• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi biết được sự việc của nữ sinh kia, tôi luôn cảm thấy có chút mất bình tĩnh, vốn muốn hỏi tên nàng là gì, nhưng A Long cũng không biết, hắn nói, không ai muốn hỏi tên của nàng cả, chắc là mấy anh chị lớp lớn mới biết.

Trong lòng tôi càng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho cái tên của cô ấy cũng không ai muốn nhắc đến?

Sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc, Tiểu Hồ Tử đã trở lại với một trạng thái giận dữ, trong tay cầm chiếc quần lót kia của hắn, vào cửa liền lao ngay vào A Long hét lớn:

- Cậu có bị bệnh không, sao đi ném quần lót của tôi làm gì?

A Long giả ngu:

- Ồ chuyện này cậu hỏi tôi làm gì, ai lại đem ném quần lót của cậu chứ? Bộ tôi ăn no rồi rửng mỡ sao?

Tiểu Hồ Tử giận dữ nói:

- Đừng có giả ngu, Tiểu Thiên không thể làm chuyện này, mà những người khác cũng không thể chạy tới phòng ngủ này để phá đồ của tôi, cậu nói xem, ngoại trừ cậu ra thì còn là ai được hả?

A Long cười hắc hắc nói:

- Chắc cậu nhìn lầm rồi, ngay cả thứ đó cậu đều có thể tự nhận nó là của chính mình? Biết đâu được loại đồ lót này được nhiều người ưa chuộng, lỡ của người ta thì sao? Chẳng lẽ cậu có đánh dấu ở bên trong đó?

Tiểu Hồ Tử hét lên:

- Cái rắm í, nó là của tôi, tôi...tôi có ký hiệu!

A Long vỗ lên thành giường cười to:

- Ha ha ha ha, cười chết mất thôi, còn có ký hiệu, một đồng nam nhỏ bé như cậu còn có ký hiệu nữa, ha ha ha.

Tiểu Hồ Tử đỏ mặt, nhưng cũng không nhịn được nở nụ cười, la hét quái dị rồi xông lên, đùa giỡn cùng với A Long.

Nhìn bọn họ, đột nhiên tôi cảm thấy rất tẻ nhạt, một kẻ ăn no rửng mỡ đi vứt quần lót của người ta, một tên vì kiếm lại được cái quần lót mà về hưng binh vấn tội, chuyện này bộ thú vị lắm sao?

- Các cậu cứ chơi đi, tôi đi ra ngoài đi dạo một chút.

Tôi vừa nói xong, liền đưa tay mở cửa ra, A Long ở phía sau hét lớn:

- Đừng có đi mà, một hồi chúng ta sẽ đi uống chút rượu ở một nhà hàng nhỏ, tôi mời khách...

Tôi không nói gì cả, đóng cửa lại liền đi ra ngoài.

Uống rượu sao, uống cái rắm, các người có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng mà tôi không có.

Tôi đi ra khỏi ký túc xá, bên ngoài trời đã tối, ngẩng đầu nhìn lên, thấy được bầu trời đầy sao, gió đêm phơ phất, ngoại trừ bên trong nhà ký túc xá còn có ánh đèn, cũng như vài ánh đèn nhỏ mờ vàng trong khuôn viên trường, nhìn về phía xa xa, một màu đen thăm thẳm.

Tôi hít một hơi thật sâu và đi dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, tôi không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là, tôi muốn đi mà thôi.

Khai giảng đã được hơn hai tháng, mỗi ngày đều giống như ở nhà tù vậy, đọc sách viết chữ, mà nội dung bên trong quyển cấm kỵ bút ký tôi đều xem nát hết cả rồi, đã sớm nóng lòng muốn thử, thế nhưng mà tôi không có được một cơ hội để thể hiện nó dù một lần, cuộc sống này quả thực rất đơn điệu và tẻ nhạt.

