Hai người một người ngẩng đầu một người quay đầu đã nhìn thấy trong tay Tạ Lâu đang cầm điện thoại cùng chìa khóa xe, một bàn tay khác còn cầm một cái túi YSL.
Anh mặc áo trên màu trắng cùng quần jean, dáng vẻ trông như vừa mới mua sắm.
Vẻ mặt của anh lúc này rất lạnh, đôi mắt mang theo cơn tức giận nhìn Tiêu Sầm. Thời khắc ấy tựa như là muốn giết chết cô ta vậy.
Tô Hà thừa dịp này mới rút lấy bàn tay bị nắm đến đỏ. Nước mắt Tiêu Sầm chảy càng lúc càng nhiều, cô ta đẩy ghế dựa ra rồi đứng lên, nói: “Ngày hôm qua em đến nhà anh, anh không ở nhà, dì nói anh cùng ông nội ra ngoài…..”
Cô ta cố gắng nói lảng sang chuyện khác.
Bởi vì ánh mắt của Tạ Lâu rất lạnh, nhìn cô ta như là đang xem một con kiến, so với trước khi hẹn hò còn lạnh hơn. Dường như ở trong mắt anh thì cô ta cái gì cũng đều không phải.
Sắc mặt của Tiêu Sầm trắng đi vài phần, theo bản năng mà bắt lấy ghế dựa để chống đỡ cơ thể.
Tạ Lâu chả thèm nhìn cô ta mà chỉ nhìn về phía Tô Hà. Tô Hà bị nhìn cũng có hơi sợ hãi. Cô nhìn vào điện thoại rồi mới đứng lên: “Tôi đi mua đồ trước, hai người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, cô vội xoay người muốn rời khỏi. Tạ Lâu đã nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong vòng tay. Tô Hà lảo đảo hai bước, ngã vào ngực anh. Tạ Lâu xoay mặt cô sang để cô đối mặt với Tiêu Sầm, “Nói cho cô ta biết, Trần Diệu không xứng với em, chỉ có tôi, mới thích hợp với em nhất.”
Tô Hà sửng sốt, nhìn thấy gương mặt của Tiêu Sầm đã trắng bệch.
Cô không thể không thở dài, “Tạ Lâu, anh lấy tự tin ở đâu ra thế?”
Khuôn mặt của Tạ Lâu trở nên nặng nề, nhưng không đối mặt với Tô Hà, mà là lạnh lùng nhìn sang Tiêu Sầm, giống như này hết thảy đều là do Tiêu Sầm sai. Tiêu Sầm trước nay chưa từng bị anh nhìn qua như thế, cả người tựa như không thể chống đỡ nổi, cô ta chỉ vào Tạ Lâu, “Anh có hèn hay không? Cô ta không thích anh, anh còn cưỡng ép cô ta. Anh có biết mọi người ở trong trường nghĩ về anh và cô ta như thế nào không? Tạ Lâu, kiêu ngạo của anh đi đâu rồi hả?”
Xem ra Tiêu Sầm tuy đã xuất ngoại nhưng đối với chuyện phát sinh ở đại học Hải Thành lại cực kỳ rõ ràng, thậm chí ngay cả diễn đàn cũng xem không ít.
Khó trách cô ta biết nhiều như vậy, ngay cả chuyện của Trần Diệu cũng đều biết.
Tạ Lâu sau khi nghe xong thì khóe môi không chút để ý mà nhếch lên: “Tôi hèn vì cô ấy, tôi vui, tôi cần gì phải xen vào chuyện người khác nghĩ gì? Tiêu Sầm, cô nên thấy may mắn vì cô là con gái, nếu không tôi đã giết chết cô rồi.”
Một câu cuối cùng lạnh hơn, ngay cả giọng điệu cũng có hơi ảm đạm và thù địch.
Đàn ông con trai đối mặt với anh bây giờ thì chân cũng phải run lên, huống chi Tiêu Sầm là con gái. Tiêu Sầm nước mắt lưng tròng đứng yên tại chỗ.
Cả người thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã xuống đất.
