phải Lục Kiều Kiều sẽ bị mấy tên dơ bẩn kia làm nhục rồi sao, đúng là không thể tha thứ, bọn họ dùng tay để chạm vào người cô, anh liền chặt đứt tay của bọn họ.

" Anh, anh..... Anh biết tôi là ai không, tôi chính là Kha Nhược Vũ, con gái của Kha Húc, tiểu thư duy nhất của Kha gia. Tôi thấy anh rất đẹp trai, chi bằng theo tôi, tôi sẽ cho anh mọi thứ, đừng để bị Lục Kiều Kiều làm liên lụy! "

Mộ Tư Thần đưa mắt rời đi, nếu còn đặt lên người phụ nữ ác độc này, sẽ làm bẩn mắt anh. Nhìn thấy người trong lòng thở dốc, Mộ Tư Thần càng gấp gáp hơn, anh xoay người ra phía ngoài cửa, trước khi đi anh nán lại một câu: " Nếu cô đã thích chơi như vậy thì để ba người bọn họ chơi cùng cô. Còn nữa, để tôi biết ba người không làm cô ta thỏa mãn thì cũng đừng mong sống nữa! " sau đó Mộ Tư Thần cũng rời đi.

" Này đứng lại đó cho tôi, ai cho phép anh đi! " Kha Nhược Vũ định chạy đuổi theo, nhưng ba người đàn ông kia đã ngầm hiểu ý của Mộ Tư Thần, nếu không phải vì Kha Nhược Vũ này, bọn họ sẽ không bị đánh đến tơi tả như vậy, chi bằng để cô ta giúp bọn họ sung sướng đi.

Kha Nhược Vũ đột nhiên lạnh sống lưng, cô vừa xoay người lại thì nhìn thấy mấy vẻ mặt kinh tởm kia, cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ta toan định chạy đi nhưng dã bị tóm lại.

" Ấy, định chạy đi đâu thế, cô phải ở lại dọn tàn cuộc chứ! "

" Cút, mau bỏ tôi ra, bỏ cái bàn tay dơ bẩn đó ra! " Kha Nhược Vũ hét trong vô vọng, bị ba người đàn ông kia nắm tóc giật ngược lại, ném thẳng lên giường, váy áo cứ thế bị xé toạc ra, lộ hai cặp v* đồ sộ trắng nõn, càng kích thích mấy tên đàn ông đáng sợ kia. Mặc cho cô ta la hét xin tha đến mấy cả giọng, ba người kia vẫn không ngừng sung sướng trong cuộc vui.

Chuyện sau đó tiếp theo như nào, không nói cũng biết, chiếc máy quay mà cô ta dày công chuẩn bị cho Lục Kiều Kiều, giờ đây lại quay lại chính cảnh xuân của cô ta, mà Mộ Tư Thần trước khi rời đi đã sai người tới mang đi sau khi kết thúc cuộc chơi của bốn người.

Biệt thự của Mộ Tư Thần.

Mộ Tư Thần nhẹ nhàng đặt Lục Kiều Kiều xuống giường, suốt cả đường đi, anh cứ ôm chặt cô không buông mà Lục Kiều Kiều cũng ngủ thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay. Vừa định xoay người rời đi thì bị Lục Kiều Kiều kéo lại, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt đuôi áo anh: " Đừng, đừng bỏ tôi, tôi sợ lắm! "

Nhìn Lục Kiều Kiều khóc, Mộ Tư Thần lại thấy đau lòng, anh vội ngồi xuống để cô ngồi tựa vào lòng, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: " Không sao, tôi ở đây với em! "

Sau một hồi trấn tĩnh lại, Lục Kiều Kiều mới hỏi: " Làm sao anh biết tôi ở đó! "

" Tôi đã lén gài định vị vào điện thoại của em, sau khi nghe Ngôn Dật báo cáo em mất tích, tôi liền tức tốc đi tìm em. "

" Vậy sao... ". Đam Mỹ Cổ Đại

" Em không giận tôi sao? "

" Vì sao tôi lại giận? "

" Bởi vì tôi thâm nhập quyền riêng tư của em mà không báo trước! "

" Tôi không có giận, nhờ đó mà anh mới tìm thấy tôi và cứu tôi, cảm ơn anh! "

"..... "

" Cái đó. vì sao lại đối tốt với tôi như thế, đến cha mẹ tôi cũng chưa bao giờ quan tâm tôi giống như anh. "

Mộ Tư Thần in nhẹ lên trán Lục Kiều Kiều một nụ hôn sau đó để cô nằm xuống: " Chuyện đó là bí mật, giờ thì em cần ngủ một giấc, yên tâm, ở đây rất an toàn. Ngủ ngon! "

" Cảm ơn anh..... " Lục Kiều Kiều từ từ nhắm mắt, lần nữa dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Nét mặt Mộ Tư Thần liền thay đổi khi vừa rời khỏi phòng.

" Ngôn Dật. "

" Có tôi! "

" Không bảo vệ tốt cho Lục Kiều Kiều, trở về nhận phạt! "

" Tôi đã hiểu! "

" Còn nữa, tâm trạng tôi không tốt, cho Kha thị phá sản đi, đoạn video đó cũng đăng lên mạng! "

" Đã rõ. "

" Giờ thì lui đi! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK