• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tị nghe Lý Thiên Vân hỏi anh qua điện thoại, anh đang ở đâu? Hai ba giờ rồi sao chưa về?

Lúc này cô mới nhìn điện thoại, đã 2:25 sáng.

Lý Thiên Thuỷ đi ra ban công nghe điện thoại, cô đắp chăn nằm xuống nhưng không thấy buồn ngủ, lòng cứ ngổn ngang.

Cô nghe thấy Lý Thiên Thuỷ cúp điện thoại đi vào, sau đó là tiếng rót nước và uống nước.

Lý Thiên Thuỷ uống một ly nước, nhìn người trên giường nói: "Ngủ ngon." Sau đó anh quay lại ghế sô pha.

Lương Tị không trả lời anh, sau hơn mười phút, cô nhẹ nhàng gọi: "Lý Thiên Thuỷ?"

"Anh đây."

"Không có nếu."

"Cái gì?"

"Không có chuyện Nếu sau này chúng ta không ở bên nhau."

"Ừ. Anh sẽ cố hết sức."

"Anh không phải là một kẻ bần cùng. Anh là một anh hùng vượt qua mọi trở ngại và cũng là ánh sáng chói lọi nhất trong cuộc đời em." Lương Tị nói: "Em sẽ luôn tin tưởng anh."

"Anh có rất nhiều phẩm chất ưu tú, không kiêu ngạo không nóng nảy, không khiêm tốn nhưng cũng không hống hách, dũng cảm không sợ hãi, và cũng không coi nhẹ bản thân mình." Lương Tị nói từng lời một, cô hy vọng rằng những lời này sẽ khuyến khích và tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Lương Tị nói xong, thật lâu sau, Lý Thiên Thủy mới nói: "Lương Tị, cảm ơn em."

"Em cũng cảm ơn anh." Lương Tị đáp lại anh.

Bất kể tương lai ra sao, cô sẽ biết ơn mối quan hệ này vì niềm vui mà cô có được từ nó không gì có thể so sánh được. Và ngoài tình yêu, cô còn được trải qua cái gọi là cùng vinh cùng nhục, cùng chia sẻ khó khăn và đối xử với nhau bằng sự chân thành.

- -

Ngày hôm sau, Lý Thiên Thuỷ tiễn Lý Thiên Vân đến sân bay, trên đường đi Lý Thiên Vân hỏi anh và Lương Tứ rốt cuộc là sao? Lý Thiên Thuỷ kêu anh ấy đừng tò mò chuyện của người khác.

Thấy vẻ mặt của anh, Lý Thiên Vân dựa vào trên ghế, thật phục ông anh mình, nói: "Không phải chứ?!"

Lý Thiên Thuỷ phớt lờ anh ấy.

"Bây giờ là lúc nào mà anh còn có tâm tư yêu đương vậy hả?"


"Anh không hiểu em đang nói gì cả."

"Đừng giả vờ nữa. Trước khi đến Altay hai người đều rất bình thường, trở về thì ánh mắt khi Lương Tứ nhìn anh liền khác đi." Lý Thiên Vân nói: "Ngày hôm qua lúc ở kho em đã nghi rồi, cả đêm anh cũng không về..."

"Hai người bọn anh không có làm gì cả, em đừng có đi ra ngoài nói linh tinh."

"Hiểu, hiểu, hai người các anh trong sạch! Em cũng hơi đâu mà đi nhiều chuyện với anh Tưởng Kình... Mà cô nàng này là yêu tinh hay sao vậy?" Lý Thiên Vân không phục, "Em không nhìn ra cô ấy có chỗ nào tốt."

Lý Thiên Thuỷ chỉ vào đặc sản ở ghế sau của xe, "Em mang về nhà cho mẹ, sức khỏe của mẹ vừa mới tốt lên, em đừng chọc giận mẹ."

"Dạ." Lý Thiên Vân xách đồ lên, nói với anh: "Nếu anh thật sự thích, em cũng không xen vào, nhưng em sẽ nói chuyện trực tiếp với Lương Minh Nguyệt về công việc kinh doanh với nhà máy của họ. Trong công việc thì nói chuyện công việc, hai người yêu đương thì cứ yêu đương đi, chuyện làm ăn thì để em."

"Nếu em có điều gì thì nói thẳng với cô ấy, đừng nói với Lương Minh Nguyệt." Lý Thiên Thuỷ nói: "Ngày hôm qua anh đã thương lượng giá cả với Lương Tị rồi, thấp hơn so với giá mà em đề nghị, nhưng em lại đâm một nhát đi tìm Lương Minh Nguyệt..."

"Sao anh không nói sớm?"

Lý Thiên Thuỷ phớt lờ anh ấy, dặn dò: "Lương Tị dễ nói chuyện hơn chị cô ấy nhiều, nếu em có bất kỳ vấn đề gì thì liên hệ với cô ấy là được."

"Được, lần sau em sẽ tìm cô ấy. Lương Minh Nguyệt thật sự không dễ đối phó, chị ta quá gian xảo."

Đến sân bay, Lý Thiên Thuỷ đưa cho anh ấy một phong bì, Lý Thiên Vân mở ra nhìn thì thấy bên trong có hai mươi ngàn tệ, anh ấy đẩy trả lại, "Em không thiếu tiền, trong ví em có rất nhiều tiền."

"Cầm đi, đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra."

"Không cần, em có..."

"Cầm lấy, coi như phòng hờ." Lý Thiên Thủy bỏ vào trong túi đồ, sau đó vỗ vỗ vai anh ấy, "Đừng khom người, thẳng lưng lên."

Lý Thiên Vân đứng thẳng lưng.

Lý Thiên Thuỷ đang định nói gì đó, nhưng Lý Thiên Vân đã nói trước: "Anh đừng lo lắng, người ta nói lời khó nghe em cũng sẽ ráng mà nghe, bị đánh cũng sẽ đứng im đó."

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, "Đi sớm về sớm, không hiểu thì hỏi luật sư, đừng lỗ mãng."

"Dạ, anh trở về đi." Lý Thiên Vân giục anh. Nơi này không cho phép đậu xe lâu.

"Từ giờ hãy tôn trọng Lương Tị hơn, đối xử với cô ấy như em đối xử với anh vậy." Lý Thiên Thuỷ nhìn anh ấy, "Anh sẽ nói chuyện với Tưởng Kình sau. Đừng nói bất cứ điều gì cả, bao gồm cả mẹ."

"Dạ." Lý Thiên Vân miễn cưỡng đồng ý.


Mặc dù Lý Thiên Thuỷ lưu lạc từ sớm nhưng tình cảm của hai anh em họ rất sâu đậm. Lúc ba Lý qua đời, Lý Thiên Vân chỉ mới sáu bảy tuổi, anh ấy luôn thích đi theo sau Lý Thiên Thuỷ gọi anh ơi anh ơi.

Đối với Lý Thiên Vân, Lý Thiên Thuỷ không chỉ là anh trai mà còn giống như một người ba. Nếu nói ai là người mà anh ấy tôn trọng nhất trên đời này, thì đó chắc chắn là anh trai Lý Thiên Thuỷ của anh ấy.

Kể từ khi ba anh ấy qua đời, nguồn thu nhập duy nhất của cả nhà là mẹ Lý làm việc trong nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh ở thị trấn, lúc đó chỉ được sáu, bảy trăm một tháng, chỉ đủ sống qua ngày.

Lý Thiên Thuỷ trượt đại học, đầu tiên là đi lính trong hai năm, sau khi xuất ngũ, anh để lại phí xuất ngũ và tiền trợ cấp ở nhà, nói là để anh ấy trang trải chi phí học đại học. Sau đó anh bỏ năm trăm tệ vào túi, đi về phía Tây Bắc để lang thang kiếm sống.

Những năm sau đó, ở nhà liên tục nhận được tiền từ anh gửi về. Lúc đầu là vài ngàn, sau đó là mười đến hai mươi ngàn, rồi ba mươi đến năm mươi ngàn, cho đến khi anh ấy tốt nghiệp đại học và có thể tự kiếm tiền, Lý Thiên Thuỷ mới ngừng gửi.

Lý Thiên Vân can đảm, xông xáo liều lĩnh, đầu óc cũng linh hoạt và thông minh hơn nhiều so với Lý Thiên Thuỷ. Tất cả những người bạn mà anh ấy kết giao ở trường đại học đều giàu có và quyền lực, ba mẹ họ đều làm trong lĩnh vực kinh doanh hoặc chính trị. Anh ấy đi theo nhóm bạn này và thường có thể nghe ngóng được một chút cơ hội kinh doanh từ những cuộc trò chuyện của họ.

Khi nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh sớm nhất trong thị trấn vừa mới thành lập, những người bạn cùng lớp giàu có của anh ấy nói rằng đây là một ngành đầy triển vọng, bất động sản cũng sắp tăng giá. Những người lớn trong nhà của họ có đường đi, đã bắt đầu mua bất động sản.

Vào thời điểm đó Lý Thiên Vân không có tiền nên không thể mua một nhà máy, thế là anh ấy dựa vào sức của các nhà sản xuất khác. Kết hợp với các nguồn tài nguyên do bạn học giới thiệu, anh ấy tìm đến từng nhà xưởng để thương lượng, sau đó ăn tiền hoa hồng từ họ.

Thậm chí số tiền hoa hồng mà anh ấy nhận được từ nó còn nhiều hơn số tiền mà nhà sản xuất kiếm được. Về sau các nhà sản xuất trong thị trấn thấy anh ấy có nguồn lực và khả năng, nên đã tiếp cận và nhờ anh ấy giúp bán thiết bị vệ sinh.

Thời điểm đó Lý Thiên Vân mới 21 tuổi, rất hăng hái. Số tiền đầu tiên anh ấy kiếm được trước tiên là mua ô tô, sau đó là nhà, ít nhất có bảy tám nhà xưởng thiết bị vệ sinh trong thị trấn hợp tác với anh ấy.

Trước kia anh ấy định mở một nhà máy, nhưng sau này anh ấy hoàn toàn từ bỏ ý định này, bởi vì anh ấy kiếm được tiền lời không kém gì nhà máy, và điều quan trọng nhất là không có rủi ro nào cả.

Đó là bản lĩnh kiếm tiền bằng tiền của người khác mà không cần bỏ ra lấy một xu nào! Mặc dù nguồn tài nguyên sớm nhất là do bạn học giới thiệu, nhưng về sau anh ấy hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, từng chút từng chút một tìm về nhờ miệng lưỡi trên bàn nhậu.

Khi đó danh tiếng còn đang sôi sục, người trong trấn nhắc đến con trai thứ hai của nhà họ Lý đều giơ ngón tay cái lên, còn giỏi hơn cả cậu anh trai! Lúc này, anh ấy mới nhớ đến người anh trai đi Tây Bắc chỉ với năm trăm tệ trong túi của mình.

Vài ngày sau, anh ấy đáp máy bay đến Tân Cương, xem xét thị trường và thúc giục anh trai mình thành lập một showroom thiết bị vệ sinh. Anh ấy sẽ là người xử lý tất cả các nguồn cung ứng hàng hóa.

Lúc đó Lý Thiên Thuỷ đang làm về du lịch, cũng có một chút danh tiếng. Lý Thiên Vân thuyết phục anh mở cửa hàng, nói ở cái nơi hoang dã khỉ ho cò gáy này thì có mấy người đến du lịch?

Thiết bị vệ sinh thì khác, nó liên quan đến sinh kế của người dân. Nhà nào mà không có nhà vệ sinh? Ai mà không đái ỉa?

Nói thế nào đây, chỉ có thể nói hai anh em họ gặp được thiên thời địa lợi, đúng lúc đúng chỗ đúng người, năng lực năm mươi phần trăm, vận may năm mươi phần trăm. Sau khi showroom ở Tân Cương hoàn thành, Lý Thiên Vân dẫn anh trai chạy đơn đặt hàng trong hai tháng để dẫn đường, trong vài năm tiếp theo, thị trường mở rộng rất nhanh, ngoài việc tự mình điều hành showroom, họ còn liên kết với hàng chục công ty và các đại lý lớn nhỏ trên khắp Tân Cương.

Sau đó, thị trường chứng khoán bùng nổ, còn gọi là thị trường con bò tót. Tâm trí của Lý Thiên Vân không còn đặt vào kinh doanh nữa, anh ấy bắt đầu chơi chứng khoán với những người bạn học giàu có của mình. Trong một năm, từ tài sản cá nhân cao nhất mấy chục triệu cho đến biển thủ mấy triệu khoản vay, tất cả đều bị ném vào thị trường chứng khoán.

Sau khi thất bại, anh ấy lặng lẽ chạy đến Tân Cương kể lại toàn bộ chuyện cho anh trai mình. Sau này nhớ lại, anh ấy cảm thấy những năm qua giống như là một giấc mơ vậy. Kể từ khi phất lên, anh ấy trôi dạt, lạc lõng và thường xuyên đi theo những người có tiền tiêu xài, hoang tưởng rằng mình cũng có gia cảnh giàu có. Đợi tỉnh mộng rồi, anh ấy giống như một con chó rơi xuống nước, trong khi những người bạn học có tiền của anh ấy thì vẫn cứ giàu có như cũ.


Sau khi Lý Thiên Vân phá sản, Lương Minh Nguyệt đã kết luận như một cuốn sách giáo khoa tiêu cực, nói rằng anh ấy chỉ có khả năng kiếm tiền chứ không có khả năng gánh vác sự giàu có.

Không phải ai cũng có thể bắt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Lý do Lương Minh Nguyệt coi trọng Lý Thiên Thuỷ và sẵn sàng hợp tác với anh là vì anh khác với Lý Thiên Vân. Anh ổn, không tự cao, loại tính cách này không đủ tốt, nhưng không sao, bởi vì anh còn một chặng đường dài ở phía trước.

Lương Tị hoàn toàn không đồng ý với lời nói của chị, đặc biệt là khi chị nói rằng Lý Thiên Thuỷ không có năng lực như Lý Thiên Vân, cô chưa kịp phản bác, Lương Minh Nguyệt đã giục cô đòi nợ Lý Thiên Thuỷ rồi cúp điện thoại.

Số tiền Lý Thiên Thuỷ nợ họ lúc trước đã thỏa thuận là sẽ thanh toán hàng tháng và hoàn tất trong một năm.

Lương Tị hoàn toàn không có ý định hối anh, cô biết tình hình hiện tại của Lý Thiên Thuỷ. Nếu Lương Minh Nguyệt giục một lần nữa, cô định sẽ tự mình ứng trước.

Cô thay một bộ váy rồi rời khỏi căn hộ, định đến showroom để đợi Lý Thiên Thuỷ tan làm. Cô chưa từng mặc loại váy này trước đây, nó là loại cổ chữ V rộng sặc sỡ và gợi cảm, có thể mặc trong những dịp trang trọng, khi cúi đầu xuống có thể nhìn thấy hai bầu ng,ực căng tròn.

Khi cô đi trên đường, cả nam và nữ đều thường quay đầu lại nhìn, cô có chút không được tự nhiên, thấy mình quá trau chuốt và trịnh trọng. Chiếc váy này cô vốn định mặc để tham gia party với bạn bè.

Sở dĩ cô mặc nó là vì thấy rất thích, nó lại đẹp như vậy, không mặc ra ngoài thì tiếc lắm. Nhưng khi mặc vào, lúc đầu cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, cô không thường ăn mặc như thế này. Để phù hợp với chiếc váy, cô còn đặc biệt mang một đôi giày cao gót, bước đi có chút uyển chuyển, không đi vèo vèo giống như mọi khi.

Không được rồi, cô không thể chịu đựng được nữa, cô sẽ quay về đổi bộ khác. Nhưng mà nghĩ lại, chỉ còn một chút nữa thôi là đã đến showroom rồi, cô đành phải cắn răng đi tiếp.

Khi đến văn phòng của Lý Thiên Thuỷ, cô gõ cửa trước, sau đó thò đầu vào gọi nhỏ một tiếng "Hi".

Lý Thiên Thuỷ cười cô, "Sao lại thò đầu vào, em vào đi."

"Em của anh đi rồi?"

"Đi rồi." Lý Thiên Thuỷ cúi đầu tiếp tục giải quyết công việc trong tay.

Lương Tị nhẹ nhàng đi vào, sợ giày cao gót quá ồn nên cố ý dồn sức nặng lên lòng bàn chân. Lý Thiên Thuỷ ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng là sửng sốt, sau đó tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra, nói với cô: "Em ngồi trước đi, lát nữa anh rửa trái cây cho em."

"Anh đang bận, không cần lo cho em đâu." Lương Tị ngồi xuống sô pha, kết nối Wi-Fi chơi game di động để giảm bớt ngại ngùng.

Tuy nhiên, do bị váy hạn chế nên cô ngồi với tư thế rất tao nhã, thậm chí còn cố tình hóp bụng dưới, giơ điện thoại chơi game, không thoải mái chút nào.

Chơi mệt quá, cô quay sang nhìn Lý Thiên Thuỷ, thấy anh đang chăm chú nhìn mình.

...

Lý Thiên Thuỷ đi rửa trái cây cho cô, Lương Tị cũng không ngồi xuống nữa, mặc loại váy này thật giống như chịu khổ. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình cố tình mặc nó cho Lý Thiên Thuỷ nhìn. Bởi vì chiếc váy này trông đặc biệt phù hợp với cổ và xương quai xanh của cô.

Lý Thiên Thuỷ mang trái cây đến, hai người ngồi đó lột nho. Lương Tị nhướng mày nhìn anh, mạnh dạn hỏi: "Váy của em có đẹp không?"

"Ừ." Lý Thiên Thuỷ gật đầu, chăm chú lột nho.

Thấy anh như vậy, Lương Tị không nói gì nữa, cũng nghiêm túc ăn nho. Sau khi nhìn anh một lúc lâu, cô nói tiếp một câu: "Chắc là anh chưa thấy qua kiểu này đâu nhỉ."