Tô Hà nhíu mày nhìn Tạ Lâu, nhưng chuyện này không phải chuyện cô quản nên cô tránh thoát khỏi cái hôn của anh, xoay người bước đi. Tạ Lâu chả thèm nhìn Tiêu Sầm nữa, cũng xoay người đuổi theo Tô Hà. Anh bắt lấy tay của Tô Hà, nhét túi mua sắm vào trong lòng cô để Tô Hà ôm lấy.
Cô sững sờ, muốn ném đi: “Đây là cái gì?”
Tạ Lâu lạnh giọng trả lời: “Son môi!”
Tô Hà ý thức được này có thể là cho cô, lập tức ném ở một bên bàn rồi bước thật nhanh ra ngoài. Tạ Lâu cầm lấy chiếc túi kia, lại lần nữa đuổi theo.
Mà phía sau.
Tiêu Sầm lặng nhìn và lắng nghe với khuôn mặt trống rỗng. Con gái rất nhạy cảm với mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, đặc biệt là một số nhãn hiệu quen thuộc. Khi Tạ Lâu xuất hiện ở đây xách theo chiếc túi, cô ta vô thức nghĩ đó là của ai? Cô ta rất sợ, sợ rằng anh sẽ mua nó cho Tô Hà.
Ai mà ngờ.
Thật sự là mua cho cô.
Tiêu Sầm bụm mặt, la lên một tiếng, nước mắt càng lúc càng nhiều hơn.
*
Anh đuổi theo Tô Hà ra ngoài, Tô Hà tuy rằng đi rất vội, nhưng cô không quên còn thứ muốn mua. Vì thế cô quay lại Walmart lầu hai, Tạ Lâu tất nhiên cũng đi theo.
Bước chân cũng không còn dồn dập như lúc trước, Tô Hà nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi cúi đầu lựa thịt.
Tạ Lâu lười nhác mà đứng ở bên cạnh, nhìn cô lựa chọn.
Anh chỉ vào một miếng khác và nói: “Miếng này không tồi.”
Tô Hà không nghe thấy.
Tạ Lâu hơi nhíu mày lại có vẻ hơi không kiên nhẫn, anh hỏi: “Tiêu Sầm nói gì với em vậy?”
Bị bạn gái cũ cáo trạng, Tạ Lâu có lẽ là người duy nhất.
Đôi tay lấy thịt của Tô Hà chợt ngừng lại, sau đó đưa thịt cho chủ siêu thị, nhịn không được cố ý hỏi lại: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ nói gì với tôi?”
Tạ Lâu nhìn nụ cười trên khóe môi của cô, chói lọi tựa như đang cười nhạo. Anh tới muộn, chỉ nghe được khúc Tiêu Sầm cầu xin Tô Hà, nhưng lấy tính cách của Tiêu Sầm thì trước đó nhất định có gì đó làm nền. Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tạ Lâu lại lạnh hơn, anh xoa khóe môi rồi nói: “Có chuyện gì thì tự em hỏi tôi, không cần nghe những gì người khác nói.”
“Đặc biệt là Tiêu Sầm.”
Tô Hà nhận thịt xong rồi bỏ vào xe đẩy mới nói: “Tôi cảm thấy cô ấy nói không sai.”
“Cô ta nói gì đó!” Tạ Lâu đoạt lấy xe đẩy từ cô, Tô Hà muốn lấy về nhưng đã bị tay anh chặn lại, nắm thật chặt. Vì thế biến thành hai người cùng nhau đẩy xe đẩy.
Như là người yêu, Tô Hà đột nhiên rút tay về, anh muốn đẩy thì để cho anh đẩy, cũng giữ khoảng cách với anh.
“Nói đi.” Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn lấy cô, đôi mắt âm u một mảnh.
Ngược lại anh muốn nghe xem Tiêu Sầm đã nói cái gì mà cô cảm thấy không tồi. Là câu Trần Diệu thích hợp với cô sao? Anh siết chặt lấy xe đẩy, cứng rắn mà ngăn chặn cơn tức giận.
Tô Hà cười một cái, “Cô ấy nói anh là động vật máu lạnh, sẽ không cưng chiều phụ nữ không thương phụ nữ, càng sẽ không tặng quà cho phụ nữ, anh căn bản là không có trái tim, anh chỉ có kiêu ngạo của chính mình thôi….”
Tạ Lâu càng nghe xong thì mặt càng u ám.
Tô Hà nhìn thấy anh biến sắc thì ngừng lại.
Một hồi lâu, Tạ Lâu lại chỉ vào túi đặt trong xe đẩy: “Này không phải là quà tặng sao?”
Logo YSL trên túi cực kỳ dễ thấy. Tô Hà tức thì ngậm miệng lại. Cô nhớ lại, tối hôm qua Chu Ngữ Ngữ khoe chính là nhãn hiệu son này.
Tạ Lâu nhìn thấy vẻ mặt này của cô đã cười khẩy một tiếng, sau đó mới nói: “Tôi không thương em? Không chiều em? Tôi vô tâm sao?”
“Em muốn xem thử hay không?”
Từng lời nói trực tiếp đâm thẳng vào lỗ tai của Tô Hà. Tô Hà chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, bởi vì chung quanh có người đã nhìn qua, sôi nổi nhìn hai người họ chằm chằm.
Tạ Lâu cao to, một thân cao quý, thoạt nhìn không giống người sẽ tại khu đồ ăn mà đi dạo.
Cho nên càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tô Hà nhanh chóng cầm cà rốt cùng bắp ném vào xe đẩy, đi nhanh hai bước. Tạ Lâu nhìn thấy hôm nay cô mặc bộ quần áo này, đơn giản trang nhã không nói, áo len lại rộng thùng thình, che khuất đi cái mông. Nhưng lúc đi đường lại có thể thấy được cái mông vểnh lên. Anh híp mắt, đuổi kịp, sau đó cúi đầu ở bên tai cô hỏi một câu: “ Có phải cô ta còn nói với em, tôi chưa hôn qua cô ta hay không?”
Tay Tô Hà chọn đậu phộng chợt ngừng lại.
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Nhưng tôi hôn qua em rồi mà nhỉ? Rất nhiều lần đấy….”
“Tạ Lâu, anh câm miệng!” Tô Hà không nhịn nữa mà rống lên một tiếng với anh.
Tạ Lâu trào phúng cười: “Cho nên, em còn thấy cô ta nói đúng sao?”
*
Hôm nay không thể nói chuyện nữa.
Mỗi câu nói của Tạ Lâu đều chọc trúng điểm đau của cô, những thứ anh không làm ở trên người Tiêu Sầm đều làm ở trên người cô. Tiêu Sầm nói chưa dứt lời, vừa nói càng hiện rõ lên những chuyện Tạ Lâu đã làm. Tô Hà vốn dĩ mơ hồ mông lung bước qua. Ai mà biết sự so sánh này càng thêm rõ ràng chuyện của anh đối với hai người khác nhau.
Cô vội vàng mua đồ, lại đi dạo khu vật dụng hàng ngày mua thứ mình muốn mua, sau đó đi tính tiền. Tạ Lâu lười nhác mà đẩy xe, còn tự giác mà cầm một bao kẹo que.
Tô Hà nhìn qua.
Tạ Lâu nhướng mày: “Đến nhà em không thể hút thuốc, còn không cho tôi ăn kẹo sao?”
“Tôi cho anh đến nhà tôi sao?”
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, không trả lời cái vấn đề ngốc nghếch này của cô. Lúc này người xếp hàng rất nhiều, còn phải một đoạn thời gian nữa. Hai người yên lặng mà đi tới, tới khu tính tiền thì thu ngân nhìn Tạ Lâu một cái, đỏ mặt hỏi: “Có thẻ hội viên không?”
Tô Hà chen qua trả lời: “Không có, bao nhiêu tiền.”
“Có.” Tạ Lâu ném một tấm thẻ cho nhân viên thu ngân, là thẻ hội viên Walmar lại là thẻ màu vàng đen. Nhân viên thu ngân thấy thế theo bản năng mà nhìn Tạ Lâu một cái, nhanh chóng xử lý, sau đó nhắc nhở: “Thẻ này của anh tích được nhiều điểm, có thể đi quầy bên kia để đổi quà tặng.”
Tạ Lâu không trả lời mà cầm điện thoại quét mã với thu ngân.
Tô Hà sao mà để anh đưa tiền được nên vội cầm tiền mặt đưa cho thu ngân. Tạ Lâu thấy thế, không hé lời, lười nhác mà dựa vào một bên, dáng vẻ này tựa như chờ vợ mua hàng vậy.
Tô Hà nhận lấy tiền lẻ còn Tạ Lâu đã lấy đi chiếc túi lớn của cô. Anh bĩu môi, nói với Tô Hà: “Lấy điện thoại và chìa khóa xe của tôi.”
Người này có bệnh.
Lấy túi mua hàng không lấy chìa khóa xe cùng điện thoại, loại nào quan trọng hơn đây?
Tô Hà không muốn quan tâm nữa, nhưng nhìn dáng vẻ một chút cũng không muốn lấy của anh, cô lập tức bất đắc dĩ, xoay người, lấy điện thoại cùng chìa khóa xe của anh đặt ở trong tay.
Tạ Lâu lúc này mới vừa lòng.
Ở đây người đến người đi, Tô Hà không muốn gây sự cùng anh cho nên trước hết nhanh chóng vào thang máy. Tay Tạ Lâu đều xách theo túi, tay dài chân dài mà đi theo ra cổng lớn, Tô Hà đưa chìa khóa cùng điện thoại cho anh, “Anh lái xe đi, tôi từ chỗ này về rất gần.”
Tạ Lâu liếm khóe môi rồi nhướng mày: “Tôi đi nơi đó của em nhé.”
Tô Hà: “……”
“Em cho rằng tôi vì cái gì mà mua thỏi son này? Tôi tự mình mua cho em đấy.” Anh đề cao cái túi kia, “Nghe nói năm nay thịnh thỏi son nhỏ màu vàng này……”
*
Muốn dùng son môi mê hoặc cô sao?
Tô Hà một chút cũng không mắc lừa, nhưng cô cũng không thể đuổi người này đi được.
Anh không lái xe mà là đi theo cô.
Lúc Tô Hà bước lên cầu thang, đột nhiên xoay người nhìn Tạ Lâu, cắn răng nói với anh: “Anh có thể thành thật một chút hay không?”
Bây giờ cô không còn bài xích việc ở chung với Tạ Lâu nữa. Hai người lăn lộn tới lăn lộn lui như vậy, ngược lại khiến dấu vết anh để lại trong lòng cô càng thêm sâu hơn.
Mà cảm giác quen thuộc cũng gia tăng.
Nhưng cũng có lẽ là do năm nay quá cô độc, anh xuất hiện khiến cho cô nhiều hơn cảm giác tồn tại. Cho nên, không bài xích nhưng vẫn rất khẩn trương.
Sợ anh đột nhiên không thành thật.
Tạ Lâu đứng ở phía dưới bậc thang, híp mắt: “Em cảm thấy chỗ nào của tôi không thành thật?”
Tô Hà: “Trong lòng anh biết rõ ràng mà.”
Tạ Lâu nhướng mày: “Chính em thành thật thì tôi mới thành thật.”
Tô Hà: “……”
Quả thực vô nghĩa!
Cô khi nào không thành thật chứ.
Khi cô còn đang khiếp sợ, Tạ Lâu đã tiến hai bước lên bậc thang, Tô Hà theo phản xạ định trốn ra phía sau, phần eo chống ở lan can. Tạ Lâu dựa sát vào cô, đôi mắt hẹp dài tràn đầy hài hước, nghiền ngẫm. Anh nhỏ giọng ở bên tai cô: “Có lẽ em không biết, thời điểm mà tôi thật sự không thành thật thì ngay cả giường em cũng không xuống nổi….”
Nói xong, anh liếm khóe môi, đôi mắt là thú tính mãnh liệt.
Hô hấp của Tô Hà lập tức như ngừng lại.
“Cho nên, em phải quý trọng hiện tại, tôi thật sự rất thành thật.” Tạ Lâu cười một tiếng, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Tô Hà, tựa như là lông chim lại làm cho cơ thể Tô Hà run lên.
Cô đẩy anh ra mà hốt hoảng: “Xin anh vẫn luôn giữ thành thật như vậy.”
“Được thôi.” Anh đáp ứng cực kỳ tùy ý.
Tô Hà: “……”
Đây là cô ở chung với sói sao?