Tần Hoài Sơ còn đang nhìn cô đến thất thần, ánh mắt đong đầy dịu dàng vô hạn.
Một lúc sau, anh mới định thần lại, nhẹ nhàng đáp: "Ừm, khá hơn nhiều rồi."
Thẩm Băng Đàn buông tay anh ra, lại đút hai tay vào túi áo khoác: "Vậy chúng ta đi thôi, nhanh chóng về khách sạn thì anh sẽ không lạnh nữa."
Tần Hoài Sơ sải đôi chân dài cất bước đuổi theo, chậm rãi đưa một tay qua, nhét vào trong túi áo cô.
Thẩm Băng Đàn không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy trong túi đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay kia rộng lớn, bao bọc hoàn toàn bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô.
Xúc cảm va chạm da thịt vi diệu, khiến trái tim cũng như bị thứ gì đó cào cào.
Thẩm Băng Đàn hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn, các góc cạnh trên khuôn mặt của Tần Hoài Sơ trở nên nhu hòa hơn, mái tóc ngắn ngủn xõa xuống xương mày, vừa tao nhã lại đẹp mắt.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Thẩm
Băng Đàn, vẻ mặt Tần Hoài Sơ khá bình tĩnh, giọng điệu vừa dỗ dành vừa thương lượng: "Vất vả lắm em mới ủ ấm lên được, nếu bỏ ra ngoài thì lại lạnh mất. Đút tay vào trong túi áo em tiếp tục giúp anh giữ ấm, có được không?"
Tay anh không lạnh đến thế, nhưng quả thực không tính là nóng.
Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi chủ động cầm đầu ngón tay anh nhét vào trong túi áo cô: "Được."
Cô cúi đầu, trông ngoan ngoãn không thể tưởng, vành tai không biết đã ửng hồng lên từ lúc nào.
Tay hai người vẫn nắm chặt nhau trong túi áo Thẩm Băng Đàn, sưởi ấm lẫn nhau, dọc đường không người nào chủ động yêu cầu tách ra.
Tần Hoài Sơ đặt chỗ ở tại một khách sạn thương vụ đối diện cổng phía nam của trường học, tới cửa khách sạn, Thẩm Băng Đàn mới từ từ kéo tay Tần Hoài Sơ ra ngoài.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, cô vô thức đút lại vào trong túi áo, hy vọng hơi ấm sẽ tản đi chậm hơn một chút: "Anh vào đi! Em về kí túc xá đây."
"Còn sớm mà, có muốn vào ngồi một lát không?"
Vẻ mặt của Thẩm Băng Đàn khẽ giật mình, liếc mắt nhìn khách sạn trước mặt, vội vàng lắc đầu: "Em phải về kí túc xá có chút việc, anh mau vào đi!"
Tần Hoài Sơ cũng không bắt ép: "Vậy trên đường về em đi chậm thôi nhé."
Thẩm Băng Đàn đáp lại, vẫy tay với anh rồi quay người đi về phía trường học.
Tần Hoài Sơ vẫn đứng nguyên trước cửa, từ xa trông thấy cô đi vào cổng phía nam trường học, mới sải chân bước vào khách sạn.
Trên đường quay về kí túc xá, Thẩm Băng Đàn nhận được tin nhắn WeChat của Mẫn Phong: 【 Đang làm gì thế, không phải ngày mai em phải đi rồi sao, anh qua tìm em tâm sự chút nhé? 】
Thẩm Băng Đàn: 【 Không cần đâu, em còn có chuyện phải làm, anh mà tới sẽ quấy nhiễu em mất. 】
Mẫn Phong: 【 Lần này em về chẳng phải chỉ để bảo vệ luận án thôi sao, bây giờ xong rồi thì còn chuyện gì nữa? 】
Thẩm Băng Đàn cũng không giấu diếm, nói thẳng: 【 Em đang theo đuổi người ta. 】
Lần này, Mẫn Phong trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, giọng điệu rất sốt sắng: "Em đừng có nói với anh là em đang theo đuổi Tần Hoài Sơ đấy nhé! Cậu ta đến đại học A rồi à?"
Thẩm Băng Đàn không nhắn lại.
Quay về kí túc xá, ba người bạn cùng phòng đều đang ở đây.
Do Vu Mộng Lạc lan truyền tin tức, Quách Điền Duyệt và Đường Hân đều đã biết chuyện cô đang theo đuổi người ta, nhao nhao lại gần hỏi han tình hình.
Thẩm Băng Đàn vốn muốn tìm người nhờ giúp đỡ, càng nhiều người càng có thêm thế mạnh, kể đơn giản cho mọi người nghe về tiến triển hôm nay, sau đó có chút buồn phiền nói: "Tớ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói cụ thể ra được."
Mẫn Phong đang đợi dưới lầu, Vu Mộng Lạc vội vã ra ngoài hẹn hò, sau khi giao nhiệm vụ gian khổ này cho Đường Hân và Quách Điền Duyệt liền chạy mất.
Cô nàng còn nói đi tìm Mẫn Phong để học hỏi kinh nghiệm, sau đó quay về dạy cô.
Đường Hân từng trải qua kha khá mối tình, vừa nghe đã phát hiện vấn đề: "Mục đích cậu theo đuổi anh ấy là hy vọng anh ấy cảm nhận được cậu rất yêu anh ấy, vậy nên cậu ân cần hỏi han với anh ấy đủ kiểu, nhưng lại cảm thấy biểu hiện kiểu này không hiệu quả lắm, ngược lại còn bị anh ấy trêu chọc, đúng không?"
Đường Hân nói trúng tim đen, Thẩm Băng Đàn gật đầu liên tục: "Chính xác, chính là như vậy, cậu nói xem tớ có vấn đề ở đâu?"
Đường Hân bất đắc dĩ thở dài: "Suy nghĩ của cậu vốn đã có vấn đề từ lúc mới bắt đầu rồi, cậu có biết đàn ông thích kiểu con gái như thế nào nhất không?"
Thẩm Băng Đàn: "?"
Đường Hân thừa nước đục thả câu, ngồi xuống trước bàn học của mình, uống một ngụm nước, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Đàn ông thích con gái cần họ, cậu gắp thức ăn cho anh ta, vặn nắp chai, sưởi ấm tay anh ta, đưa anh ta về, tư duy gái thẳng kiểu này là không được, cậu phải tỏ ra yếu đuối, phải làm nũng, phải khiến anh ta cảm thấy cậu cần anh ta. Một cô gái cần anh ta mọi lúc mọi nơi, không thể rời xa anh ta, trong lòng hay trong mắt đều là anh ta, chẳng phải là rất yêu rất yêu anh ta sao?"
Thẩm Băng Đàn: "!"
Hóa ra còn có thể theo đuổi người ta bằng cách này à?
Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ.
Đường Hân: "Nếu buổi trưa cậu làm nũng, nhờ anh ấy vặn nắp chai cho cậu, nhất định hiệu quả đã tốt hơn rồi. Còn cả chuyện tối nay nữa, nếu cậu đút tay mình vào túi áo anh ấy, bảo anh ấy ủ ấm tay cho cậu, thì chính cậu mới là người trêu chọc anh ấy, chứ không phải bị anh ấy ghẹo ngược lại rồi."
Thẩm Băng Đàn: "!!"
Đường Hân nói một câu thức tỉnh người trong mộng.
Thẩm Băng Đàn cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, cả người bừng tỉnh, lập tức ngộ ra.
Điện thoại vang lên tiếng chuông ting ting.
Thẩm Băng Đàm bấm vào, nhận được một tin nhắn WeChat.
Công chúa Sơ Sơ cần được cưng chiều: 【 Tối nay ngủ sớm đi nhé, ngày mai anh đón em đi ăn sáng. 】
"Có phải người đó nhắn tin cho cậu không?" Đường Hân lại gần, nhìn thấy nội dung thì không còn gì để nói, "Cậu nhìn đi, lại để người ta đi trước một bước rồi kìa, hai người rốt cuộc là ai theo đuổi ai vậy?"
Nói xong lại trông thấy ghi chú Thẩm Băng
Đàn đặt cho anh, khóe miệng liền co quắp:
"Chị gái à, cậu đúng là gái thẳng thật sự mà, đàn ông sẽ không thích loại biệt danh này đâu."
"Thế hả?" Thẩm Băng Đàn nhìn ghi chú kia, khiêm tốn học hỏi, "Vậy anh ấy sẽ thích kiểu gì?"
