• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu tôi ong vang lớn, trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ được gì.

Những lời mà Diệp Thanh Hữu từng bộc bạch với tôi trong sự cô đơn, từng câu từng chữ rõ ràng vang vọng trong tâm trí tôi.

“Gia đình anh kinh doanh trà trắng. Năm 2004, trà Phổ Nhĩ bắt đầu bị đầu cơ, cho đến năm 2007 giá cả tăng vọt, có những bánh trà được bán với giá hàng chục thậm chí hàng trăm triệu. “

“Cùng lúc đó, trà Phổ Nhĩ chiếm lĩnh thị trường, bắt đầu chèn ép không gian sống của các loại trà khác, các loại trà như trà vàng và các loại trà ít phổ biến khác lần lượt suy tàn dưới sức ép này, và xưởng trà trắng của cha anh cũng vì thế mà một thời gian dài phải đóng cửa.”

“Khi đó, cha anh đã ép anh quỳ trước từ đường thề rằng suốt đời này sẽ không bao giờ chạm vào trà Phổ Nhĩ nữa.”

Tại sao lại là như vậy…

Tại sao sự thật lại phải là như vậy…

Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, hồn phách kinh hãi. Tôi thực sự chỉ muốn mình ngay lập tức bị điếc, giả vờ như chưa từng nghe thấy những gì họ vừa nói, hoặc giả là tôi vừa trải qua ảo giác, một cơn ác mộng kinh hoàng, chỉ cần tỉnh lại là mọi thứ sẽ trở về bình thường.

Tôi bấu mạnh vào mu bàn tay, một mảng đỏ ửng, nhưng không tỉnh lại.

Có lẽ mẹ tôi đã nhận ra sắc mặt tôi quá khó coi, bà lo lắng hỏi: “Gia Gia, con sao thế? Không khỏe ở đâu à?”

Tôi gần như dùng hết sức lực để lắc đầu, cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình: “Không có gì, có lẽ hôm qua về đường dài mà chưa nghỉ ngơi đủ, đầu con hơi choáng… Một lát nữa ăn trưa xong con có thể về ngủ trưa không ạ?”

Mẹ tôi nhìn bố tôi và chú Hề đang trò chuyện vui vẻ rồi gật đầu: “Được, con ăn thêm vài miếng, ăn no rồi về trước. Có cần mẹ đưa về không?”

Tôi cúi đầu ăn vội vài miếng cơm: “Không cần đâu, con tự về được.”

Sau vài vòng chúc rượu, tôi lần lượt kính một chén với các bậc cha chú trên bàn, rồi xin lỗi nói mình không được khỏe nên xin phép về trước, sau đó tôi tự bắt xe về nhà. Vừa bước vào cửa, tôi lao ngay đến tủ chứa trà, mở cánh cửa ra, hương trà nồng nàn tỏa ra khắp nơi.

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao nhà mình lại có nhiều loại trà hảo hạng đến vậy.

Toàn bộ số rượu tôi vừa uống lập tức trào lên não, làm mắt mũi tôi cay xè, nước mắt cứ thế mà rơi lách tách.

Diệp Thanh Hữu từng nói anh ấy cảm thấy tôi có duyên với trà, rằng sự nhạy bén và tự tin của tôi đối với trà vượt xa người bình thường. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cái duyên đó lại là một loại nghiệt duyên, tất cả những may mắn mà tôi từng tự hào cuối cùng lại trở thành lưỡi dao đâm ngược vào tôi. Khi tôi biết được nguồn gốc của những loại trà này, biết rằng đằng sau chúng là bóng tối và nước mắt của người khác, thì mọi chén trà ngon tôi từng uống đều giống như đang nhai thịt và uống máu.

Tôi quỳ xuống đất, nghẹn ngào khóc sướt mướt.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi và Diệp Thanh Hữu vốn không thuộc cùng một thế giới. Số phận từ trước đến nay chưa bao giờ công bằng, ngay từ khi sinh ra, giữa chúng tôi đã có một khoảng cách không thể vượt qua. Anh ấy sạch sẽ không chút tạp niệm, thanh cao thâm trầm, có thể toàn tâm theo đuổi con đường của mình. Còn tôi sinh ra đã mắc kẹt trong bùn lầy, dù tôi có khinh thường nó đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sự ô uế thoát ra khỏi người mình.

Tôi có thể dựa vào gì để đi về phía anh ấy.

Tôi có thể lấy gì để yêu anh ấy?!

Trong đầu tôi hỗn loạn, rượu khiến tôi mất hết lý trí, khao khát được nói điều gì đó với ai đó để chia sẻ và xả hết nỗi đau cùng cảm giác tội lỗi. Trong cơn hoảng loạn tôi với lấy điện thoại và gọi cho người đầu tiên trong danh bạ.

Sau ba tiếng chuông, điện thoại được kết nối.

“Gia Gia, Gia Gia?” Giọng nói dịu dàng của Diệp Thanh Hữu vang lên. “Sao lại gọi cho anh nữa thế? Nhớ anh rồi à?”

Nghe giọng trêu chọc của Diệp Thanh Hữu, tôi nín thở cắn chặt môi dưới, im lặng run rẩy. Diệp Thanh Hữu không nghe thấy câu trả lời, lại hỏi: “Gia Gia, sao em không nói gì? Có phải tín hiệu không tốt không?”

Tôi nấc lên một tiếng, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

“Hu hu… Đàn anh Diệp…” Nước mắt chảy xuống ròng ròng, tôi khóc đến nỗi không nói được câu nào hoàn chỉnh, lắp bắp nghẹn ngào: “Đàn anh Diệp… Tất cả là lỗi của em…”

“Gia Gia? Sao vậy?” Tôi nghe thấy tiếng động từ phía bên kia, như thể anh ấy vừa đứng dậy khỏi bàn. “Em đừng lo, có chuyện gì thì nói với anh, chúng ta cùng giải quyết, được không?”

“Không được đâu, đàn anh Diệp, không thể nói ra được… Hu…” Tôi ôm điện thoại, dựa lưng vào tủ trà, ngồi bệt xuống đất khóc sướt mướt. “Xin lỗi, đàn anh Diệp… Xin lỗi!”

Tôi khóc đến kiệt sức rồi thiếp đi. Khi tỉnh lại cuộc gọi trên điện thoại vẫn đang kết nối và thời gian cuộc gọi đã gần bốn tiếng.

Đầu tôi đau như búa bổ sau khi say rượu và làm loạn, tôi bò dậy cầm lấy điện thoại, ngay lập tức nghe thấy giọng Diệp Thanh Hữu: “Gia Gia, em tỉnh rồi à?”

Tôi run lên: “Đàn anh Diệp, anh vẫn chưa cúp máy sao?”

“Anh lo cho em.” Diệp Thanh Hữu nói. “Buổi trưa em có chuyện gì không vui à? Có thể nói với anh được không?”

Tôi đáp khô khốc: “Không có gì đâu, chỉ là bố mẹ kéo em đi ăn với bạn bè của họ, em lỡ uống nhiều quá. Em có làm phiền anh không?”

Diệp Thanh Hữu rõ ràng thở phào: “Không sao không sao. Em không sao là tốt rồi, anh còn tưởng em gặp chuyện gì. Tửu lượng không tốt thì uống ít thôi.”

Tôi khô khan hỏi lại: “Lúc trưa em có nói gì lạ không?”

“Em cứ liên tục nói xin lỗi, anh hỏi em có chuyện gì, em lại nói không thể nói được.” Diệp Thanh Hữu bất lực nói. “Có phải em muốn nói gì với anh không?”

“Em không em không có, em chỉ uống say rồi nói lung tung thôi.” Tôi nhất quyết khẳng định mình chỉ mất kiểm soát nói bậy vì say rượu, Diệp Thanh Hữu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi mới cúp máy. Tôi thở dài một hơi, bò dậy.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện này với Diệp Thanh Hữu, càng chưa sẵn sàng đối mặt với anh ấy. May mà vừa rồi tôi không mượn rượu làm càng buột miệng nói ra hết mọi chuyện, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể dọn dẹp được nữa.

Mấy ngày tiếp theo, tôi cố gắng kiềm chế bản thân, không đi tìm Diệp Thanh Hữu, không nghĩ về Diệp Thanh Hữu, nên vẽ tranh thì vẽ tranh, nên đọc sách thì đọc sách và nên pha trà thì pha trà. Nhưng khi tôi vẽ tranh, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh lúc Diệp Thanh Hữu đưa tôi đến studio để xem tác phẩm tốt nghiệp của anh, khi đọc sách tôi lại nghĩ đến những lần chúng tôi thảo luận về thơ ca và triết lý cuộc sống, còn khi pha trà… thì không cần phải nói thêm nữa.

Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu được cảm xúc sâu sắc trong bài thơ “Thu Phong Từ” của Lý Bạch. Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Sớm biết lòng người vấn vương như vậy, thà rằng từ đầu đừng quen nhau.

Tôi phải làm gì đó để phân tán sự chú ý của mình.

Nghĩ vậy, tôi nhanh trí mở laptop, mở file “Có lẽ tôi đã trồng một bông hoa giả”, tiếp tục chỉnh sửa câu chuyện về Văn Bạch Hoa và chậu hoa giả của cậu ta.

Kế hoạch này quả thật có hiệu quả, trong đầu tôi chỉ toàn là ý tưởng châm biếm, chơi chữ, mỗi ngày từ lúc mở mắt đến khi đi ngủ, tôi đều cặm cụi gõ chữ. Đến mức tôi không còn thời gian nghĩ đến việc phải giải thích với Diệp Thanh Hữu chuyện kia nữa. Điều bất ngờ hơn cả là “Hoa giả” lại được đón nhận nồng nhiệt, số lượng độc giả để lại bình luận ngày càng tăng, thậm chí còn thu hút sự chú ý của một vài tài khoản WeChat nổi tiếng chuyên viết bài giới thiệu sách.

Tôi không ngờ câu chuyện hài hước tôi viết không cần dùng nhiều đầu óc lại được yêu thích hơn cả những tác phẩm mà tôi đã dành tâm huyết để trau chuốt, điều này khiến tôi chán nản, thấy hơi bất công cho bản thân nghiêm túc viết lách. Nhưng đồng thời tôi cũng tận hưởng cảm giác được mọi người tung hô và không khỏi tự thán phục lòng hư vinh của con người thật mẹ nó đáng ghê tởm.

Khi càng có nhiều người đọc tác phẩm của mình, tôi lại càng có động lực viết, thường thì tôi ngồi viết đến tận hai, ba giờ sáng, sáng hôm sau tôi mơ màng, đến mức mẹ tôi cũng không chịu nổi. Một tối nọ, vào lúc 12 giờ đêm, mẹ tôi đang ngủ trong phòng, còn tôi đang ngồi gõ chữ ở phòng khách, bỗng mẹ tôi gửi cho tôi một bao lì xì 200 tệ trên WeChat. Tôi giật mình tỉnh cả người, liền nhắn lại: “Mẹ lỡ tay à? Sao tự dưng lại gửi con tiền lì xì thế?”

Mẹ tôi: “Mua con về ngủ với mẹ!”

Tôi: “…”

Ôi vãi, mẹ ruột?!

Tôi sợ hãi nhận lấy bao lì xì, rồi… chụp lại màn hình biểu tượng tệp văn bản trên máy tính gửi cho mẹ.

Tôi: “Tối nay nó sẽ ngủ cùng con ^_^ mẹ phải xếp hàng đợi nha.”

Mẹ tôi: “…”

Mẹ tôi: “Thằng bất hiếu! Trả lại tiền lì xì đây!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK