Trong bang hội phần lớn đều cấp năm lăm trở xuống, tổ chức phó bản rất khó khăn. Mỗi lần Thánh Kỵ Sĩ tổ chức phó bản hoặc là hoạt động bang hội đều tính cả mười một người này. Cho nên Mạn Đà La và Mông Hồng Thiên Hạ mặc dù đã tách ra nhưng vẫn tuy hai mà một.
Thời gian Thù Tiểu Mộc đi chiến trường có vẻ nhiều, những lúc khác Bang chủ đại nhân thực hành chế độ nuôi thả với tên đồ đệ này, chỉ khi làm nhiệm vụ mật thám, hoạt động cuối tuần, hoặc những hoạt động đặc biệt trong ngày lễ mới gọi đến ép làm nhiệm vụ. Đi chung với sư phụ nhà mình, Thù Tiểu Mộc liền tùy ý hơn rất nhiều, không giống bình thường phải sử dụng vũ lực giành giật từng giây. Có đôi khi tốc độ mạng ở ký túc xá không được tốt, cô đi đường còn chậm hơn cả động vật bò sát, nhưng vẫn không có áp lực, không nóng nảy chậm rãi mà đi, người đứng chờ phía trước chưa bao giờ thúc giục cô. Cho nên bình thường Bang chủ đại nhân lên tiếng gọi về, cô sẽ hấp tấp rời khỏi đám tinh linh cỏ, nhập đội đi theo cùng nhau ăn chực. >_
Mà trên chiến trường, những người giao thủ với Thánh Kỵ Sĩ, tất nhiên đều lo lắng chú ý nữ thích khách bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới kia.
Hợp tác lâu ngày, có đôi khi Thù Tiểu Mộc không lên mạng, liền đưa tài khoản cho Bang chủ đại nhân thăng cấp, lúc Bang chủ đại nhân nhàn rỗi nhàm chán cũng nghiên cứu thích khách một chút, khả năng công kích một cú bay sáu bảy ngàn máu làm cho anh ta vô cùng hài lòng với môn phái này, đương nhiên xin mọi người đừng ngó tới khả năng phòng ngự yếu ớt kia…
Cứ như vậy Thù Bánh bao cũng bắt đầu để ý đến trang bị tốt xấu, trang bị có thêm mấy điểm công kích hội tâm, nhiều hơn mấy điểm lực…vv thì vẫn có lợi hơn rất nhiều.
Cô dùng danh vọng đi chiến trường đổi một bộ trang phục chiến trường cấp sáu mươi cua thích khách, tuy rằng thuộc tính vẫn tồi tàn khiến người ta giận sôi như cũ, nhưng cuối cùng có cũng còn hơn không. Thù Tiểu Mộc lấy toản từ một tài khoản phụ, cũng không tiếc tiền, cường hóa bộ trang bị lên cấp tám, ra hai cái cánh nhỏ. Cô biết mình xui xẻo, cũng không tham lam, dùng Nhật toản cường hóa mỗi món trang bị đến cấp 4, lại dùng Nguyệt toản thăng đến cấp tám.
Bang chủ đại nhân yêu cầu tăng chủ yếu là hai thuộc tính lực ( tức công kích vật lý) và tốc độ di động. Thù Tiểu Mộc cầm một đống đá luyện hóa đập vào đồ, luyện hóa ra một đống thuộc tính rác, Bang chủ đại nhân thổ huyết, rốt cụộc không thể nhịn được nữa, tự mình đăng nhập vào tài khoản của Bánh bao, cẩn thận tra xét các loại thứ tự đặt đá luyện hóa cùng với tỷ lệ luyện hóa, giúp tiểu thích khách cấp sáu lăm đập thuộc tính toàn lực + phong hành + công kích vật lý nhỏ nhất + thương tổn tối đa từ đầu đến chân, làm cho nữ thích khách trở thành một người có số có má trên chiến trường. Hậu quả là trước đây chiêu Ảnh Sát chỉ đánh được sáu bảy ngàn máu, hiện tại Ảnh Sát một phát bình thường đã tám chín ngàn, thỉnh thoảng gặp tỉ lệ công kích trí mạng + hội tâm + trọng kích, có thể làm đối phương bay tới mười ngàn máu.
Vào thời điểm mà cánh còn rất thưa thớt, công kích hơn một vạn, cho dù là Mạn Đà La cũng phải đau đầu một phen.
Bởi vậy đối với tổ hợp này, dù là chiến trường Ba Thục hay là dã chiến thành chiến, mọi người đều rất là căm giận.
Đến cuối năm, Thù Tiểu Mộc thi cuối kỳ, Bánh bao nhìn vô số tài liệu lạ mắt, nghĩ đế phí thi lại, không khỏi vô cùng hối hận đã phí phạm thời gian, rút kinh nghiệm xương máu, cô quyết định sửa chữa sai lầm, đục tường mượn sáng*, cột tóc lên xà nhà**, nằm gai nếm mật cần cù học tập, vì thế đưa tài khoản cho sư phụ mình trông coi.
(*Nguyên văn tạc bích thâu quang: Thành ngữ lấy từ tích một học trò nghèo ham học, ban đêm không có tiền mua đèn cầy đọc sách mới đục tường nhà hàng xóm để nhờ ánh nến mà học. Thời nay dùng để hình hung người chăm học khắc khổ.
**Nguyên văn là huyền lương thứ cổ: nói về Tô Tần, tự là Qúy Tử, một trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp Tung thời Xuân Thu chiến quốc. Thưở nhỏ ham học, vì học bài khuya buồn ngủ đã dùng dây thừng cột tóc lên xà nhà, khi buồn ngủ gục đầu xuống sẽ bị dây thừng kéo tỉnh. )
Đối với việc này, Bang chủ đại nhân rất là ủng hộ. Anh gọi điện thoại cho Bánh bao, nói rõ nếu có việc sẽ liên hệ với cô, sau đó an ủi “An tâm đi thi, mọi chuyện đã có sư phụ lo.” >_
Đối với lần rời đi này, trong lòng Thù Bánh bao kỳ thật không an tâm chút nào, một tháng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như xé bỏ một tờ lịch tháng, ví dụ như một bang hội suy vong, hoặc có mấy người hục hặc với nhau.
Nhưng đối mặt với lịch thi dày đặc, nhìn sang ví tiền của mình, nghĩ đến hậu quả khi chìa tay xin cha mẹ phí thi lại, Thù Bánh bao cảm thấy mình phải ráng nhịn đau dẹp sở thích qua một bên.
Nhưng mà… Lại là nhưng mà… = =
Trước khi Thù Bánh bao bế quan còn có một việc chưa làm xong —— cô dùng giá thị trường thu mua Lôi toản khắp nơi, rốt cục buổi tối trước khi tạm nghỉ chơi gom được chín mươi cái Lôi toản, lúc đưa nó cho Tử Điệp, cô chỉ lấy giá gốc mua vào. Đêm đó Tử Điệp liền cao hứng phấn chấn cường hóa toàn bộ mười tám món trang lên cấp mười ba, ra một đôi cánh đỏ rực rỡ.
Cô ấy ở bình nguyên Khổng Tước khi thì khiêu vũ, khi thì quay tròn, hỏi Thù Bánh bao có đẹp không? Thù Bánh bao cùng cô quậy tưng bừng một trận, chụp vài tấm ảnh, mở danh sách Bạn tốt ra nhìn nhìn sư phụ đang đi dã chiến, yên lặng thoát khỏi trò chơi, bắt bế quan tu luyện trong vòng một tháng.
Không đụng tới Internet và máy tính, tương đương với việc Thù Bánh bao trở về nhân gian. Sau đó cô phát hiện toàn bộ nữ sinh trong khoa ngoại trừ vài kẻ mắt cao hơn đỉnh đầu như Kham Dương Lôi Lôi, quá xấu xí*** như Tằng Chí Vĩ hoặc Phan Kim Liên, hoặc cả ngày thả hồn ngoài cửa sổ như bản thân mình ra, thì hầu hết đều đã là hoa có chủ ! !
(***Nguyên văn Oai qua liệt tảo: vốn có nghĩa là không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, ngày nay thường dùng để hình dung những người xấu xí dị hình.)
Phát hiện này làm cho Thù Bánh bao giật mình, cho nên trò chơi trực tuyến, có đôi khi thật sự không thể nói rõ nó là tốt hay xấu. Con người khi sống ngoài xã hội cảm thấy mình không đủ tài đức sẽ suốt ngày vùi đầu lên mạng, mà chính những người trầm mê vào mạng ảo, thì càng ngày lại càng hư không. Có một ngày bạn ngẩng đầu lên khỏi máy tính hít sâu, phát hiện tất cả bạn bè, kẻ thù, trang bị, tiền tài, danh vọng hoàn toàn không tồn tại, cũng không phải không cảm thấy hiu quạnh.
Thù Tiểu Mộc bắt đầu có thói quen buổi sáng mỗi ngày trước tám giờ ôm sách giáo khoa đi phòng học chiếm chỗ, cô bắt đầu ra khỏi ký túc xá thường xuyên hơn, đúng giờ đi căn tin xếp hàng ăn cơm, cô bắt đầu tập cho mình thói quen khi trở lại ký túc xá chuyện đầu tiên cần làm là đọc sách mà không phải là mở máy tính.
Nghỉ ngơi có quy luật đã xóa đi những vết mụn trứng cá vì trường kỳ ăn mỳ ăn liền, ngủ đủ ngày tám tiếng đã chữa khỏi quầng thâm mắt của cô, cô nói chuyện cũng không còn lơ lửng trên mây, đi học không còn ngủ gật, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Vì thế mảnh đất hoang kia, nơi từng làm cho cô hao phí rất nhiều tâm huyết kinh doanh, những ID từng làm cho cô cười vui hoặc buồn bực, sau khi trải qua vài ngày đầu nhung nhớ nóng ruột nóng gan, cũng chậm rãi quen dần.
Cô bắt đầu để ý hình tượng của mình, lúc nhàn hạ cũng đi dạo phố cùng mấy người bạn trong khoa, tuy chẳng mua gì, nhưng cảm giác ánh mặt trời chiếu lên người cũng làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Khi đóa hoa nở ra, tự nhiên sẽ có ong mật bươm bướm bay đến, cho nên có một nam sinh khoa luật mắt mù, công khai bày tỏ tình yêu với cô ở căn tin, nơi có cả ngàn người chú ý. Đó là lần đầu tiên có người với thổ lộ Thù Tiểu Mộc, nhưng bánh bao trong truyền thuyết của đại học A này cũng không ngượng ngùng cam chịu như trong tưởng tượng của mọi người—— cô nói với nam sinh kia: “Cám ơn, nhưng bạn không phải kiểu người mình thích. Thành thật xin lỗi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, ngay cả những kẻ nổi tiếng khinh người trong ký túc xá cũng ngẩng đầu đánh giá cô vài lần. Cái gì đã thay đổi cô nàng Bánh bao này?
Một tháng sau, Thù Tiểu Mộc nghênh đón kỳ thi, trải qua một phen chiến đấu hăng hái đẫm máu tìm đường sống trong chỗ chết, kỳ thi như mãnh thú hồng thủy mang theo một ít xương cốt của mấy vị già cả hom hem đi mất, nhưng Thù Tiểu Mộc vẫn còn sống. Thời gian lại dư dả một lần nữa, nhưng cô cũng không hăng hái bấm vào mấy chữ vàng, biểu tượng của Thiên Hạ 2 trên màn hình như trước.
Thù Tiểu Mộc nghĩ rằng một tháng có thể thay đổi rất nhiều thừ, chính là thật không ngờ trong một tháng này, người thay đổi là chính bản thân cô.
Như thế nhoáng lên một cái đã đến trung tuần tháng ba năm sau, virus Ong vàng tràn ra, vô số máy tính hi sinh, thậm chí không thể khởi động máy. Cái máy tính cũ kỹ của Thù Tiểu Mộc giống như phần lớn các máy tính đời cũ khác bất hạnh trúng chiêu, tiệm Internet Vỏ sò xám đối diện với cổng phía Nam đại học A cũng không may mắn thoát khỏi. Đám nghiệm game mỗi ngày lượn qua lượn lại mấy lần, lòng nóng như lửa đốt. Tuy rằng tâm tình Thù Tiểu Mộc không cấp bách như bọn họ, nhưng cũng ôm máy tính của mình đi đến siêu thị máy tính các đó một km kiểm tra, câu trả lời của đối phương là… Phầm mềm diệt virus này còn chưa có, chắc phải đợi vài ngày. Vài ngày rốt cuộc là mấy ngày, thì bọn họ cũng không biết.
Vỏ sò xám tạm dừng kinh doanh, Thù Tiểu Mộc dĩ nhiên cũng có nghe nói, nhưng cô không bức thiết lắm, tạm thời không cần phải dùng máy tính, chỉ âm thầm cầu nguyện tiệm Vỏ sò xám này đừng vì vậy mà đóng cửa, cái thẻ lên mạng vĩnh cửu của cô… = =
Đương nhiên người gấp nhất không phải là các cô —— các cô chỉ lên mạng vào game, người ta còn kiếm miếng cơm nuôi cả nhà****! >_
(****Nguyên văn là Dưỡng gia hồ khẩu: nghĩa là miễn cưỡng nuôi sống người nhà, để người nhà không đói bụng.)
Ngày hôm sau, khi mọi người bước vào Vỏ sò xám một lần nữa, phát hiện màn hình vẫn màu xanh như cũ, nhưng dưới đất không có tí giấy rác nào, từ màn hình tới mặt bàn đều được lau chùi sáng choang, ngay cả thùng rác cũng được rửa sạch sẽ, lầu trên lầu dưới đứng đầy người. Người phục vụ lẫn quản lý đều cười tươi rói, thái độ phục vụ nồng nhiệt hơn bình thường đến hai trăm điểm.
Mọi người lăn lộn trong trường học nhiều năm, biết rõ mấy trò làm ra vẻ này nên lập tức phản ứng—— đây là… ông chủ sắp tới sao?
>_
Quả nhiên vừa đến mười giờ sáng, liền có chiếc xe đổ trước cửa Vỏ sò xám, xe kia cũng không đặc biệt lắm, tại thành phố Bắc Kinh hiện đại, cũng chưa được tính vào tầm trung. Đám người nghiện game mong máy tính mau chóng sống lại đương nhiên là kiễng chân mong chờ.
Hai người đàn ông xuống xe, mang theo thứ gì đó màu đen, giống thùng dụng cụ hơn là công văn vào tiệm.
Buổi chiều ngày kế, Vỏ sò xám kinh doanh bình thường, Thù Tiểu Mộc đang chơi bời lêu lổng nhận được điện thoại, trong điện thoại vang lên một giọng nam trung: “Phòng ký túc xá của nhóc ở đâu?”
“A?” Bánh bao sửng sốt hồi lâu mới nói: “Khu nữ lầu 6 phòng 402.”
Đối phương gác điện thoại, Thù Bánh bao cảm thấy có gì đó không đúng —— hình như cô đã quên hỏi đối phương là ai ! >_
Hơn mười phút sau, có người gõ cửa, Kham Dương Lôi Lôi mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông, ít nhất cũng cao một mét tám mấy, mặc áo thun màu đen, áo khoác xanh đen, làn da rất đen, lúc Bánh bao nhìn anh ta đã nghĩ đến nhân vật chính trong phim Tarzan. >_
Anh ta rất khách khí: “Thù Tiểu Mộc có ở đây sao?”
Không có ai trả lời, hình thể chênh lệch quá lớn, Kham Dương Lôi Lôi hơi hoảng hồn, quay đầu lại nhìn, Thù Bánh bao đã ôm một quyển sách tiếng Anh thật dày chạy lại: “Tôi đây, anh…”
Phản ứng của anh ta là vỗ vỗ đầu cô: “Đồ nhi kém cỏi, có phải máy tính cũng trúng độc hay không?”
Lúc này Thù Bánh bao mới sợ hãi kêu lên: “Sư phụ? !”
Thánh Kỵ Sĩ mân mê trước máy tính của Thù Tiểu Mộc, đối với người như Thù Bánh bao mà nói, cô chưa từng thấy ai có thể gõ bàn phím nhanh như vậy, các thao tác bằng lệnh DOS cô hoàn toàn xem không hiểu, từ đầu tới cuối chỉ nhìn thấy anh ta bỏ vào máy một cái đĩa CD.
Một người bận rộn trước bàn máy tính, một kẻ nằm úp sấp bên cạnh máy tính vẻ mặt vô cùng thích thú.
Ước chừng bốn mươi phút sau, máy tính của cô đã có thể khởi động bình thường, mắt Bánh bao lấp lánh: ” Sư phụ vạn năng!” Thánh Kỵ Sĩ chỉ cười, cười xong lại nhíu: “Máy tính của nhóc nhiều phần mềm rác như vậy, tốc độ vận hành cũng chậm… Bình thường không tối ưu hóa sao?”
Bánh bao đỏ mặt, cô cũng không phải chuyên gia sửa máy tính, đâu có biết nhiều như vậy. Anh ta lại mở CPU ra, tối ưu hoá dây nối trên bảng mạch chủ. Đó là sở trường của anh, Thù Tiểu Mộc và Kham Dương Lôi Lôi chỉ có thể giương mắt nhìn nhìn.
Sau khi xong việc thấy CPU thật sự nhiều tro bụi quá, lại bảo Thù Tiểu Mộc mở quạt giúp cô làm vệ sinh, sấy khô sạch sẽ. Kham Dương Lôi Lôi cũng không khách sáo: “Không được không được, có gặp có phần, anh cũng giúp em diệt virus nha.” Bạn tốt nhờ vả, Bánh bao đáng thương nhìn sư phụ nhà mình, Thánh Kỵ Sĩ liền đổi máy tính lặp lại công việc, Kham Dương Lôi Lôi mặt mày hớn hở, giúp anh mở một lon Côca. Toàn bộ quá trình xong xuôi, người Thánh Kỵ Sĩ dính đầy bụi, trời lạnh mà trên đầu còn chảy mồ hôi. Bánh bao cảm thấy rất băn khoăn, cầm khăn mặt của mình, nịnh nọt lau quần áo giúp anh, anh để cô lau xong liền nói: “Được rồi, anh đi đã.”
Thù Bánh bao đi sát theo sau, lần gặp mặt này phát sinh nhiều chuyện, cô cảm thấy cảm giác xa lạ còn chưa sinh ra đã bị diệt trừ: “Sư phụ, làm sao sư phụ biết máy tính đệ tự hỏng rồi ạ?”
Anh ta bước một bước bằng cô đi ba bước: “Ngoại trừ trường hợp đại học A không có mạng thì máy tính không thể nào còn sống. Phần mềm phòng hộ cách ly chính thức còn đang thí nghiệm, nhóc dùng phương án cấp cứu tạm thời này trước đi.”
Thù Bánh bao đuổi kịp: “Sư phụ cố ý đến đây giúp đệ tự sửa máy tính sao?”
“Vốn là đến Vỏ sò xám bên kia, dù sao cũng tiện đường.”
“Hắc hắc, sư phụ thật tốt.”
“Bây giờ mới phát hiện ra à? Được rồi đừng tiễn nữa, sư phụ còn phải tới mấy điểm khác, đám hacker này, ăn no rỗi việc.”
“Dạ.”
Thù Bánh bao đứng ở cổng phía Nam đại học A nhìn chàng Tarzan kia sải bước đi xa, nửa ngày mới phục hồi tinh thần—— lần này, coi như là gặp mặt bạn trên mạng đúng không? Cô dùng bộ não không thế nào thông suốt cẩn thận suy nghĩ.sssssssssssssss