Hai tay cô vẫn đang nắm dây an toàn trước người, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh đưa em đến đây làm gì? Không phải là đi hẹn hò sao?"
Vẻ mặt Tần Hoài Sơ thản nhiên, nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên là trước khi hẹn hò, anh cần hoàn thành tâm nguyện của em."
"?"
Cô có tâm nguyện gì cần hoàn thành vậy?
Thẩm Băng Đàn cẩn thận suy nghĩ, hình như cô chưa từng nói muốn gả cho Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nghiêng đầu về phía cô, nhắc nhở một câu: "Cái ghi chú trên WeChat, chẳng phải chính là tâm nguyện của em sao?"
"??"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì chết lặng.
Ghi chú kia thì liên quan gì đến chuyện cô muốn kết hôn?
Ngày nay có rất nhiều cặp đôi đang yêu nhau đều gọi người yêu là ông xã, không cần thiết phải suy nghĩ quá lên như vậy đâu...
"Chỉ là biệt danh thôi mà, có phải anh suy nghĩ nhiều quá rồi không?"
"Được thôi, cứ xem như là anh nghĩ nhiều đi." Tần Hoài Sơ gật đầu, không tranh cãi với cô nữa, "Đúng lúc anh cảm thấy hôm nay rất thích hợp, là ngày đẹp, nên muốn dẫn em đi đăng ký kết hôn."
Anh nhìn Thẩm Băng Đàn: "Không phải chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ chia tay nữa rồi sao, vậy thì đi đăng ký kết hôn trước. Sao thế, em không muốn kết hôn với anh à?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì sửng sốt, vô thức đáp: "Không phải là không muốn, chỉ là quá đột ngột, em còn chưa tiêu hoá kịp."
"Em chưa phản ứng kịp, chắc là vì anh chưa cầu hôn em."
Vừa dứt lời, Tần Hoài Sơ bỗng nhiên như làm ảo thuật lấy ra một bó hoa từ phía sau ghế đưa cho Thẩm Băng Đàn.
Thẩm Băng Đàn lại giật mình, ánh mắt rơi vào bó hoa.
Đó là một bó hoa loa kèn được đóng gói đẹp mắt, màu trắng tinh khôi thánh thiện, tươi tắn lại trang nhã, trên đó có cài một tấm thiệp nhỏ buộc lại cùng với một chiếc nhẫn kim cương được chế tác tinh xảo.
Trên tấm thiệp viết một dòng chữ.
Cô Thẩm, cô có bằng lòng lấy anh Tần, vĩnh viễn không rời xa anh ấy không? —— Tần Hoài Sơ
Tần Hoài Sơ đưa cô đến cục dân chính, Thẩm Băng Đàn đã cảm thấy không biết nên phải làm sao rồi.
Không ngờ anh còn chuẩn bị cả nhẫn kim cương và cầu hôn cô.
Thẩm Băng Đàn vô thức ngồi dựng thẳng lưng, khẽ liếm môi.
Chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, tỏa sáng rực rỡ lấp lánh, chói lọi dưới ánh mặt trời.
"Kiều Kiều, từ khi ở bên em, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ kết hôn với người khác. Anh chỉ muốn em thôi."
Tần Hoài Sơ nắm tay cô đặt lên đùi mình, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, "Vì rất nhiều lý do mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau bốn năm, hiện tại cuối cùng cũng được ở bên nhau, anh thực sự rất sợ lại một lần nữa đánh mất em, cũng nóng lòng không thể chờ đợi cùng em từ từ tiến triển theo tuần tự."
Yết hầu anh trượt xuống, mang theo vẻ khẩn trương hiếm thấy: "Em có sẵn lòng giao phó tương lai của mình cho anh, đồng ý làm vợ anh không?"
Thẩm Băng Đàn cảm thấy đáy lòng mình rung động, hai tai nóng bừng.
Cô mất tự nhiên gục đầu xuống, nhỏ giọng phàn nàn: "Sao anh chẳng bàn trước chuyện này với em gì cả."
Đã nói là hôm nay đi hẹn hò, kết quả lại bắt gặp cảnh tượng náo động thế này, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
"Nếu anh nói trước với em thì còn gì bất ngờ nữa?"
Thấy cô không chịu nhận hoa của mình, Tần Hoài Sơ nhìn quanh qua cửa sổ rồi nói: "Nếu em muốn anh xuống xe, sau đó quỳ một gối xuống cầu hôn em thì em mới chịu nhận lời, cũng không phải là không thể."
Vừa nói, anh vừa tháo dây an toàn, làm bộ muốn mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn cả kinh, vội vàng níu lấy cánh tay anh, có chút sốt sắng nói: "Đừng mà!"
Tần Hoài Sơ xoay người, khẽ nhướng mày: "Sao thế, em ngại à?"
"..."
Đây là trước cửa cục dân chính, cầu hôn ở chỗ này nhất định sẽ bị vây xem.
Cách đây không lâu cô vừa mới lên hot search, nếu có người nhận ra cô rồi chụp ảnh và đăng lên mạng, không biết sẽ gây ra náo loạn như thế nào.
Tốt hơn hết là đừng quá oanh tạc.
Tâm tư của cô đều viết hết lên mặt, Tần Hoài Sơ vẫn ngồi trong xe, lại đưa bó hoa tới: "Lần trước em đã chọn hoa hướng dương để tỏ tình với anh, nói chúng giống anh, còn anh cảm thấy hoa loa kèn rất hợp với em, còn có ngụ ý là trăm năm hạnh phúc, mãi mãi trường tồn, em thấy sao, có thích không?"
Thẩm Băng Đàn cụp mắt ngượng ngùng, chậm rãi nhận hoa, nhỏ giọng đáp: "Thích ạ."
Khuôn mặt Tần Hoài Sơ nhuốm lên một vòng nhu tình, lấy chiếc nhẫn phía trên xuống, đưa tay về phía cô, ấm áp nói: "Để anh đeo lên cho em."
Hôm nay là thứ Hai, Cục dân chính khá đông người.
Trước tiên Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn đi khám sức khỏe tiền hôn nhân, sau đó mới cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ đi đăng ký kết hôn.
Khi nhân viên hỏi trình độ học vấn hiện tại của hai người, Thẩm Băng Đàn vô thức nhớ tới chuyện học đại học của mình.
Rồi hậu tri hậu giác nhớ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Tần Hoài Sơ: "Em vẫn chưa tốt nghiệp, năm nay mới là sinh viên năm cuối."
Cô còn chưa lấy bằng tốt nghiệp, sao đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi?
Nhân viên nghe xong thì bật cười, trêu chọc: "Còn chưa tốt nghiệp đã nóng lòng muốn kết hôn rồi, xem ra tình cảm của hai người rất tốt nhỉ."
Thẩm Băng Đàn bị trêu thì hơi ngượng ngùng.
Ngược lại Tần Hoài Sơ rất phóng khoáng nắm tay cô, nói chuyện với nhân viên: "Đúng thế, bạn gái tôi xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải kết hôn thật sớm, tránh bị người khác cướp mất."
Tay Thẩm Băng Đàn bị anh nắm chặt, nghe được lời này, cô khẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay anh.
Tần Hoài Sơ nghiêng đầu sang, thái độ cà lơ phất phơ: "Sao lại nhéo anh, còn chưa lấy được giấy chứng nhận đã bắt đầu bạo lực gia đình rồi à?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Nhân viên đóng dấu vào giấy chứng nhận rồi trao hai cuốn sổ đỏ tới: "Tôi làm ở đây lâu như vậy, hiếm khi gặp được người có ngoại hình nổi bật như hai bạn. Chúc hai bạn trăm năm hoà hợp, hạnh phúc viên mãn!"
"Cảm ơn." Tần Hoài Sơ hớn hở nhận lấy lời khen và chúc phúc.
Editor: quattutuquat
—————
Ra khỏi cục dân chính là đã gần trưa, Thẩm Băng Đàn nhìn cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay, vẫn có cảm giác như đang mơ.
Cô nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay hai người, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao hẹn hò lại kỳ lạ thế nhỉ?"
Tâm tình Tần Hoài Sơ rất tốt, nhét giấy chứng nhận vào túi áo khoác trong ngực: "Bởi vì chúng ta không giống người thường!"
Thẩm Băng Đàn lên xe, nhìn Tần Hoài Sơ ở ghế lái: "Nhưng em vẫn chưa lấy bằng tốt nghiệp đâu."
Tần Hoài Sơ nghiêng người thắt dây an toàn giúp cô, cánh môi như có như không cọ vào má cô, nói khẽ: "Lấy bằng nào trước mà chẳng như nhau? Hơn nữa, luật nào quy định sinh viên đại học không được đăng ký kết hôn?"
"..."
Thẩm Băng Đàn quyết định không thèm tranh cãi với anh về chuyện này.
Dù sao giấy chứng nhận cũng đã cầm rồi, bản thân cô cũng không hề thấy hối hận.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ kết hôn với ai khác ngoài Tần Hoài Sơ.
"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"
Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ: "Đi ăn trước nhé, em muốn ăn gì?"
Thẩm Băng Đàn nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Em cũng không biết, anh quyết định đi."
"Trùng hợp anh biết có một nhà hàng rất ngon, hẳn là em sẽ thích khung cảnh ở đó đấy, mà lại có một công viên giải trí gần đó luôn. Chúng ta đến đó ăn rồi chiều đi chơi công viên giải trí nửa buổi, thế nào?"
"Vâng, được ạ."
Xe băng qua trung tâm thành phố rồi chạy thẳng ra ngoại ô.
Dưới bầu trời trong xanh, những đám mây mềm mại bồng bềnh, hoặc quấn quanh các rặng núi, hoặc lơ lửng ở phía chân trời, có nhiều hình thù khác nhau, đẹp như một bức tranh.
Chẳng mấy chốc, xe rẽ vào một con đường hai bên là rừng trúc xanh mướt, không lâu sau thì dừng lại trước một trang viên mang phong cách kiến trúc cổ kính.
Trước cửa có hòn non bộ nước chảy róc rách, bài trí trang nhã.
Trên hòn non bộ khắc một dòng chữ thư pháp rất đẹp: Mạt Lị Hiên
Có lẽ Tần Hoài Sơ thường xuyên tới đây, nhân viên tiếp tân ở đây cũng nhận ra xe của anh.
Xe vừa dừng trước cửa đã có người đi tới cung kính mở cửa.
Tần Hoài Sơ xuống xe, tung chìa khóa xe cho người kia, nắm tay Thẩm Băng Đàn đi vào trong.
Thẩm Băng Đàn đam mê múa cổ điển Trung Quốc, cũng có niềm yêu thích đặc biệt với kiến trúc sân vườn Trung Hoa cổ đại.
Trông thấy những hòn non bộ, những tảng đá lạ, những cây cầu nhỏ và khe nước chảy trong vườn.
Đi trên hành lang cửu khúc*, những bức tranh thủy mặc treo hai bên vẫn còn lưu lại dấu vết của mùi mực tao nhã.
*Hành lang cửu khúc: Hành lang có 9 khúc ngoặt
Quả thật là địa điểm tuyệt vời, giúp tâm trạng con người thanh thản, giống như hoà mình vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Sau khi được nhân viên đưa lên phòng riêng trên tầng hai, Thẩm Băng Đàn nhìn thấy một chậu hoa nhài đặt trên bàn trước cửa sổ.
Hoa nhài thanh nhã điềm đạm, hương hoa phảng phất như có như không.
Mùa này mà vẫn có thể trưng hoa nhài trong phòng, đủ để thấy sự chu đáo và tâm huyết của chủ nhân nơi đây.
Rất đúng với cái tên "Mạt Lị Hiên" trước cổng vào.
*Mạt Lị là tên Hán- Việt của hoa nhài
Tần Hoài Sơ gọi rất nhiều món đặc sản cho Thẩm Băng Đàm nếm thử.
Trong phòng chỉ có hai người, Thẩm Băng Đàn nhấp một ngụm trà, trong trà cũng thoang thoảng hương hoa nhài.
Tâm tình Thẩm Băng Đàn rất tốt, cảm khái: "Không ngờ Trường Hoàn còn có một nơi như vậy đấy, em chưa từng tới đây bao giờ."
Tần Hoài Sơ nói: "Bên này là khu du lịch thắng cảnh Đằng Thuỵ mới khai thác phát triển mấy năm gần đây."
Dừng một chút, anh lại giải thích, "Cũng chính là sản nghiệp của nhà Cố Tích."
Trên bàn bày bánh ngọt hảo hạng, Thẩm Băng Đàn cắn một miếng nếm thử, ngọt mà không ngấy, mùi vị rất ngon.
Cô nghe Tần Hoài Sơ giới thiệu, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Vậy Mạt Lị Hiên này cũng là của nhà cô ấy sao?"
"Cái này hả?" Tần Hoài Sơ vuốt ve vành cốc, "Nghe nói là sính lễ anh trai Cố Tích tặng chị dâu, chị dâu chị ấy thích hoa nhài."
Thẩm Băng Đàn "ồ" một tiếng, trong lòng thầm lẩm bẩm: Người giàu biết cách sài tiền thật đấy.
Tặng sính lễ mà cũng độc đáo như vậy.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Sơ: "Vậy hôm nay hai chúng ta đi đăng ký kết hôn, hình như không có sính lễ gì cả."
Nói xong, cô chợt dừng lại, rồi thở dài, "Dù sao cũng không có của hồi môn, có vẻ như cũng không cần sính lễ."
Tần Hoài Sơ nhất thời bật cười: "Đợi đến khi tổ chức đám cưới anh sẽ tặng sính lễ cho em, yên tâm, sẽ không kém đâu."
Thẩm Băng Đàn chột dạ bưng cốc trà uống một ngụm.
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng cảm khái hai câu thôi, không có ý muốn đòi anh sính lễ.
Hơn nữa, cô thực sự không có của hồi môn.
Bà ngoại không còn, giờ cô chẳng có gì cả, ngay cả căn nhà cũng là đi thuê.
Cô cụp mi xuống, đầu ngón tay vuốt ve thành cốc trong lòng bàn tay, khẽ nói: "Anh không cần phải chuẩn bị sính lễ gì đâu, chỉ cần như thế này là rất tốt rồi."
Tần Hoài Sơ nhìn sắc mặt của cô, đang định nói thêm gì thì chuông điện thoại vang lên.
Sau khi nhìn ghi chú, anh nói với Thẩm Băng Đàn: "Anh đi nghe điện thoại, em ngồi ở đây một lát nhé."
Tần Hoài Sơ mở cửa đi ra, đứng dưới mái hiên, vịn vào lan can nghe điện thoại.
Là mẹ anh gọi tới.
Tối qua anh về nhà, đến phòng sách của ba lục lọi tìm sổ hộ khẩu, kết quả bị người trong nhà phát hiện.
Sau đó anh liền thẳng thắn thú nhận chuyện hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn với Thẩm Băng Đàn.
Sơ Nịnh hỏi anh đã đăng ký xong chưa, dặn anh đưa Thẩm Băng Đàn về nhà ăn cơm, cũng như thu xếp thời gian qua thăm ông bà.
Tần Hoài Sơ nói: "Tối nay con sẽ đưa cô ấy về nhà, sáng mai thì sang thăm ông bà ạ."
Sơ Nịnh nói thêm mấy câu, tựa hồ đang bận ở đài truyền hình, vội vàng cúp điện thoại.
Tần Hoài Sơ cất điện thoại vào túi, đang định quay lại phòng riêng thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc từ đầu cầu thang đi tới.
Khách đến là một nam một nữ, tay trong tay gắn bó keo sơn, dán chặt đến mức hận không thể dính lấy nhau.
Chính là Doãn Lê Hân và Cố Tích.
Trông thấy Tần Hoài Sơ, Doãn Lê Hân kéo Cố Tích đi tới, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay thứ hai, mày không đến công ty à?"
Tần Hoài Sơ liếc anh một cái: "Chẳng phải mày cũng không đến đấy sao?"
Doãn Lê Hân ôm eo Cố Tích: "Mấy hôm trước Tích Tích khá bận, hôm nay rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh rỗi nên tao đưa cô ấy đi dạo, thuận tiện ghé qua đây ăn cơm luôn."
Cố Tích không nói chuyện với Tần Hoài Sơ, thấy anh không mặc quần áo công sở, liền đoán chắc hẳn Thẩm Băng Đàn đang ở trong phòng riêng.
Cô trực tiếp đẩy cửa đi vào, mỉm cười chào Thẩm Băng Đàn: "Tiểu Băng Đường, trùng hợp quá!"
Thẩm Băng Đàn giật mình buông điện thoại xuống, nhìn sang, vội đứng dậy mỉm cười: "Thật trùng hợp."
Doãn Lê Hân và Tần Hoài Sơ cùng vào theo.
Hiếm khi có cơ hội tụ tập với nhau, Doãn Lê Hân đề nghị ghép bàn, thế là mọi người lại gọi thêm mấy món.
Cố Tích ngồi cạnh Thẩm Băng Đàn, hỏi cô: "Lát nữa các cậu định đi đâu chơi thế?"
Thẩm Băng Đàn: "Anh ấy nói gần đây có công viên giải trí, nên bọn tớ dự định ăn xong sẽ qua đó."
Cố Tích và Doãn Lê Hân ban đầu cũng không biết nên đi đâu, nghe vậy cô liền quay đầu hỏi Doãn Lê Hân: "Hay là lát nữa tụi mình cũng tới công viên giải trí đi anh?"
Doãn Lê Hân gắp thức ăn cho cô, vẻ mặt cưng chiều: "Nghe em hết."
Tần Hoài Sơ câm nín nhìn hai người: "Đã hỏi ý kiến của tôi chưa hả? Tôi không đồng ý dắt theo hai cái bóng đèn đâu."
Cố Tích bĩu môi: "Chẳng biết ai làm bóng đèn cho ai đâu nhé."
"Chính xác." Doãn Lê Hân rất đồng tình với lời của Cố Tích, tự nhiên khoác tay lên vai cô, ôm cô thật thân mật, "Bọn tao sắp kết hôn rồi, lại đi làm bóng đèn cho hai đứa mới yêu bọn mày chắc?"
"À đúng rồi." Doãn Lê Hân nhìn Tần Hoài Sơ, vô cùng đắc ý, "Xét trên giao tình giữa hai đứa mình, thêm cả Tích Tích còn là chị họ mày nữa, đến lúc đó mày nhất định phải gửi nhiều tiền mừng vào đấy, đừng có mà keo kiệt."
Tần Hoài Sơ cười nhạo một tiếng, lập tức móc từ trong túi ra giấy đăng ký kết hôn còn nóng hôi hổi, dứt khoát đặt lên bàn.
Anh tự nhiên tựa lưng vào thành ghế, lưu manh hất cằm: "Hai đứa chúng mày bây giờ còn chưa kết hôn đâu, tạm thời vẫn chưa phải là người một nhà. Một người là chị họ, một người là bạn thân, tổng cộng là hai phong bì, mau chuẩn bị đi."
Nhìn Doãn Lê Hân đã sớm hoá đá, Tần Hoài Sơ lại lặp lần nữa: "Là hai cái đấy, mày với Cố Tích, không ai được phép thiếu!"