"Đúng là anh chưa nhìn thấy qua." Lý Thiên Thuỷ trả lời.


Lương Tị xoay một vòng cho anh xem, "Có đẹp không anh?"

Lý Thiên Thuỷ trả lời không hề liên quan chút nào, "Em không lạnh à?"

...

Lương Tị muốn đá anh ghê.

Lý Thiên Thuỷ đưa cho cô một chiếc áo len dệt kim mỏng, Lương Tị chán ghét mặc vào, hỏi: "Của ai đây?"

"Của anh." Lý Thiên Thủy lại đưa cho cô một cái chăn mỏng, "Em nằm xuống chơi game đi, anh đi làm cho xong việc đã."

Lương Tị chơi hơn mười phút, sau đó nhìn Lý Thiên Thuỷ đang làm việc, anh đang tỉ mỉ đối chiếu các tài khoản. Cô cầm điện thoại lục tìm một đoạn video rồi đăng lên tài khoản Weibo của mình.

Sau khi Lý Thiên Thuỷ hết bận, anh đưa cô đến trung tâm thương mại, nói là sẽ mua cho cô một đôi giày. Khi cả hai đi trên đường, Lý Thiên Thuỷ nói: "Anh vừa nói chuyện điện thoại với chị của em."

Lương Tị nhìn anh, lắng nghe anh nói.

"Khoản thanh toán trước đây anh nợ các em, anh muốn sau này chị em khấu trừ vào tiền hàng cho đến khi hết nợ." Lý Thiên Thuỷ giải thích với cô: "Hợp đồng chúng ta đã ký là chia 5:5, phần của anh sẽ dùng để khấu trừ tiền nợ."

"Không cần, anh cứ trả theo các đợt như đã thoả thuận là được."

"Đều giống nhau cả, anh đã thảo luận với chị của em rồi." Lý Thiên Thuỷ nói: "Đáng lẽ phải thanh toán trong ngày hôm nay, nhưng không có đủ tiền trong tài khoản, chỉ có khấu trừ từ tiền hàng thì anh mới có thể trì hoãn được."

"Nhà máy của chúng em không vội, có thể để sau." Lương Tị cân nhắc, "Em sẽ nói với chị em, anh cứ giải quyết những việc cấp bách trước đi."

"Chuyện nhỏ, anh có thể cầm cự được." Lý Thiên Thuỷ nhéo mặt cô.

Lương Tị không nói tiếng nào, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bã, cô sợ mình nói nhiều sẽ lỡ lời, chỉ khiến hai người rơi vào tình huống khó xử.

Lúc xem giày cô đều chú ý đến nhãn hiệu, không thể quá đắt mà cũng không thể quá rẻ, cô biết Lý Thiên Thuỷ nhất định sẽ trả tiền.

Cô chọn một đôi có độ thoải mái cao, tuy không hợp với váy nhưng lại tôn lên đôi chân của mình. Lý Thiên Thuỷ còn muốn mua quần áo cho cô, nhưng cô vẫy vẫy tay áo chui đầu đang mặc nói không cần, tủ quần áo không chứa nổi nữa.

"Nhưng bộ này của em nhìn chẳng ra làm sao cả." Lý Thiên Thuỷ nhìn quần áo của cô. Áo len dệt kim, váy lễ phục, giày thường.

"Bây giờ mặc lộn xộn cũng rất thịnh hành đó." Lương Tị nghiêng đầu nói những lời vô nghĩa với anh: "Phụ nữ không muốn để người khác nhìn hiểu được quần áo mà mình mặc đâu, như vậy mới thể hiện được sự nổi bật và đẳng cấp."

Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, nhéo má cô, biết rất rõ rằng cô đang để ý đến lòng tự trọng của anh. Anh xắn ống tay áo len cho cô, "Tay áo bị em làm biến dạng luôn rồi."

Lương Tị hôn anh một cái, "Biến dạng thì em mua cái mới cho anh."

"Đồ ngốc." Lý Thiên Thuỷ ôm vai cô, đưa cô đi ăn tối.

Không phải anh không lúng túng, không tự ti hay không khó xử, nhất là khi nói về tiền bạc. Mà là vì Lương Tị đã giải quyết một cách khéo léo những cảm xúc đan xen và không thể nói thành lời này. Đồng thời anh cũng đang từng chút một đối mặt và vượt qua chúng. Khi Lương Tị để ý đến lòng tự trọng của anh và cảnh giác để không bị anh phát hiện, trong lòng anh rất cảm động, anh sẽ ghi nhớ phần tình cảm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK