Tạ Lâu ngồi ở trên ghế của Tô Hà, chân dài chồng chéo lên nhau, nheo mắt nhìn lướt qua đồ vật ở trên bàn của Tô Hà.
Nghe nói, à lên một tiếng, đứng dậy, đóng cửa rồi khóa lại.
Tô Hà phân phó xong, nghe được âm thanh khóa cửa thì đột nhiên quay đầu lại nói: "Đừng khóa cửa, đợi lát nữa thì Trì Dĩnh cùng Trần Lâm về rồi."
Tạ Lâu nhướng mày: "Trở về lại mở."
Tô Hà: "......"
Cô cắn chặt răng, chỉ có thể tiếp tục bận việc trong tay mà thôi.
Trong ký túc xá không có nguyên liệu gì, chỉ có mì gói, lạp xưởng. Vốn tưởng rằng anh nhất định sẽ ghét bỏ, ai mà ngờ anh lại gật đầu muốn ăn.
*
Nấu mì gói cũng phải chú ý, Tô Hà không tự giác mà lấy ra bản lĩnh sở trường của mình, một bên nấu một bên canh thời gian. Chờ thời gian gần đến thì lại bỏ thêm lạp xưởng, hương vị lập tức liền bay ra tới, toàn bộ ký túc xá đều tràn ngập một mùi hương của mì gói.
Bưng mì gói đi ra ngoài, trong tay Tạ Lâu đang thưởng thức son môi của cô.
Tô Hà tiến lên, đem mì gói đặt ở trước mặt anh, cướp đi thỏi son môi, "Ăn, ăn đi."
Cô vốn dĩ muốn nói cút.
Nhưng đến miệng, lại thay đổi từ.
Không muốn khiêu khích anh, cũng khiêu khích không nổi.
Với bàn tay trống rỗng, ngón tay thon dài rũ xuống, Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn Tô Hà, "Son môi này màu đậu đỏ à?"
Anh còn biết màu đỏ đậu ư?
Tô Hà mím môi, không tình nguyện mà trả lời: "Ừ."
"Chưa gặp em thoa qua." Tạ Lâu cầm lấy đũa, cười liếm khóe môi.
Tô Hà không trả lời anh, đem son môi thả lại vào hộp. Son môi của cô không nhiều lắm, hôm sinh nhật bọn họ tặng hai thỏi, mới tính là có chút trên mặt.
Cô ngồi trở lại mép giường.
Không dám lấy sách vở xem mà chỉ dựa vào cột giường phát ngốc.
Tạ Lâu vùi đầu ăn mì gói, hương thật vị đặc biệt.
Hai ba đũa đã ăn xong, anh quay qua nhìn Tô Hà: "Còn nữa không?"
Tô Hà giữ im lặng mà đứng dậy rồi cầm lấy chén. Khi cô chuẩn bị rời đi, Tạ Lâu nắm lấy cổ tay cô, Tô Hà kinh ngạc, cúi đầu nhìn anh. Tạ Lâu tựa lưng vào ghế ngồi, không chút để ý mà nói: "Bỏ nhiều lạp xưởng chút..."
Tô Hà: ".... Đã biết."
"Buông tay."
Lúc cô nói chuyện, thường nhíu mày lại, dường như có bao nhiêu bất mãn đối với anh. Tạ Lâu suy nghĩ một lúc, cười nhẹ một tiếng rồi mới buông lỏng tay Tô Hà ra, nhanh chóng đi về phía ban công.
Làm hai gói mì gói, toàn vào bụng anh.
Tô Hà chần chờ, hỏi anh: "Anh không ăn cơm chiều sao?"
Tạ Lâu chà lau khóe môi. Lúc anh sờ soạng điếu thuốc bỏ vào trong miệng thì ngửi được một mùi hương thoang thoảng, đó là mùi hương thuộc về nữ sinh, mềm mại mà nhẹ nhàng. Anh dừng một chút, đem khói nhả ra, chân dẫm dưới đáy bàn Tô Hà, à một tiếng rồi lười nhác trả lời: "Không ăn, ai làm cũng không ngon bằng em."
Anh nói không chút để ý, giống như không phải nói cho cô nghe mà đó là chuyện đương nhiên. Lông mày Tô Hà nhảy dựng, đột nhiên đứng dậy rồi thu thập chén đũa trên bàn. Lúc bước vào ban công, mở vòi nước ra, cô nói một câu: "Đã trễ thế này, anh về đi."
Ăn uống no đủ, nên chạy lấy người.
*
Tạ Lâu treo một tay trên lưng ghế, nhìn vào lưng cô. Lúc anh nghe thấy lời này, lông mày nhíu lại nhưng không trả lời.
Phía sau không ai trả lời, Tô Hà có chút thấp thỏm. Tay cô chỉ ngâm ở trong nước lạnh băng mà không hề có cảm giác, cô cũng chưa lấy lại tinh thần, chỉ là chết lặng mà đem chén đũa rửa sạch, sau đó úp lên, giấu ở một vị trí tối. Miễn cho dì quản lí đi lên nhìn thấy được.
Chuẩn bị cho xong, cô mới lau chùi tay.
Xoay người đi vào trong phòng, Tạ Lâu cúi đầu chơi điện thoại, ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Tô Hà không đến gần anh mà chỉ đứng ở đầu giường. Anh ngồi trên ghế ở cuối giường, Tô Hà muốn anh đi, không đi thì sẽ kêu dì quản lý.
Nhưng muốn làm sao để tới gần điện thoại kia đây.
Tạ Lâu cũng nhìn cô, thấy mái tóc cô vì bận rộn mà lộn xộn, cái trán đầy những sợi tóc hỗn loạn kia. Nhìn như thế, mới thấy tóc cô có chút vàng....
Nhưng dưới làn da trắng kia, màu tóc này ngược lại trông thật thời thượng.
Anh rút chân lại rồi đứng lên, đi về phíaTô Hà.
Tô Hà thấy thế theo phản xạ mà lui về phía sau. Trong hai ba bước, anh đã đến trước mặt, Tô Hà kêu lên: "Tạ Lâu, anh...."
Tay cô bị anh giơ lên.
Thực sự lạnh lẽo, đông lạnh đến đỏ lên. Năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cực kỳ sạch sẽ. Ánh mắt Tạ Lâu sâu thêm vài phần, mịt mờ mà hiện lên một tia dục vọng.
Tô Hà giãy giụa.
Anh tùy ý để cô nhảy giống như ếch xanh.
Sau đó cúi đầu xuống, môi mỏng dán vào ngón tay cô, hôn một cái, nhướng mày hỏi: "Lạnh hay không?"
Tô Hà: "......."
*
Sao có thể không lạnh.
Nhưng Tô Hà mím môi, rút trở lại, "Không lạnh."
Cho dù có lạnh cóng thì ngón tay mềm mại kia vẫn cứ rút ra. Tạ Lâu liếm lấy môi trên, đó là nơi chạm vào ngón tay của Tô Hà, sau đó khẽ nhếch môi và nhìn cô với chút ánh sáng nơi tối tăm này.
Hàng mi của Tô Hà khẽ run rẩy, bị anh nhìn đến hoảng loạn, toàn bộ đều giấu ở đáy mắt.
Mà lúc này, cửa ký túc xá bị gõ vang, ngay sau đó giọng nói của Trì Dĩnh bị lạnh đến nỗi run lên mới truyền đến: "Tô Hà? Mở cửa ra, tụi tớ trở về rồi."
Tô Hà dường như đã gặp được cứu tinh, kêu một tiếng, xoay người chạy nhanh tới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, gió lạnh thổi vào, vù vù một trận.
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm xách theo một túi thức ăn đi đến, vừa đi vừa cùng Tô Hà nói chuyện. Còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Tô Hà thì đã nhìn thấy Tạ Lâu đang dựa vào cột giường.
Trì Dĩnh: "Má ơi?"
Trần Lâm: "Tạ Lâu?"
Hai người đều trừng lớn mắt, nhìn thật kỹ xung quanh ký túc xá này, không phải đi nhầm chứ.
Tạ Lâu đứng thẳng người, tay từ trong túi rút ra, kéo cổ áo xuống rồi nói: "Chào buổi tối."
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm tựa như bị hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia. Trì Dĩnh ấp úng trả lời, "Chào buổi tối."
Phía sau liền trầm mặc.
Trần Lâm kéo Tô Hà một cái.
Tô Hà nhìn anh: "Anh cần phải trở về rồi đấy?"
Tạ Lâu nhướng mày, nhìn cô mà cười, "Ừ, nên trở về."
"Miễn cho em vẫn luôn đuổi tôi."
Từ mặt mày đến ngọn tóc đều không có một chỗ nào mà không muốn đuổi anh.
Anh lấy cây kẹo que đặt trên bàn Tô Hà, mở giấy gói kẹo ra rồi nhét vào trong miệng mà đi về phía cửa.
Ba cô gái chiếm cửa ngay lập tức nhường chỗ bên cạnh, để lại cho anh một chỗ trống. Tạ Lâu nhai kẹo que, lúc anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh quay đầu lại nhìn Tô Hà.
Tô Hà kéo tay Trần Lâm, nắm thật chặt.
Trần Lâm cũng theo bản năng mà bảo vệ cô.
Nhìn vài giây, Tạ Lâu bắt lấy kẹo que, nhanh như chớp mà thăm dò, lấp kín lấy môi Tô Hà, hôn xuống một cái.
Trì Dĩnh & Trần Lâm trong nháy mắt dại ra;
*
Chờ ba người phản ứng lại thì ngoài cửa đã sớm không có ai, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh.
Trì Dĩnh: "Mẹ nó."
Trần Lâm: ".... Tô Hà, cậu ta.. Tới làm cái gì?"
Khóe môi là vị ngọt của dâu tây, Tô Hà duỗi tay chà môi, à một tiếng, mờ mịt mà trả lời: "Anh ấy tới ăn mì gói."
Trì Dĩnh: "Mì gói sao?"
Trần Lâm đóng cửa xong rồi khóa lại, cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Cửa đã đóng lại, không có gió lạnh, hai người mới nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của Tô Hà. Tô Hà lại dùng sức xoa xoa môi, mới kể những chuyện phát sinh sau khi các cô ấy ra cửa cho các cô ấy nghe.
Trần Lâm cùng Trì Dĩnh đều rất khẩn trương, sợ Tô Hà lại lần nữa bị anh ép buộc.
May mắn là không có.
Chỉ là nụ hôn lần này....
Được rồi.
So với nụ hôn ép buộc lúc trước, cái này tương đối dịu dàng hơn.
*
Lễ Giáng Sinh qua đi, những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh. Trường học cũng tiến vào cuối kỳ. Cùng với nó còn có những luồng không khí lạnh mãnh liệt đang đến gần Hải Thị.
Kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến.
Bốn người trong ký túc xá đều đang ôn tập cho kỳ thi.
Sự xuất hiện của Tết nguyên đán cho phép các sinh viên đang chuẩn bị cho kỳ thi thở phào nhẹ nhõm. Trường học kết hợp với kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán tổ chức một bữa tiệc tối vào ngày 31 tháng 12.
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm lôi kéo Tô Hà cùng Ôn Mạn đi ra quảng trường đếm ngược, bốn người ở bên ngoài ăn cơm. Khi đến quãng trường mới nhận thấy con đường này đã bị nghẹt cứng
Nơi nơi đều là người, mấy trường cao đẳng gần đó cùng người qua đường, tất cả đều đang chen chúc nhau.
Ôn Mạn vén tóc, lôi kéo cánh tay Tô Hà cực khổ đi tới. Cô ấy bất đắc dĩ mới nói: "Rất nhiều năm rồi chị không làm cái việc ngốc của tuổi trẻ này."
Trần Lâm cười nói: "Năm ngoái tớ ở trên vòng đu quay Thiên Hà đếm ngược."
Trì Dĩnh oa một tiếng: "Không phải rất lãng mạn sao?"
Trần Lâm cười khẩy một tiếng: "Cùng mấy người đồng nghiệp, đều là nữ, lãng mạn cái quỷ gì."
Trì Dĩnh: "À, cũng được mà."
Ôn Mạn nói: "Năm ngoái chị ở nhà xem phim."
Sau đó các cô ngoảnh đầu nhìn Tô Hà, "Em thì sao?"
Tô Hà dừng lại một chút, cười cười: "Không nhớ rõ nữa."
Nơi nào mà không nhớ rõ được, năm trước cô cùng Vương Huệ hẹn nhau xem bộ phim mà bà ngoại muốn xem, vốn dĩ cũng ổn thỏa. Kết quả Chu Ngữ Ngữ vẫn luôn ho khan, chiếm lấy Vương Huệ, không chịu để Vương Huệ đi. Tô Hà cầm vé xem phim, vẫn luôn ở trong phòng chờ Vương Huệ hết bận. Bà ấy bận cho đến khi phim mở màn rồi kết thúc.
Mà Vương Huệ còn ở trong phòng dỗ Chu Ngữ Ngữ.
*
Đêm nay có rất nhiều quầy ăn vặt ở quảng trường, mùi hương bắp rang, kem ly dụ hoặc, hương vị thì là của thịt nướng BBQ lan tỏa khắp bầu trời, cực kỳ hấp dẫn. Trì Dĩnh chen qua mua bốn ly trà sữa nóng, bên trong còn có trân châu. Lúc quay lại, cả người đều lung lay.
Tô Hà đỡ lấy Trì Dĩnh, Ôn Mạn nhìn lướt qua mà nói: "Lúc này còn uống trà sữa gì, một lát mà chen lấn là không ngẩng lên được đấy."
Trì Dĩnh cười ha hả, cắm ống hút, tự mình uống trước.
"Ở cái đêm đông giá rét này, thật ấm áp khi uống trà sữa trong khi đếm ngược."
Ôn Mạn à một tiếng, nhưng thật ra là bật cười. Bốn người đi qua bên kia, tận lực dựa vào cây, miễn cho bị người ta va chạm vào.
Chờ đến khi số đếm ngược xuất hiện trên màn hình lớn ở quảng trường kia, toàn trường đều sôi nổi lên. Tô Hà ngửa đầu nhìn màn ảnh lớn kia, suy nghĩ có chút trống rỗng.
Đi theo số từ. Mọi người tự nhiên mà hô lên.
"Mười, chín, tám...." hét lên hết cỡ. Lúc này đám người lại lần nữa kích động, quá mức phấn khích mà siết chặt tay nhau. Trong tay Tô Hà đang cầm trà sữa, một đường lui về sau, tối lửa tắt đèn. Cô vuột khỏi tay Ôn, thậm chí còn chưa kịp thở đã nhìn trái nhìn phải, phát hiện dưới quảng trường có một tiệm cà phê. Ít nhất không có nhiều người ở đó. Cô muốn trước hết đi nơi đó nhưng kết quả là đếm ngược xong rồi.
Đám người càng điên cuồng mà kêu lên.
Tô Hà lui về phía sau, gót chân dẫm đến gót chân một người khác sau đó người kia mãnh liệt thu hồi lại. Tô Hà lảo đảo một bước, bổ nhào trên mặt đất.
Trà sữa theo đó cũng đổ đầy đất.
Thời gian yên lặng.
Tô Hà té trên mặt đất, đau đến nỗi hút không khí.
Má ơi.
Lúc này một bóng người ngồi xổm xuống dưới, một bàn tay nâng cằm cô lên, nhìn cô thật kỹ lưỡng.
Tô Hà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hẹp dài cùng nghiền ngẫm kia của Tạ Lâu.