Cuộc sống này, đối với tôi mà nói, mỗi ngày mỗi giây đều rất quý giá, người khác có thể lãng phí thời gian của mình trong ba năm này, nhưng bản thân tôi lúc nào cũng luôn nhắc nhở chính mình: Hàn Thanh Thiên, đồng hồ sinh mạng của ngươi cùng những người kia không giống nhau, người ta là hai mươi bốn giờ thoải mái, còn ngươi chính là con mẹ nó ngược lại.

Tuy nhiên, cho đến ngày hôm nay, tâm trạng kìm nén của tôi dường như đã tìm được một nơi để trút xuống, nói một cách khác, giống như bàn tay bạn bị ngứa trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng bạn đã có thể tìm đến chỗ để gãi ngứa.

Đúng vậy, tôi đang đề cập đến cô gái mặc váy đen ngày hôm nay, tuy rằng đến bây giờ tôi còn chưa biết tên nàng là gì, học chuyên ngành nào, cũng không biết rốt cuộc nàng có bí mật gì, thế nhưng tôi lại cảm nhận được, trên người của cô gái này nhất định sẽ có đồ vật mà tôi cảm thấy hứng thú.

Tôi muốn điều tra chuyện này.

Tuy nhiên, với tình hình hiện nay thì tôi không biết nên bắt đầu từ nơi nào, tôi cũng không thể tới tìm nàng, rồi thẳng thừng hỏi sự tình người chết năm ngoái chứ? Nàng có thể để ý đến tôi mới là lạ, vốn là một người được gọi là sao chổi, tôi còn đi làm cho người ta khổ sở thêm, cái đó chính là tự bôi xấu bản thân mình.

Hoặc là, trước tiên tôi cần cố gắng làm quen với nàng, rồi sau đó từ từ tiếp cận nàng? Tuy nhiên, phương pháp này cũng hơi có chút khó khăn, bởi vì trường học bức ép nên không có ai muốn cùng nàng tiếp xúc. Vậy phải làm thế nào để tôi có thể làm quen với nàng, cùng nàng tiếp cận từ từ đây?

Ngoài ra, nếu như tôi thật sự gần gũi được với cô ấy, có phải hay không tôi cũng sẽ trở thành một người khác loại trong mắt mọi người, vì vậy thậm chí tôi còn có thể bị bài xích? Nói như thế, tôi sẽ thực sự bị cô lập, làm như thế đáng giá sao?

Đi bộ ở trong khuôn viên trường, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện này, bất tri bất giác tôi đã đi được một vòng, ngẩng đầu nhìn lên một chút, môi trường xung quanh đây đã tối thui. Chỉ có một ngọn đèn đường ở phía sau lưng tôi, đứng ở trong bóng tối, giống như một con quái vật đã chết. Với một con mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lại đi tới tận tòa nhà thực hành bên này.

Tòa nhà thực hành, là một nơi rất thần bí ở trong trường học chúng tôi, nguyên nhân có hai. Đầu tiên, ngành thư pháp của chúng tôi căn bản không cần đi qua nơi này. Thứ hai là tòa nhà thực hành này có bốn tầng, nhưng từ trước đến nay chỉ mở ra hai tầng phía dưới, còn ở phía trên hoàn toàn đóng cửa.

Nói đến đây cũng buồn bực, người ta học mỹ thuật thì có phòng vẽ tranh, học âm nhạc thì có phòng ca hát, học vẽ manga hay làm anime thì có phòng truyền thông, học thiết kế cũng có phòng thiết kế, chỉ có mười tám đồng nhân chúng tôi, liền cái phòng để đặt chân cũng không có.

Vì vậy nên tôi đã rất tò mò về nơi này, đặc biệt là từ mấy ngày hôm trước, khi mà tôi nghe được A Long nói, nơi này có một mô hình người mẫu, trần như nhộng vậy. Lúc đó hắn rất là đau buồn hét lớn trong thiên địa: A, đáng tiếc lão tử không có được tế bào nghệ thuật, tiện nghi cho mấy tên gia hỏa ở bên ngành mĩ thuật...

Ở đây tôi phải giải thích một lát, A Long chỉ là một kẻ bình thường, có thể chạy đến học viện nghệ thuật này, kỳ thực là đến học thanh nhạc, học hát, tôi nghe đã nghe qua hắn hát mấy lần, mười phần phong cách rock and roll.

Hắn nói với chúng tôi, chờ khi nào hắn tốt nghiệp xong sẽ đi hát ở những quán bar, làm một người gọi là cái bắc phiêu gì đó, làm một vài năm, không chừng liền có thể nổi danh, trở thành một ngôi sao âm nhạc lớn.

Hắn đã từng lặng lẽ nói với tôi, đây chính là ước mơ từ nhỏ của hắn.

Hãy nhìn mà xem, nguyên lai là một người có bề ngoài bỉ ổi và đánh khinh, nhưng trong nội tâm cũng đồng dạng có một lý tưởng chói mắt.

Mượn dùng một câu nói: Một bãi bùn nhão, cũng có thể đối mặt với một bầu trời mênh mông, đứng ở chỗ một tảng đá cao nhất, chính là ngôi sao!(1)

Tôi thở dài một chút, cũng không biết rõ, cuối cùng tôi sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ kia, hay chỉ có thể trở thành một hòn đá.

Nhìn vào tòa nhà thực hành này, tôi không thể không nghĩ đến Tiểu Hồ Tử, cái tên này là một anh chàng rất biết chịu đựng, đúng là để cho hắn vừa lòng đẹp ý, bởi vì ngành hắn học là mỹ thuật.

Do đó, cả hai bọn họ thường hay đến tòa nhà thực hành này để đi học, còn tôi thì chưa từng đến đây.

Đứng ở dưới tòa nhà thực hành và nhìn lên trên đỉnh, bây giờ đã qua thời gian tự học vào ban đêm, nhưng một căn phòng ở lầu hai vẫn còn sáng đèn, rất kỳ quái, mà ngoại trừ căn phòng này, mấy căn phòng khác bên trong tòa nhà thực hành đều đã tắt đèn tối thui.

Đây là người nào mà ham học hỏi thế, chẳng lẽ không biết vào ban đêm tòa nhà thực hành này sẽ đóng cửa sao, chẳng lẽ muốn mở đèn suốt đêm, muốn ôn bài cho tới sáng sao?

Ngoài ra, vị trí xây dựng của tòa nhà thực hành này rất hẻo lánh, lẻ loi nằm ở phía tây nam của khuôn viên trường học, nó giống như họ hàng xa với ký túc xác và lớp học vậy, ở trước toàn nhà thực hành có một quảng trường hoàn toàn trống trải, ban ngày đây là nơi hoạt động của chúng tôi, sân bóng rổ mọi thứ đều ở nơi này, bên ngoài hàng rào, chính là một vùng đất hoang dã.

Tôi còn nhớ lúc mời vào khai giảng, bên ngoài là một đám ruộng xanh mượt, có điều bây giờ mùa thu đã qua, trước mặt là một mảnh hoang vắng, trường học này của tôi, giống như một hòn đảo cô đơn ở hải ngoại, như là một người duy nhất đứng trong sa mạc, xung quanh tối om, màn đêm buông xuống, gió đêm nhẹ lướt, không khí đúng là rất tốt, các ngôi sao cũng được nhìn thấy rõ ràng, điều này làm cho tôi nhớ tới quê hương của chính mình.

Tôi lắc đầu, bỏ đi mới hỗn dộn đang suy nghĩ trong đầu, xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ, ở bên ngoài loanh quanh suốt nửa ngày, nếu không về thì hai tên kia cũng sốt ruột, A Long thường nói: Vùng hoang dã này, tuy nói hơi có chút phũ phàng, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bị người giết chết rồi ném vào trong vùng đất hoang này, đều không nhất định có thể tìm thấy xác.

Tôi vừa mới đi được vài bước, ở không xa có một ngọn đèn pin chiếu qua, theo sau đó là một giọng nói thô lỗ vang lên:

- Ai đó? Hơn nửa đêm rồi còn ở đây làm gì?

Tôi sau khi nghe xong liền biết được đây là Tất lão làm lao công, đã hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn lộn nhào như một con gấu đen, có người nói lúc hắn còn trẻ chính là một tên tiểu lưu manh, bây giờ lại thành một lão lưu manh, thuộc về loại nhân vật hiệu trưởng là lão đại còn hắn là lão nhị vậy. Hắn ta chịu trách nhiệm canh gác và tuần tra mỗi đêm, khỏi phải nói, chắc chắc hắn xem tôi như là một kẻ xấu.

- Ông ngoại Tất à, con học lớp thư pháp, vào ban đêm con hơi chán nên ra đây hóng gió một chút, bây giờ con đang định về lại phòng ạ.

Danh xưng này chính là biệt hiệu mà chúng tôi dành cho hắn, hắn cũng vui vẻ nghe chúng tôi gọi như thế, quả nhiên, sau khi tôi nói như thế, hắn liền bắt đầu cười hắc hắc, đền pin chiếu qua lần thứ hai, chắc là đang xác định dáng dấp của tôi, lúc này mới nói:

- Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, buổi tối không có chuyện gì làm cũng đừng có đi dạo lung tung, mà còn đi xa như vậy, tòa nhà thực hành này có gì tốt mà đi dạo, tất cả lớp học ban đêm đều đã về hết rồi, cửa đã sớm bị ta khóa lại, bây giờ nhanh đi về đi...

Hắn nói như vậy, nhưng tôi hơi kinh ngạc một chút, sửng sốt trong chốc lát rồi nói:

- Ông nói ông đã sớm khóa cửa rồi? Không đúng đâu, bên trong còn có người mà.

- Nói tào lao, ta đi vào nhìn từng phòng từng phòng một, làm gì còn có người, có người mà ta còn có thể khóa cửa hay sao.

- Nhưng mà ở trên lầu hai còn có đèn sáng mà...

- Đèn sáng?

Sắc mặt Tất lão bỗng nhiên có chút thay đổi, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hét lên:

- Có con mẹ nó đèn sáng ấy, ngươi đang hù dọa lão tử có đúng hay không hả?

Tôi cũng quay đầu lại và chỉ vào nơi đó nói:

- Ông xem đi, chính là chỗ đó...Ồ, ngọn đèn đó khi nào tắt rồi? Vừa nãy nó vẫn còn sáng mà.

Trên khuôn mặt của Tất lão hơi bất ổn, mặt tối sầm lại quát:

- Thằng nhóc con, nhanh chóng đi về ngủ đi, nói cho ngươi biết, chiêu này không dễ xài đâu, ông ngoại Tất ta đây vào Nam ra Bắc, gặp quỷ còn nhiều hơn ngươi gặp người, chẳng lẽ ta lại sợ điều này?

Ặc, có vẻ như hắn đang hiểu lầm thì phải, cho rằng tôi cố ý chơi xấu, cố ý nói bóng đèn còn sáng là để hù dọa hắn, nhưng rõ ràng bóng đèn khi nãy còn sáng mà.

Hả? Tôi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, chẳng lẽ có ma quỷ gì đó sao?

Tôi hướng về Tất lão nhe răng, cúi đầu xuống và chạy đi xa.

- Mẹ nó, mấy thằng nhóc bây giờ, so với ta khi xưa còn xấu xa hơn...có điều, chơi rất vui, ha ha...

Âm thanh sang sảng của Tất lão ở phía sau truyền đến, tôi chạy được mấy chục mét, quay đầu lại đem, ánh đèn pin đã đi xa.

Có vẻ như đây chính là một lão ngoan đồng, tôi cũng nhìn không được cười nhẹ, nhưng tôi rất nhanh trở nên nghiêm túc, lo lắng nhìn xung quanh, không có ai hết.

Được rồi, lần này tôi ngược lại muốn xem xem, thứ ở bên trong tòa nhà thực hành rốt cuộc là người hay là quỷ, hoặc là, một con yêu quái.

Xoay người, tôi giống như một làn khói phóng nhanh trở về toà nhà thực hành.

(1) Bạn nào biết nguyên văn câu này giúp mình với, mình dịch theo nghĩa nên đọc không hay.

--------------------------------------------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK