Tuy nhiên, theo thời gian, cảm giác mới lạ này cũng không còn, tôi lại nhớ đến cuộc sống vui đùa ở trong thôn, nhớ đến đôi bàn tay to ấm áp của ông nội, cùng những câu chuyện xưa mà ông kể chưa xong.
Mỗi ngày trải qua đều rất bình thường, nhưng may mắn còn có một bức tranh và ba chữ to tướng, cũng đủ làm cho tôi phải bận tâm suy nghĩ.
Bức tranh kia còn tốt, mỗi ngày tôi chỉ cần mở ra trong thời gian rãnh rỗi, đi vào đó du hí một phen, lúc đầu còn chưa thích ứng được, nhưng theo thời gian, cũng chầm chậm hòa mình vào trong thế giới của bức tranh, những núi non, sông suối, những cây cỏ xanh tươi, dường như đang ở trước mắt tôi, mỗi khi đi ra khỏi thế giới trong tranh, tôi cảm thấy tinh thần rất thoải mái, trong lòng cảm thấy rất yên bình.
Nhưng mà ba chữ to kia, mới nhìn nét bút có vẻ phiền phức, tương đối khó viết, nhưng nhìn vào đó viết lại, chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng khi bắt đầu viết mới thấy khổ, chữ kia đâu phải khó viết, căn bản nửa chữ tôi còn viết không ra được. Không, nói đúng hơn là mỗi khi tôi tập trung tinh thần cầm bút viết, chỉ mới viết được hai ba nét tôi liền cảm thấy chóng mặt, giống như máu lưu thông không đủ, ngay cả bút cũng không cầm nổi, liền vội vàng tuân theo lời dạy trong thư của ông nội, tiến vào thế giới trong bức tranh, để cho mình dạo chơi trong non xanh nước biếc trong chốc lát, mới có thể dần dần hồi phục bình thường.
Dần dần, tôi cũng phát hiện ra một ít quy luật, chính là mỗi khi đi ra từ trong bức tranh, sau đó tập trung tinh thần đi viết chữ, sẽ có thể viết được nhiều nét hơn.
Tuy nhiên dù tôi có chăm chú cỡ nào, muốn viết ra chữ đầu tiên cũng cần mấy chục nét, nếu cứ như vậy thì khi nào mới viết xong? Khó trách ông nội lại bảo tôi dùng ba năm để viết thuần thục ba chữ này, bây giờ nhìn lại, đừng nói là thuần thục, chỉ sợ muốn viết ra hoàn chỉnh cũng tốn một khoảng thời gian.
Hơn nữa, càng viết nhiều nét chữ, không biết sao tôi lại cảm nhận được dưới ngòi bút một loại sức mạnh thần kỳ, mỗi khi nhìn vào từng nét chữ đã được viết ra, tôi không kìm được lòng hưng phấn của mình, giống như là không thể chịu được viết ra hoàn chỉnh chữ này vậy.
Vì thế tôi liền giống như nổi điên, lợi dụng hết thảy thời gian rãnh sau giờ học, chuyên tâm viết chữ này, nhưng hậu quả của việc làm như vậy, chính là thành tích học tập của tôi giảm xuống, bạn học xung quanh bắt đầu cho rằng tôi đang luyện tập thư pháp, nhưng nhiều lần nhìn trộm đều thấy tôi viết ra những nét bút kỳ quái, liền bắt đầu nghị luận sôi nổi, mầy người bạn học tốt cũng dần dần xa cách tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng, đối với tôi làm sao để mau viết ra được chữ này mới là điều quan trọng nhất, tôi hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Thực tế không có ai biết được nỗi khổ trong lòng tôi, tôi biết được, tôi sinh ra là người của Hàn gia, từ lúc mới sinh ra, cũng đã bị khắc lên dấu ấn Hàn gia - nguyền rủa của Hàn gia, những lời Mã Cửu nói trước khi chết, tôi luôn khắc nó vào trong đầu, không có khoảnh khắc nào quên.
Tuy rằng không biết tại sao ông nội còn chưa nói cho tôi biết sự thật, nhưng tôi đã sớm biết được cuộc đời của tôi từ lúc mới bắt đầu thì sinh mạng đã bắt đầu đếm ngược, tôi nhất định phải nắm chặt thời gian, vì tôi, cũng là vì Hàn gia.
Vì vậy, nửa năm sau tôi rốt cuộc có thể một hơi viết ra được chữ đầu tiên, khoảnh khắc ấy tôi rất kích động, giơ tờ giấy lên, nhìn vào chữ phải viết cả ngàn lần mới thành công, chợt phát hiện, tôi biết được từ này.
Đây là chữ “Trấn”.
Điều kỳ quái ở đây là cách viết chữ này, cùng chữ trấn kiểu giản thể khác xa vạn dặm, chữ mà ông nội viết, tôi cũng đã nhìn suốt nửa năm, nhưng đến giờ phút này, khi chính mình tự tay viết ra, mới cảm nhận được sức mạnh chứa trong chữ này, tuy rằng nhìn qua thì tôi không biết từ ngữ này, nhưng tôi biết được, đây chính là chữ “Trấn”.
Chữ này chẳng lẽ là chìa khóa để tu hành cấm pháp Hàn gia? Hoặc đây chính là cấm pháp tầng thứ nhất, diệt quỷ? Tôi suy nghĩ, ông nội không nói điều đó, nhưng chắc cũng không sai biệt lắm.
Chẳng bao lâu kỳ nghỉ hè lại tới, tôi lại không thể về nhà thăm ông nội, bởi vì ông nội có nói qua, ba năm học cấp ba không được về nhà, khi nào tôi đem ba chữ kia viết thuần thục thì mới được về nhà gặp ông.
Kỳ thực đây chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi, quan trọng hơn là tôi phải ở trong kỳ nghỉ này, kiếm được một ít chi phí sinh hoạt.
Vì vậy, sau khi gặp một chút trắc trở, tôi hỏi thăm được một quán trà đang tuyển người phục vụ trà.
Trước đây quán trà này rất khó tuyển được người phục vụ, có người nói rằng bởi ông chủ làm người không tốt, khắc nghiệt với người khác. Còn có một nguyên nhân khác là quán trà kia làm ăn rất kém cỏi, lúc trước còn kinh doanh còn tốt, nhưng mấy tháng gần đây vắng tanh như chùa bà Đanh, mọi người đều nói đi tới đó làm có khả năng không được lãnh lương.
Nhưng đối với tôi, đó là một nơi tốt, bởi vì kinh doanh kém cỏi, bình thường rất ít khách, nói cách khác, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để luyện viết chữ, còn ông chủ có khắc nghiệt hay không cũng không đáng kể, dù sao tôi chỉ tới đó làm một tháng, dù sao tôi cũng có thể nhịn được chứ?
Cứ như vậy tôi đi tới quán trà kia, xin được làm người phục vụ, tiền lương là một ngàn khối một tháng, cung cấp ăn ở, nhưng tôi chủ động nói ra lương tám trăm khối là được. Tôi suy nghĩ, nói như thế, dù cho ông chủ có khắc nghiệt cỡ nào, cũng xấu hổ vì không cho tôi tiền công chứ?
Ông chủ của quán trà này, là một lão đầu hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt âm trầm, mỏ chuột tai khỉ, mới nhìn quả thật không dễ chịu chút nào. Đối với sự xuất hiện của tôi, hắn cũng không biểu hiện ra điều gì, chỉ dặn tôi chăm chỉ làm việc, ít nói, làm nhiều.
Đây chính xác là những điều mà tôi muốn, làm việc chăm chỉ thì ở đâu cũng không có sai.
Vì vậy, từ ngày hôm nay, kiếp làm công kiếm tiền của tôi chính thức bắt đầu. Mỗi ngày tôi dậy sớm quét dọn sạch sẽ các phòng trà, lau sàn nhà, lau bàn ghế, mở cửa sổ, treo bảng hiệu lên, sẵng sàng chuẩn bị nước nóng, thu thập xong bên ngoài thì ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ chờ khách hàng tới quán.
Mà lúc này thì ông chủ đang ngồi trong quầy, uống nước trà, ngắm nghía một khối ngọc, nhàn nhã và thoải mái.
Tôi chuẩn bị một cuốn tập nhỏ, lúc rãnh rỗi không có việc gì, liền ngồi vào bàn luyện viết chữ “Trấn”, ông chủ nhìn thấy lạ, nhưng cũng chỉ cho rằng tôi đang học tập, sau tất cả, dù sao tôi cũng là vừa làm vừa học, tới thời điểm kết thúc là xong, dù sao chỉ làm ở đây một tháng., cho nên hắn cũng không nói gì. Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, nhưng không có ai phát hiện được tôi chỉ viết lặp đi lặp lại một chữ ở trên cuốn tập nhỏ kia.
Thực tế viết chữ này cũng hao phí tinh thần ghê gớm, chỉ một hơi viết được ba, bốn chữ, tôi liền cảm thấy chóng mặt không chịu nổi, còn tốt là bức tranh mà ông nội đưa chính là máy nạp năng lượng, mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần đi vào thế giới trong bức tranh bổ sung năng lượng.
Ông chủ cũng chưa bao giờ nói nhiều với tôi, tuy hắn tướng mạo khắc nghiệt, nhưng cũng không nói nhiều, lúc không có chuyện gì làm, ngoại trừ uống trà chính là xem khối ngọc, đồng thời trong miệng lẩm bẩm, giống y như đang niệm kinh vậy, làm tôi cảm thấy kỳ quái.
Hắn coi khối ngọc kia giống như là bảo bối vậy, lúc đóng cửa quán trà, liền đặt nó ở trong ngăn kéo, khóa lại, mà tôi sợ bị ghét, cũng chưa bao giờ tiến đến gần quầy, cũng ít nói chuyện cùng hắn, cho nên trước sau tôi cũng không biết được rốt cuộc khối ngọc kia là thứ gì.
Chỉ là phòng trà này kinh doanh cũng thật ảm đạm, tuy rằng tôi có nhiều thời gian để viết chữ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, dù sao tôi làm thêm ở đây, cả ngày ngồi không chẳng có chuyện gì làm, khó tránh khỏi cảnh giống như ăn không ngồi rồi.
Tuy nhiên điều này cũng không liên quan gì đến tôi, dù sao mỗi ngày tôi làm việc đều không có lười biếng, chỉ cần hắn không giảm bớt tiền lương của tôi, thanh thản ổn định sống qua một tháng này, vậy tính là ông bà phù hộ rồi. Hơn nữa, mỗi đêm sau khi ông chủ rời đi, tôi ở lại trong cửa hàng, chỉ có một mình tôi, không bị quản thúc gì, những ngày này trải qua rất dễ chịu.
Nhưng sống sau vài ngày, tôi cảm thấy có điều gì đó không được bình thường.
Đó là ngày thứ năm kể từ hôm tôi đến quán trà làm việc.
Ban đêm, tôi mơ mơ màng màng rời giường đi tiểu, lúc đi qua đại sảnh, tôi bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên lạnh xuống, trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chiếc đồng hồ treo ở đại sảnh không biết dừng lại khi nào.
Tôi mở to đôi mắt đang lim dim buồn ngủ nhìn vào đồng hồ, vừa vặn đồng hồ dừng lại đúng mười một giờ khuya.
Có lẽ vì không có điện, tôi không chút nghĩ ngợi liền quay người rời đi, đợi sáng mai rồi nói cho ông chủ, thay cục pin là được.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì trong lòng cứ mãi nghĩ về việc này, nên sau khi rời giường tôi lập tức đi tới cạnh chiếc đồng hồ, muốn đem nó gỡ xuống, nhưng vừa nhìn lên tôi lập tức sửng sốt. Chiếc đồng hồ kia vẫn chạy bình thường, căn bản không có dừng lại.
Kỳ quái, chẳng lẽ ông chủ đã thay pin rồi? Không có khả năng, nhà của ông chủ ở phía sau quán trà, bình thường hơn tám giờ sáng mới tới, bây giờ còn không đến bảy giờ, mà cửa sau vẫn còn đóng chặt, căn bản không có dấu vết người tiến vào.
Tôi buồn bực mà giơ tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình, lập tức cảm thấy sửng sốt, đồng hồ ở đại sảnh là sáu giờ rưỡi, mà đồng hồ của tôi lại là bảy giờ.
Vừa vặn chậm nửa giờ.
Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, có lẽ tối hôm qua pin không đủ, giờ này pin lại bình thường, nên thời gian mới chậm lại?
Tôi vẫn đem chiếc đồng hồ kia xuống, phải mất một thời gian để tôi chạy ra ngoài mua pin và thay vào đồng hồ, sau đó treo lên lại.
Việc này vốn chỉ là việc nhỏ, làm xong tôi liền đi vệ sinh cá nhân, đem việc này ném ra sau đầu.
Tuy nhiên sau khi tôi dọn dẹp tất cả mọi thứ, ông chủ mới lảo đảo đi vào, ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Hắn hỏi tôi:
- Đồng hồ hôm nay sao lại chạy đúng giờ như vậy?
Lời này là sao? Chẳng lẽ nào chiếc đồng hồ này không được phép chạy đúng giờ???
Dịch: Quốc Thắng
Beta: Quốc Thắng
Team: MBMH Translate