Đường Hân cầm lấy điện thoại của cô, chủ động xoá ghi chú hộ cô.
Lại nhìn chuỗi tin nhắn, hỏi Thẩm Băng Đàn: "Tớ thay cậu trả lời anh ấy một câu nhé? Bảo đảm là chọc anh ấy suy nghĩ vẩn vơ cả đêm không ngủ được."
Thấy dáng vẻ rất hiểu biết của cô nàng, Thẩm Băng Đàn gật đầu chờ mong: "Vậy cậu mau trả lời đi."
Đường Hân gõ mấy chữ gửi đi rồi đưa điện thoại trả cô.
Thẩm Băng Đàn nhận lấy, sau khi nhìn thấy một loạt thao tác của Đường Hân thì sốc đến mức đồng tử giãn ra không ít.
Đường Hân đổi ghi chú cô đặt cho Tần Hoài Sơ thành: Ông xã thân yêu.
Lịch sử trò chuyện là:
Ông xã thân yêu: 【 Tối nay ngủ sớm đi nhé, ngày mai anh đón em đi ăn sáng. 】
Thẩm Băng Đàn: 【 Còn lâu mới đến ngày mai (/buồn) 】
Thẩm Băng Đàn: 【 Bây giờ em không ngủ được, có thể đến tìm anh không? (/ xấu hổ) 】
Khoảnh khắc nhìn thấy ghi chú và lịch sử trò chuyện, đầu Thẩm Băng Đàn như sắp nổ tung.
Cô có một loại kích động muốn đánh chết Đường Hân.
Cô nàng dám sửa ghi chú của cô thành như vậy, còn trả lời Tần Hoài Sơ là cô không ngủ được, muốn đi tìm anh.
Xấu hổ quá đi mất!
Nhân lúc tin nhắn vừa mới gửi đi, Thẩm Bằng Đàn vội thu hồi bằng tốc độ nhanh nhất.
Đường Hân vốn muốn cản cô, cuối cùng vẫn không ngăn lại, bất đắc dĩ an ủi cô: "Cậu đừng kích động mà, chẳng phải cậu cảm thấy hiệu quả ban ngày không được tốt sao, tin nhắn tớ vừa gửi chắc chắn có thể giúp cậu khiến đáy lòng anh ấy gợn sóng, nếu như vừa rồi anh ấy nhìn thấy thì khẳng định bây giờ không thể ngủ nổi nữa đâu."
Nói xong lại thở dài tiếc nuối: "Cậu thu hồi nhanh thế, không biết anh ta đã thấy chưa."
Thẩm Băng Đàn cạn lời: "Không biết anh ấy nhìn thấy thì có ngủ được hay không, nhưng đêm nay tớ mất ngủ là điều chắc chắn rồi."
Đường Hân vươn tay xoa xoa đầu cô: "Bảo bối à, nếu muốn theo đuổi người ta thì da mặt không thể quá mỏng được. Đã có can đảm theo đuổi người ta, sao lại không có dũng khí làm nũng với anh ấy, nói mấy câu trên WeChat dỗ anh ấy vui vẻ?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Thực ra nếu suy nghĩ kỹ thì lời của Đường Hân cũng không phải là không có lý.
Có phải cô cũng quá khó buông bỏ rồi không?
Như vậy sao có thể mang trạng thái tốt nhất để theo đuổi người ta được?
Nếu cô đã hy vọng Tần Hoài Sơ có thể biết được cô rất yêu anh, vậy thì không thể sợ hãi rụt rè nữa.
Cô phải chủ động hơn mới được.
Hay là, cô gửi lại tin Đường Hân vừa mới nhắn một lần nữa nhỉ?
Cô đang do dự biên soạn tin nhắn trong khung soạn thảo văn bản, gõ ra rồi lại xóa đi.
Cứ lặp lại như thế, trong khung trò chuyện lại có tin nhắn mới.
Ông xã thân yêu: 【 Anh đang ở tầng dưới ký túc xá của em. 】
Thẩm Băng Đàn: 【? 】
Ông xã thân yêu: 【 Không phải nói không ngủ được muốn đi tìm anh sao, anh tự mình đến đón em rồi đây. 】
Vừa nãy cô đã thu hồi rồi mà, sao Tần Hoài Sơ vẫn thấy vậy?
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn từ trên lầu đi xuống, quả thật nhìn thấy Tần Hoài Sơ đang đứng dưới cột đèn đường.
Cả ngày hôm nay, anh đã đứng chỗ đó ba lần rồi.
Nhìn thấy Thẩm Bằng Đàn, khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi của anh hiện lên ý cười, vẫy tay với cô.
Thẩm Băng Đàn đi tới, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cô cúi đầu nhìn mũi chân: "Tin nhắn vừa nãy không phải do em gửi đâu, mà là bạn cùng phòng của em đấy."
"Vậy à, xem ra anh đột nhiên chạy tới không đúng với ý em nhỉ, có chút qua loa rồi." Anh cụp mắt nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống của cô, chỉ tay về phía sau, giọng điệu nghe có vẻ khá thất vọng: "Nếu không, anh về nhé?"
Thẩm Băng Đàn không nói gì, Tần Hoài Sơ làm bộ xoay người, thật sự muốn rời đi.
Thẩm Băng Đàn sốt ruột, gần như không chút nghĩ ngợi đã đưa tay ra, hai ngón tay túm lấy tay áo anh.
Cô đã chạy xuống rồi, sao anh có thể nói đi là đi được?
Tần Hoài Sơ dừng bước, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô: "Kéo anh lại làm gì?"
Thẩm Băng Đàn cúi đầu, muốn nói lại thôi, cân nhắc một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Đúng là em có chút ngủ không được."
"Vậy nên?"
Thẩm Băng Đàn ngừng lại.
Những lời nũng nịu nhõng nhẽo Đường
Hân dạy cô thật sự rất khó nói, trước đây khi ở bên Tần Hoài Sơ, vẫn còn là học sinh, không được phép yêu sớm, cho tới giờ cô vẫn chưa từng nói ra mấy lời này.
Tuy nhiên, Tần Hoài Sơ không hề có ý định bỏ qua cho cô, cứ bình tĩnh đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô: "Vậy em muốn thế nào?"
Anh nhìn Thẩm Băng Đàn đầy hứng thú, như thể rất muốn biết rốt cuộc cô sẽ sẵn sàng thay đổi đến mức nào.
Chờ thêm một lúc, thấy cô vẫn không lên tiếng, Tần Hoài Sơ cũng không ép buộc cô nữa.
Anh đang định mở miệng thì bên tai vang lên một tiếng thì thầm yếu ớt như muỗi kêu: "Em không muốn xa anh."
Âm thanh rất nhỏ, ngữ điệu chậm rãi giống như người bị nói lắp, khó nói trôi chảy.
Nhưng Tần Hoài Sơ vừa nghe xong liền cảm giác như có một con côn trùng nhỏ chui vào tai mình, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
"Anh nghe không rõ, em nói lại đi." Tần Hoài Sơ đè nén rung động trong lòng, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói.
Một khi đã bắt đầu, dường như không còn thấy khó khăn như trước nữa.
Thẩm Băng Đàn nâng chiếc cằm thon gọn lên, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đường xinh đẹp vô cùng. Cô lấy răng cắn môi dưới, khuôn mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng: "Em nói, em không muốn xa anh."
Thẩm Băng Đàn chưa bao giờ làm nũng với anh, Tần Hoài Sơ trước nay không hề biết, hóa ra khi cô duyên dáng yêu kiều nói ra những lời này, lại xinh đẹp động lòng người đến vậy.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói một lời, chỉ có ánh mắt nhìn nhau không dứt.
Người qua đường thỉnh thoảng đi ngang qua lại tò mò nhìn về bên này mấy lần, nam thanh nữ tú, vô cùng bắt mắt.
Tựa như một thế kỷ đã trôi qua, Tần Hoài Sơ nhếch môi, lưu manh nghiêng đầu: "Vậy đi thôi, vừa hay anh cũng không ngủ được."
Bàn tay buông thõng của Thẩm Băng Đàn vẫn nắm lấy góc tay áo anh, cô vô thức định buông ra, Tần Hoài Sơ đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, quang minh chính đại dắt cô đi.
Lòng bàn tay anh ấm áp rộng lớn, bao bọc hoàn toàn bàn tay cô, mang lại cảm giác rất mạnh mẽ.
Thẩm Băng Đàn cùng anh đi dạo quanh khuôn viên trường, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn hai bàn tay siết chặt của họ, đáy lòng dâng lên một tia ngọt ngào.
Đôi mắt dài hẹp nheo lại, đuôi mắt xinh đẹp cong lên.
Ra khỏi cổng phía nam của trường, bọn họ đi ngang qua một tiệm trái cây.
Thẩm Băng Đàn dừng lại, chỉ vào trong cửa tiệm: "Em muốn mua một ít hoa quả, anh ở đây đợi em nhé."
Tâm trạng Tần Hoài Sơ có vẻ rất tốt, buông tay cô ra, hất cằm: "Đi đi."
Thẩm Băng Đàn đi vào cửa tiệm trái cây chọn lựa, cuối cùng mua được hai quả lựu.
Cô giơ chiếc túi lên khua khoắng trước mặt Tần Hoài Sơ: "Anh có thích ăn cái này không? Năm nay em chưa được ăn, trái cây theo mùa là ngon nhất, trời càng ngày càng lạnh rồi, nếu không ăn thì sẽ hết mùa mất."
Tần Hoài Sơ nhận lấy, xách giúp cô: "Em thích thì anh cũng thích."
Đến khách sạn, Tần Hoài Sơ trực tiếp dẫn cô vào, hai người đi thang máy lên tầng mười hai.
Bước ra khỏi thang máy, phong cách bài trí trên hành lang nhẹ nhàng sang trọng, trang nhã lại rất cao cấp.
Dưới chân trải thảm mềm mại, trong chậu hoa trồng cây xanh quý giá, khung cảnh yên bình tĩnh lặng, ngăn chặn mọi tiếng ồn ào ở thế giới bên ngoài.
Tay Thẩm Băng Đàn vẫn được anh nắm, hai người sóng vai nhau đi dọc hành lang.
Dần dần, tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi thở có chút dồn dập, cô chợt hối hận vì đã đồng ý đến khách sạn với anh.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn là một nơi như khách sạn, có phải không được hay lắm không?
Tần Hoài Sơ đã dẫn cô đến đứng trước cửa phòng.
Anh nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra, bên trong lập tức sáng đèn.
Thẩm Băng Đàn cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, rút tay ra khỏi lòng bàn tay Tần Hoài Sơ, vẫn bất động, như thể bên trong có một con hổ lớn đang ẩn nấp, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn.
Tần Hoài Sơ một tay nắm chốt cửa nhìn sang, sự căng thẳng và bất an của cô đều lọt vào mắt anh.
Anh khẽ mỉm cười, dùng giọng ôn hòa nói: "Cũng không phải là hai ta chưa từng ở chung phòng, em sợ cái gì?"
Thẩm Băng Đàn nhớ lại chuyện đêm đó cô ôm Tần Hoài Sơ ngủ suốt đêm, càng cúi đầu thấp hơn.
Tần Hoài Sơ nghiêng người nhường đường cho cô: "Vào đi, anh không bắt nạt em đâu."
Tâm tư bị anh nhìn thấu, Thẩm Băng Đàn có chút ảo não.
Cô cắn răng bước vào: "Em có sợ đâu, là do anh suy nghĩ nhiều quá đấy."
Tần Hoài Sơ bất đắc đĩ liếc cô một cái, trở tay đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vang lên bên tai,
Thẩm Băng Đàn vừa mới đi được mấy bước, hai chân đã đóng đinh tại chỗ.
Cô quay đầu, thấy Tần Hoài Sơ đã khóa cửa.
Thẩm Băng Đàn hơi hoảng hốt: "Sao anh lại khóa cửa?"
Tần Hoài Sơ cảm thấy có chút buồn cười: "Không khóa cửa thì lát nữa ngủ kiểu gì?"
Ngủ???
Thẩm Băng Đàn nhớ rõ hình như cô chưa hề đồng ý với anh là mình sẽ đến đây ngủ mà!
Cô chỉ nói là không muốn xa anh, muốn ở bên anh thêm một lúc nữa, hoàn toàn không có ý định ngủ cùng anh đêm nay!
Lòng bàn tay cô không khỏi rịn mồ hôi, ngón tay mân mê góc áo, chậm rãi nói: "Em chỉ ở đây một lát thôi, trước khi ký túc xá khóa cửa thì em sẽ về."
Tần Hoài Sơ đi tới, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời tiến đến gần cô, vẻ mặt mang theo mấy phần trêu chọc: "Em sợ à?"
Thẩm Băng Đàn không nhịn được nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đâu có, em chỉ..."
Cô ăn nói ấp úng, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra lời bào chữa nào.
"Ở lại đây đi." Tần Hoài Sơ trực tiếp ngắt lời cô, ánh mắt dịu dàng mà lưu luyến: "Đêm nay em ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ở phòng khách."
Thẩm Băng Đàn run lên, lúc này mới chậm rãi đưa mắt nhìn hoàn cảnh hiện tại xung quanh.
Phòng ở khách sạn rất rộng rãi, diện tích ngang với căn hộ cô thuê ở Vịnh Thủy Vân.
Có phòng ngủ, phòng khách, còn có cả khu tập thể hình, bức tường phía đông đặt một cây đàn dương cầm, đầy đủ tiện nghi, cái gì cần có đều có cả.
Thì ra căn phòng này rộng đến thế.
Không gian hoạt động rộng rãi mang lại cho cô cảm giác an toàn không nhỏ, Thẩm Băng Đàn dần dần buông lỏng sự đè nén trong lòng.
Điện thoại di động của Tần Hoài Sơ reo lên, anh liếc nhìn ghi chú thì thấy là trợ lý Tề gọi tới: "Anh còn một số việc phải xử lý, em về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé."
Thẩm Băng Đàn đáp lại, lặng lẽ đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Do dự một chút, cô khóa trái cửa lại.
Tần Hoài Sơ áp điện thoại di động bên tai, nghe được tiếng khóa cửa bên phía phòng ngủ.
Anh nhìn sang, không khỏi bật cười.
Tinh thần cảnh giác cao phết đấy.
Thẩm Băng Đàn không có việc gì làm, đợi một lát, Tần Hoài Sơ vẫn chưa xong việc.
Thấy cũng đã đến giờ đi ngủ, cô đi tắm rồi nằm lên giường.
Ở trong một khung cảnh xa lạ, nghĩ đến Tần Hoài Sơ đang ở bên ngoài, cô tỉnh cả ngủ.
Nằm trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường hơi buồn chán, dần dần tiếng đàn piano du dương uyển chuyển từ bên ngoài truyền đến.
Là một giai điệu thư thái êm dịu, khiến người nghe cảm thấy bình tâm hơn.
Cô vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Tần Hoài Sơ ngồi trước đàn piano, lưng thẳng, ngón tay thon dài trắng nõn nhảy nhót trên những phím đàn, giai điệu ấm áp lướt qua đầu ngón tay.
Thẩm Băng Đàn dựa người vào khung cửa, lẳng lặng ngắm nhìn góc nghiêng lưu loát sắc bén của anh, hòa vào điệu nhạc đến thất thần.
Giai điệu kết thúc, Tần Hoài Sơ liếc mắt nhìn qua.
Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây đi em."
Thẩm Băng Đàn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Bản nhạc vừa rồi anh chơi thuần thục và êm tai đến mức Thẩm Băng Đàn khá ngạc nhiên: "Hoá ra anh cũng biết chơi piano à?"
Tần Hoài Sơ lơ đễnh cười: "Từng học vài năm, nhưng khi đó ham chơi quá, không đàn được nhiều bài lắm."
Ngón tay Thẩm Băng Đàn ấn ngẫu nhiên mấy lần lên phím đàn, tấu lên một chuỗi nốt nhạc.
Cô không am hiểu nhiều về piano, lại thêm đã nhiều năm không luyện tập nên rất xa lạ, đàn không hay bằng Tần Hoài Sơ lúc nãy.
Cô dừng một chút, nhìn Tần Hoài Sơ: "Ca khúc vừa rồi tên là gì vậy? Hình như em chưa từng nghe qua, nhưng lại cảm thấy quen quen."
Tần Hoài Sơ: "Không tên, trước đây bị ba mẹ bắt phải học dương cầm, anh không chịu tuân theo kỉ luật, bình thường giảng viên dạy đàn cũng không để ý tới anh, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm, anh lại tự thử phối vài bản nhạc rồi đàn chơi chơi thôi."
Anh lại nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: "Em thích nghe à?"
Thẩm Băng Đàn gật đầu, nhớ lại giai điệu vừa rồi: "Giống như dòng suối nhỏ vậy, khi chảy xuôi vào lòng, cả người đều cảm thấy ấm áp."
Cô có cảm giác như bản thân đang ở bên bờ suối, có ánh trăng sáng, bầu trời đầy sao, đom đóm vây quanh, khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ khiến cô bất giác muốn nhảy múa.
Có lẽ chỉ có người có tâm hồn toả nắng như Tần Hoài Sơ mới có thể dễ dàng sáng tác được quan niệm nghệ thuật như vậy.
Thẩm Băng Đàn bỗng nhiên hào hứng, đứng dậy khỏi đàn piano, đứng ở một khoảng không gian rộng rãi cách đó không xa: "Anh có thể chơi lại lần nữa được không?"
Trong mắt cô hiện lên tia sáng, rực rỡ chói mắt.
Tần Hoài Sơ hiểu ý cô, lại ngồi thẳng dậy, đàn lại khúc nhạc vừa rồi.
Giai điệu êm dịu rót vào tai, Thẩm Băng Đàn nhắm mắt lại, chậm rãi kiễng mũi chân theo điệu nhạc...
Cô bắt đầu học múa từ năm sáu tuổi, tính đến nay đã mười chín năm, vũ đạo đã dung hoà vào máu cô từ lâu, trở thành một phần cuộc sống của cô.
Cô rất nhạy cảm với âm nhạc, ngay cả bản nhạc chưa từng nghe qua trước đây, bằng trực giác, cô vẫn có thể dễ dàng tìm thấy những bước nhảy đẹp mắt và động tác hoàn mỹ nhất.
Ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn chùm trên trần nhà phản chiếu bóng hình duyên dáng của cô trên tường, đung đưa theo điệu nhạc.
Tần Hoài Sơ thấy được nụ cười nở trên khuôn mặt hiếm khi tươi cười của cô, quên mình đắm chìm trong vui sướng.
Chuyến team building lần trước của công ty, cô đứng trên sân khấu, rạng ngời chói lóa.
Bây giờ, cô của trước mặt càng thêm thoải mái vô tư, chân thực mà tuyệt đẹp.
Tần Hoài Sơ nhìn cô đến ngẩn người, dần quên đi việc tiếp tục đàn, âm nhạc đột nhiên dừng lại.
Thẩm Băng Đàn đang đi dép lê, vốn đã bất tiện, anh dừng lại đột ngột, cô cuống quít lui chân về, kết quả không cẩn thận trẹo chân, cơ thể loạng choạng không thể tự chủ.
Tần Hoài Sơ cấp tốc bật dậy đi tới, vòng tay ôm lấy eo cô.
Thẩm Băng Đàn còn chưa hết kinh sợ, bất mãn nhìn anh: "Anh làm gì thế, có biết âm nhạc không thể tùy tiện dừng lại vào lúc này không. Nếu như đang ở trên sân khấu, em đã trở thành trò cười rồi đấy."
Tần Hoài Sơ không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, nhất thời có chút tự trách: "Xin lỗi em, anh không cố ý."
Vốn dĩ chỉ là nhảy múa cho vui thôi, thật ra cũng không có gì.
Thẩm Băng Đàn cảm thấy vừa rồi mình hơi nặng lời, giọng điệu hoà hoãn lại: "Không sao, vốn dĩ là do giày em có vấn đề."
Vừa nói, cô vừa cử động chân thì phát hiện mắt cá chân hơi đau, lông mày nhăn lại.
Tần Hoài Sơ cúi đầu nhìn sang: "Bị trẹo rồi phải không?"
Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu: "Hơi đau, anh dìu em qua sô pha ngồi một lát đi."
Vừa dứt lời, Tần Hoài Sơ đã trực tiếp bế cô lên theo kiểu công chúa.
Thẩm Băng Đàn cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cánh tay vô thức vòng qua ôm lấy cổ anh, hai người trong nháy mắt xích lại gần nhau.
Cô đỏ mặt nghiêng đầu, tim đập loạn liên hồi, lại chột dạ vì sợ anh sẽ nghe thấy.
Tần Hoài Sơ đặt cô lên sô pha, ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân cô, lòng bàn tay ấn thử hai lần, thấy không nghiêm trọng đến vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gọi cho quầy lễ tân, chẳng mấy chốc đã có người mang đá viên tới.
Anh đặt viên đá lạnh lên mắt cá chân cô: "Chườm một lúc là sẽ đỡ thôi."
Viên đá lạnh quá, Thẩm Băng Đàn tránh né, không muốn cho anh chườm, định rụt chân lại.
Không ngờ, Tần Hoài Sơ lại nắm lấy mũi chân cô: "Đừng nhúc nhích."
Lòng bàn tay anh vừa chạm vào đá viên, cũng mát lạnh.
Nhưng Thẩm Băng Đàn không thấy lạnh, chân bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy giống như bị bỏng, cô nhanh chóng rụt chân về, ngồi ở một góc ghế sô pha, ôm đầu gối: "Em không thấy đau nữa."
"Anh còn chưa chườm mà em đã hết đau rồi à?" Tần Hoài Sơ bán tín bán nghi nhìn cô, sau đó dứt khoát kéo cổ chân cô qua, "Chườm thêm một lát nữa đi, đừng để sáng mai bị sưng lên."
Anh dùng một chút sức lực, không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến cô không có cơ hội trốn thoát.
Tần Hoài Sơ tiếp tục chườm đá lên mắt cá chân cô, nhịn không được nói với cô: "May mà em là dân chuyên nghiệp đấy, mang dép lê để múa mà em cũng làm được, nếu như bị trật khớp nghiêm trọng không thể tham dự được bữa tiệc đêm giao thừa năm nay, em xem em phải làm sao bây giờ."
Thẩm Băng Đàn run lên, vừa rồi cô không nghĩ nhiều như vậy, quả thật có chút qua loa.
Cô hé miệng định nói gì đó, lại nhớ tới lời Đường Hân nói phải tỏ ra yếu đuối, cô trầm mặc một hồi, cụp mi xuống, nhỏ giọng nói: "Em chỉ nhất thời nổi hứng muốn múa thôi, nào có nghĩ nhiều như vậy, với cả, rõ ràng là do anh nên em mới bị trẹo chân, thế mà anh còn bá đạo trách ngược lại em như thế."
Giọng cô không lớn, mang theo ba phần tủi thân, năm phần oán giận, lại có chút lúng túng như thể đây là lần đầu tiên nói những lời sến sẩm như vậy.
Trong phòng khách yên tĩnh, động tác chườm đá cho cô của Tần Hoài Sơ tạm dừng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thẩm Băng Đàn không biết nói mấy lời như vậy có hiệu quả hay không, liệu có phải là tỏ vẻ yếu đuối không.
Vốn dĩ trong lòng đã chột dạ sẵn, bây giờ lại bị anh nhìn chằm chằm, càng cuống quít dời ánh mắt, không dám nhìn anh.
Tần Hoài Sơ khẽ mỉm cười, ngược lại không có phản ứng gì quá lớn.
Anh im lặng không nói lời nào, lại giúp cô chườm đá một lúc, thấy gần xong thì đá viên lên bàn.
Vì anh đã không có phản ứng gì nên Thẩm Băng Đàn cũng cố gắng quên đi chuyện vừa xảy ra: "Em, em đi nghỉ trước đây."
Cô đang định rút chân lại, ai ngờ Tần Hoài Sơ đã tóm lấy cổ chân cô, kéo cô vào lòng.
Thẩm Băng Đàn không kịp phòng bị, cơ thể thuận thế trượt xuống, cả người nằm trên ghế sô pha.
Còn chưa kịp định thần, Tần Hoài Sơ đã chống hai tay sang hai bên người cô, nghiêng người xích lại gần.
Khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt cô, đôi môi mỏng hơi hé mở, giọng nói gợi cảm mê hoặc: "Chuyện vừa rồi có thể chỉ trách mỗi anh sao?"
"Ai bảo em nhảy đẹp như vậy," Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên chóp mũi cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng quấn quýt, khàn giọng nói, "Hồn bị em câu mất rồi."