• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước trên con đường đầy nắng và gió. Lục Kiều Kiều cảm nhận tiết trời mát mẻ của mùa thu. Cảnh vật, không khí, mọi thứ xung quanh đều thoải mái, tươi vui là thế, nhưng từ nãy giờ, song song với Lục Kiều Kiều đang tận hưởng thời tiết đẹp đẽ, Cố Tiểu Vy thì ngược lại, cô trầm ngâm suy nghĩ, đầu cúi xuống, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân.

" Tiểu Vy, làm sao thế? "

Cố Tiểu Vy ngước nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều. đôi mắt rưng rưng như sắp khóc: " Kiều Kiều.... " giọng có chút nghẹn ngào.

" Cậu sao thế, đau ở đâu à? Sao lại khóc? "

" Kiều Kiều, tới giờ tớ vẫn chưa thể tin được là Tử An đã chấp nhận tớ, liệu đây có phải giấc mơ không? "

Lục Kiều Kiều đưa tay lên nhéo một cái thật đau lên chiếc má bầu bĩnh của Cố Tiểu Vy. Cố Tiểu Vy ngăn mày: " Đau quá, sao cậu nhéo tớ? "

" Nếu đau thì là hiện thực không phải mơ rồi nhỉ? "

Cố Tiểu Vy thất thần nhìn Lục Kiều Kiều, hồi sau mới hoàn hồn, mỉm cười rạng rỡ: " Đúng rồi, đây là hiện thực, Tử An thật sự tha thứ cho tớ rồi. Tất cả đều nhờ cậu đó Kiều Kiều, cậu đúng là nữ thần may mắn của tớ, cảm ơn cậu Kiều Kiều! "

Lục Kiều Kiều gõ nhẹ lên trán Cố Tiểu Vy: " Nếu vậy thì phải đền đáp tớ chứ nhỉ! "

" Tất nhiên rồi, nói đi cậu muốn tớ làm gì? "

" Mời tớ đi ăn bánh ngọt đi, ở gần đây có cửa hàng bánh ngọt mới mở, tớ sẽ càn quét hết tất cả bánh ngọt ở đó! "

" Đơn giản, hôm nay phú bà này sẽ bao nuôi cậu! "

" Trời ơi, ha ha, giám đốc Cố nay ngầu quá đi! "

Hai người đi được một đoạn, chợt có một chiếc xe lao nhanh vun vút tới, chắn trước mặt cả hai, Cố Tiểu Vy theo bản năng đưa tay ra chắn trước cho Lục Kiều Kiều. Người trong xe vừa bước xuống, Cố Tiểu Vy bực mình, miệng nói liến thoắng: " Nè cái tên kia, không biết lái xe thì đừng có lái xe ra đường, đâm chết người ta lúc nào không hay đấy! "

" Kiều Kiều. " cái giọng làm Lục Kiều Kiều cô chán ngấy đến tận cổ này, Lục Kiều Kiều đảo mắt: " Dương Nhất Hàn, ban ngày ban mặt lái xe chặn trước chúng tôi là muốn làm gì? "

Dương Nhất Hàn muốn nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, hắn vừa đưa tay ra đã bị Cố Tiểu Vy chặn trước, cô gắt gỏng mắng: " Muốn làm gì, giữa thanh thiên bạch nhật còn muốn sàm sỡ, cho dù anh có là người quen của Kiều Kiều thì cũng không được phép tới gần cậu ấy! "

Bởi vì lần trước Cố Tiểu Vy không cẩn thận để Kha Nhược Vũ tiếp cận Lục Kiều Kiều nên Lục Kiều Kiều mém chết dưới cán dao của kẻ tâm thần kia, giờ lại xuất hiện một tên đàn ông có ý đồ với Lục Kiều Kiều, Cố Tiểu Vy quyết không để hắn được lại gần.

" Cô là ai, tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Kiều Kiều! " Dương Nhất Hàn tức tối, hắn không có ý định buông tha cho Lục Kiều Kiều: " Kiều Kiều đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em! "

" Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, tưởng tôi không nhìn ra anh là tên đàn ông xấu xa ư, đừng hòng giở trò gì với Kiều Kiều của tôi! " Cố Tiểu Vy cười chế nhạo.

" Tôi nói chuyện với Kiều Kiều không phải nói với cô, đừng có chõ mồm vào! "

" Hừ, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, có gì nói thẳng ra rồi cút đi, trong đầu tốt nhất là đừng tính kế! "

Hai người cứ đấu khẩu qua lại, Lục Kiều Kiều bị kẹp ở giữa cũng đau đầu: " Tiểu Vy, không sao đâu để anh ta nói. "

" Vậy em đi với anh, anh muốn nói chuyện riêng với em! " Dương Nhất Hàn bàn tay vươn ra siết chặt cổ tay Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều rụt tay lại, vẻ mặt thờ ơ: " Có gì nói thẳng đi, tôi còn có việc! "

" Kiều Kiều, trước đây em đâu có vậy, em không dùng vẻ mặt đó nhìn anh, với cả em rất ngoan ngoãn mà nghe theo anh, bây giờ muốn nói chuyện với em, cũng khó như vậy? "

Bị câu nói của Dương Nhất Hàn làm cho phát bực, Cố Tiểu Vy cảm thấy thật lố bịch, cô nổi giận đùng đùng, gắt gao túm chặt cổ áo Dương Nhất Hàn: " Cái tên điên này, anh coi Kiều Kiều là người hầu dễ bị anh sai bảo đấy ư! " giọng nói đầy phẫn nộ.

" Tôi nói sai? Lục Kiều Kiều, em hồi trước đây rõ ràng rất yêu anh, luôn làm mọi thứ để lấy lòng anh, luôn dùng ánh mắt si mê để nhìn anh, thấy anh ở bên cạnh Lục Mộng Kỳ, em rất ghen tỵ! "

Lục Kiều Kiều cảm thán một câu, đúng là nực cười, chua chát mà nói: " Dương Nhất Hàn, anh quá tự luyến rồi, để tôi nhắc cho anh nhớ, anh là người theo đuổi tôi rồi tỏ tình tôi, sau đó cũng là anh xin hôn ước từ cha mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ có tình cảm gì với anh hết, anh lấy đâu ra tự tin nói tôi si mê anh? Tôi ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ với riêng anh mà cả với tất cả mọi người, đó là bởi vì tôi quá ngu ngốc và nhu nhược. Còn nhìn thấy anh ở với Lục Mộng Kỳ, cũng không phải ghen tỵ mà là ghê tởm, rất ghê tởm, thật đáng hổ thẹn! "

Dương Nhất Hàn không tin, bởi vì Lục Kiều Kiều trước đây luôn hiền dịu, nghe lời, không một câu ca thán, không đòi hỏi bất cứ cái gì, luôn sống trầm lặng, còn Lục Kiều Kiều bây giờ lại nói như vậy, một người trong thời gian ngắn không thể có sự thay đổi lớn như thế.

Tất nhiên Lục Kiều Kiều không thể có sự thay đổi lớn như vậy rồi, bởi vì vốn dĩ ban đầu cô chính là như vậy rồi, chỉ là trước đây cô sống không vì mục đích gì, cũng chẳng quan tâm đến thức gì, còn bây giờ cô muốn sống vì bản thân, còn có bạn thân Cố Tiểu Vy, những người cô mới quen, những người thân thiết, còn có... Mộ Tư Thần. Chính vì thế Lục Kiều Kiều không muốn tiếp tục sống mà bỏ lỡ thêm điều gì nữa.

Dương Nhất Hàn vẫn cố chấp: " Thôi nào Kiều Kiều, có phải vì Lục Mộng Kỳ gả cho anh nên em vẫn còn giận đúng không? Không phải đâu bởi vì có vài chuyện ngoài ý muốn nên anh mới phải kết hôn với cô ta, thực ra anh vẫn luôn yêu em, cho tới giờ trong tâm trí vẫn luôn nghĩ về em! "

Lục Kiều Kiều cười mỉa: " Tôi đã nói rồi, tôi không có bất cứ cảm xúc nào dành cho anh hết, yêu, ghét, hờn, giận.... chẳng có gì hết, anh đối với tôi không khác gì người xa lạ thôi. Đừng ở đây làm cho cười cho thiên hạ nữa, mau đi đi! "

" Kiều Kiều, em đừng như trẻ con mà dỗi anh nữa, đi thôi, anh hứa sẽ giải quyết hết với Lục Mộng Kỳ, sau đó cưới em về, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mà! " Dương Nhất Hàn như một tên hề, nắm chặt tay Lục Kiều Kiều, lôi lôi kéo kéo.

Đến giờ phút này, Cố Tiểu Vy thề nếu cô còn chịu đựng được thêm nữa thì cô không phải Cố Tiểu Vy! Cố Tiểu Vy tung cước, chân cô đá thẳng lên chỗ hạ bộ của Dương Nhất Hàn. Dương Nhất Hàn mặt biến sắc, đau đớn đến mức tím tái, hắn ta run rẩy lấy tay ôm lấy chỗ đó, quỳ gục trên mặt đường, rên rỉ, cổ họng bị chẹn, Vùng " đó " đau nhức và thốn dữ dội.

Cố Tiểu Vy tuy dáng người nhỏ con nhưng đừng coi thường cô, cô là đai đen Taekwondo. Chắc chắn một cước vừa rồi không hề nhẹ chút nào.

Lục Kiều Kiều chẳng dám nhìn thêm nữa, chắc thốn lắm.

" Tên thần kinh, Kiều Kiều đã nói không có bất cứ cái gì với anh hết rồi mà, còn tự luyến nghĩ bản thân được yêu thích? Anh quên chồng cậu ấy là Mộ Tư Thần rồi hả, anh so với Mộ Tư Thần đẹp trai, giàu có, cường thế hơn chắc? Mắc gì cậu ấy phải thích tên hèn hạ như anh, có vợ rồi thì lo mà ở nhà chăm vợ đi, còn điên điên khùng khùng chạy ra đường lôi lôi kéo kéo vợ người khác. Tên bám đuôi biến thái. "

" Cô? " Dương Nhất Hàn vừa giơ tay lên định tát Cố Tiểu Vy, một bóng dáng lao nhanh vun vút tới đỡ trọn cái tát của Dương Nhất Hàn.

" Trợ lý Ngôn? ".

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

" Dương thiếu, ra tay đánh phụ nữ như vậy mà để người khác nhìn thấy là không hay đâu nhỉ! " Ngôn Dật ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Dương Nhất Hàn. Đúng là chủ nào tớ nấy, Mộ Tư Thần tàn nhẫn như vậy thì Ngôn Dật chắc chắn cũng không phải dạng vừa. Dương Nhất Hàn hai chân run rẩy, vừa sợ hãi vừa đau đớn, hắn ta khó khăn leo lên xe cũng không quên bỏ lại một câu: " Kiều Kiều em đợi anh, anh nhất định sẽ cứu em thoát khỏi Mộ Tư Thần! " sau đó đạp ga, chiếc xe lai vun vuốt rời khỏi.

" Đúng là cái tên bệnh hoạn! Đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa! " giọng nói Cố Tiểu Vy đầy nội lực, cô hét lớn. Sau đó xoay người lại, biểu cảm trên mặt linh hoạt đổi thành lo lắng: " Trợ lý Ngôn, anh có đau không, trời ơi đỏ luôn rồi nè, sao anh lại chạy ra đỡ chứ, cái tên ngốc này! Tôi là đai đen Taekwondo, có thể đấu với anh ta! "

" Nhưng dẫu sao cô cũng là phụ nữ, làm sao tôi có thể để tên đó đánh người phụ nữ của tôi được chứ! "

" Người phụ nữ của tôi? Ai là người phụ nữ của anh? "

Thấy bản thân vừa thất thố, Ngôn Dật đỏ mặt ngại ngùng: " Khụ, giám đốc Cố, tôi đâu có nói gì, cô nghe lầm rồi! "

" Đâu có, tai tôi rất thính nha, tôi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà! "

" Cô Lục, đi thôi, tôi đưa cô về biệt thự ngoại ô! " Ngôn Dật cố tình đánh trống lãng.

" Trợ lý Ngôn à ~ "

".... "

" Haizz, không muốn thừa nhận thì thôi, nhưng để tôi giúp anh xem mặt! "

" Tôi đã nói là cô nghe lầm rồi..... Hả..? "

" Cái gì? Tôi chỉ muốn giúp anh kiểm tra mặt xem có để lại vết xước không thôi mà! " Cố Tiểu Vy cười ranh mãnh.

" Không cần đâu, chút lực đó không làm tôi bị thương đâu! Cô Lục, chúng ta đi thôi! "

Lục Kiều Kiều cười phì, hai người họ đúng thật là đáng yêu, còn không mau kết thành đôi đi để cô còn ăn mừng.

" Vậy, Tiểu Vy, tớ về trước nha! "

" Ừ, đi đường cẩn thận! Trợ lý Ngôn, anh cũng vậy nhé, trở về nhớ phải xem kĩ xem có để lại vết thương không đó. Với lại, câu anh vừa nói tôi nghe rất rõ rất kĩ đó, mà anh cũng không cần phải ngại đâu! "

" Giám đốc Cố đi đường cẩn thận! " nói rồi Ngôn Dật đánh xe rời đi luôn, để lại Cố Tiểu Vy đứng một mình phì cười: " Ơ kìa..... đúng thật là! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK