• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là chủ nhật, cả tòa nhà văn phòng chỉ có mỗi Lương Tị đi làm. Nghe thấy tiếng giày cao gót của Lương Minh Nguyệt, cô thu dọn toàn bộ tài liệu trên bàn, lấy chìa khóa xe, rón ra rón rén đi xuống.

Trên đường đi ngang qua cửa nhà Lý Thiên Thuỷ, thấy anh đi xe máy chuẩn bị ra ngoài, cô dụi mắt lái xe qua như không nhìn thấy anh. Thế nhưng trong gương chiếu hậu lại thấy anh chạy xe đuổi theo, cô rất cuống nhưng không thể đi được vì có một chiếc xe đầu kéo chở đầy thiết bị vệ sinh đang chắn ngang đường.

Lý Thiên Thuỷ nghiêng người gõ cửa kính xe, Lương Tị miễn cưỡng hạ kính xe xuống, miễn cưỡng chào hỏi: “Ồ, anh ra ngoài à?”

“Hôm nay em cũng phải đi làm sao?” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

“Nhà máy đang bận, em đến tăng ca.” Lương Tị uống một ngụm nước khoáng.

“Anh đến trại gà phía trước mua một ít trứng gà.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Ừ, vậy anh đi nhanh đi, để lát nữa họ bán hết đó.”



“Phía trước xe đầu kéo chắn đường, anh không đi qua được.”

Lương Tị nghĩ cách cho anh, chỉ vào một con đường hẹp, “Đi đường này được này.”

Lý Thiên Thuỷ không đáp lại cô, anh không đi, anh muốn đợi ở đây.

Sao thằng cha này cứng đầu quá vậy không biết? Lương Tị nghĩ rằng anh không biết đường, vậy nên cô thò đầu ra khỏi cửa kính xe, chân thành chỉ cho anh, đầu tiên rẽ trái, sau đó rẽ phải, rồi đi một mạch đến trang trại gà.

“Anh sẽ đợi để đi đường này, tiết kiệm nhiên liệu.” Lý Thiên Thuỷ nhìn về phía trước.

Advertisement



“Vậy thì anh cứ đợi đi.” Lương Tị không nói nên lời. Đi thêm có mấy mét thì tốn bao nhiêu xăng chứ?

“Đường này do nhà em mở chắc?” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

“Ha, đúng là do nhà em làm đó!” Lương Tị tức muốn chết, “Con đường này tên là “Đường Lương Thực”, lấy tên của công ty nhà em đặt!”



Lý Thiên Thuỷ không nói chuyện với cô nữa, chỉ ngồi trên xe máy nhìn về phía trước.

Lương Tị cảm thấy hình như anh đang giận, khó hiểu hỏi: “Anh giận gì chứ?”

Lý Thiên Thuỷ làm như không nghe thấy.

Lương Tị càng muốn hỏi, không chỉ hỏi mà còn thò đầu ra hỏi: “Anh giận cái gì?”

Lý Thiên Thuỷ ấn đầu cô vào, “Tại sao em lại trốn anh?”

“Em trốn anh? Thật nực cười, anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!”

Lý Thiên Thuỷ khịt mũi không nói gì.

“Sao anh lạ vậy?”

“Mũi của anh thở ra bình thường, đừng có suy bụng ta ra bụng người.”

X, Lẻo lự! Lương Tị chó cùng rứt giậu, “Tại em với anh gửi cho nhau mấy thứ đó, giờ không dám đối mặt với…” Lời còn chưa nói xong, người đã rẽ vào đường nhỏ chạy mất.



Xe kéo kẹt ở phía trước một lúc mới rời đi, khi ra khỏi đường làng chạy đến con đường rộng rãi, Lương Tị nhấn ga vượt lên. Cô vội vã về nhà đưa ba Lương đến một đám cưới.

Bên kia, sau khi Lý Thiên Thuỷ mua trứng xong, anh đợi cô trên con đường mà cô phải đi qua, khi thấy xe của cô đến gần, anh cho xe máy ra giữa đường, buộc cô phải dừng lại.

Xe của cô từ từ dừng lại, Lý Thiên Thuỷ nhìn cô qua kính chắn gió, rồi dùng bánh trước của xe máy chạm nhẹ vào đầu xe của cô.

Lương Tị quay mặt đi uống nước, trên mặt không giấu được nụ cười.

Lý Thiên Thuỷ chống hai chân xuống đất đẩy chiếc xe đến cửa xe của người lái. Lương Tị hạ cửa kính xe xuống, “Sao nữa?”

Lý Thiên Thuỷ đặt một cánh tay lên cửa sổ, nghiêng người hỏi nhỏ: “Ai gửi trước?”

“Không biết.” Lương Tị không thèm nhìn anh, xé mở bao bì chai nước khoáng.

“Là do chó con gửi trước.”

“Chó con thì chó con, dù sao cũng không phải em.”

“Tại chó con… câu dẫn anh trước.”

“Câu dẫn anh thì anh liền mắc câu?” Lương Tị liếc anh, “Anh dễ câu quá đi.”

“Cũng tuỳ chó.” Lý Thiên Thuỷ nhìn khuôn mặt dần dần ửng hồng của cô, nói: “Gặp chó con anh thích anh mới chịu mắc câu…”

“Anh mới là chó đó.”

“Ừ, anh là chó.”

Hai người nhìn nhau, Lý Thiên Thuỷ đầu hàng trước, chỉ vào đồ trang trí treo trên xe của cô hỏi: “Là gì vậy?”

Lương Tị không nể mặt trả lời: “Đồ trang trí.”



“Đã không biết trêu người, còn bày đặt đi trêu.” Lương Tị nói nhỏ.

Lý Thiên Thuỷ xoa mũi, cô đã xua tan bầu không khí mà anh dày công tạo ra, vốn dĩ anh định đưa tình đẩy ý hẹn tối nay ở căn hộ, nhưng giờ anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, vụng về ăn nói khép nép: ” … tối nay đi căn hộ không?”

“Còn tùy.”

“……Hôm nay là cuối tuần.”

“Cuối tuần thì làm sao?”

“…Tối qua em đã nói là anh quan trọng nhất trên đời, còn quan trọng hơn cả công việc…”

“Được rồi, được rồi, tối nay gặp anh ở căn hộ.”

“Anh không đi nữa.” Lý Thiên Thuỷ cảm thấy giọng điệu của cô không ưa nổi, chuẩn bị khởi động xe máy.

“Làm sao vậy?”

Lý Thiên Thuỷ không nói gì, chỉ tiếp tục kéo ga.

Lương Tị sợ ồn, ngoắc tay gọi anh, Lý Thiên Thuỷ dừng lại động tác, nhìn cô.

Lương Tị thay đổi giọng điệu, ăn nói nhẹ nhàng: “Tối nay gặp ở căn hộ nha anh.”

Lý Thiên Thuỷ giống như một cô vợ nhỏ,  nói ừ.

Lương Tị thấy buồn cười, hỏi anh: “Tối nay anh không đi xã giao với chị gái em sao?”

Lý Thiên Thuỷ sáp lại gần, “Không sao, nhanh mà, một bữa ăn cũng mất hai tiếng là cùng.” Nói xong anh cũng không rời đi, cứ dựa bên cửa sổ xe.

Lương Tị giả vờ không hiểu tại sao anh lại cứ hướng má phải về phía mình như vậy. Trước kia cô từng khen má phải của anh là đẹp nhất, khiến người ta muốn hôn một cái.

Lý Thiên Thuỷ ám chỉ nhiều lần nhưng vô ích, anh hiểu cô chơi xấu cố ý giả vờ không hiểu.

Ba Lương lại gọi điện thoại hối cô, Lý Thiên Thủy cũng không làm cô chậm trễ, dặn cô: “Em về đi, trên đường cẩn thận.”

Lương Tị nháy mắt với anh, “Tối nay gặp.”

Lý Thiên Thuỷ cười, nhéo má cô thật mạnh.

Lương Tị nhấn chân ga xong thì nói lớn với anh: “Em không muốn hôn anh đó!” Nói xong để lại một tràng tiếng cười.

Ban đầu định về đến nhà sẽ thay quần áo, nhưng thời gian không còn nhiều nên cô vội vàng đón ba Lương xong là đi ngay. Mẹ Lương nhìn đuôi xe biến mất, nói cô càng ngày càng hấp ta hấp tấp.

Dì nhỏ thì lại khen cô vài câu, nói cô không còn cái tính như hồi còn bé nữa, được yêu thích hơn xưa nhiều, tính tình ngày càng vui vẻ.

Mẹ Lương không trả lời, quay người đi vào phòng khách.

Dì còn nói tính cách của Minh Nguyệt không thay đổi gì nhiều, nói chuyện thẳng đuột, không biết giữ thể diện cho người khác. Ưu điểm duy nhất là có thể kiếm tiền, nếu không thì với cái tính này sẽ bị nhà chồng đánh chết.

Mẹ Lương nói với dì: “Nào có người dì nào như em, đi nói cháu gái mình như vậy…”

“Anh chị phải nên tính trước, hai người đã già rồi, bây giờ trong nhà không thể thiếu bọn nhỏ được. Minh Nguyệt chỉ lo chuyên tâm vào sự nghiệp của nó, sau này hai người mà có chuyện gì, thứ nhất là con bé sẽ không tự mình chăm sóc, thứ hai, chuyện này đối với con bé cũng không dễ dàng gì, nó không phải là người biết chăm sóc người khác.” Dì nhỏ phân tích: “Bé út thì khác, bé út là người sẵn sàng cho đi, trong lòng biết điều gì tốt điều gì xấu, hai người đối xử với con bé như thế nào nó đều hiểu cả. Mà anh chị cũng đừng ngại… điều kiện của người yêu nó không tốt.”

“Một người không thể nào có hai đầu, vừa tốt vừa có tiền, loại người này có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được. Những người sắp ba mươi tuổi rồi mà còn kén chọn đều là những kẻ tham lam, vừa muốn người vừa muốn tiền, làm gì có chuyện có sẵn cho mà nhặt? Ở thế hệ chúng ta, có đôi nào mà không phải là vợ chồng hoạn nạn có nhau?”

“Còn đứa con bất hiếu của em, hồi học đại học nó yêu đến mức đòi sống đòi chết. Em nói xa quá không được, nó trách móc em, cho rằng hôn nhân của thế hệ chúng ta không có tình yêu, không có tự do, nó sẽ không giống chúng ta đâu. Em còn tưởng rằng nó nhiều tham vọng tự do lắm, sau đó mấy năm liền bị xã hội chà đạp, trước khi yêu đương đều bí mật hỏi thăm gia cảnh của người ta.”

“Tốt xấu gì thì lúc đó chúng ta cũng có hỏi ý kiến mọi người, vậy mà thế hệ chúng nó dám cười nhạo sự thiếu tự do của chúng ta, đúng là chó chê mèo lắm lông… Chúng nó giống như một con lừa kéo cối xay vậy đó, bị siết chặt bởi các khoản thế chấp và vay mua xe mua nhà, dám không trả được chắc?”

Mẹ Lương không có tâm trạng để nghe, bà đang nghĩ về những chuyện khác, hồi mới giao nhà máy lại cho Lương Minh Nguyệt, bà cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ bắt rể. Bà thuận miệng đáp một câu: “Đã là đứa bất hiếu thì có giữ ở bên cạnh cũng không thể thành có hiếu được.”

Dì chuyển chủ đề sang nhắc đến Chu Toàn, nói không hiểu sao đột nhiên dì cảm thấy Chu Toàn cũng thật đáng thương. Nói ba dì cưng chiều Chu Toàn từ nhỏ, có gì ngon cũng đều để dành cho Chu Toàn, mấy chị em họ ganh ghét nên âm thầm trút giận lên Chu Toàn. Không ai trong số các chị em họ thích Chu Toàn cả.

Dì nói hồi nhỏ bị ba đánh đập dã man vì một chuyện vặt vãnh, dì đã lén dẫn Chu Toàn ra đường, định vứt bỏ cậu. Về sau được ba tìm về, cậu cũng không nói ra ai đã đưa mình đến đó. Đang nói thì dì bật khóc, không biết là vì thương mình hay thương cho Chu Toàn nữa.



Buổi chiều Lương Tị về sớm, cô không thích tham gia những dịp như vậy lắm, từ nhỏ cô đã không thích rồi. Mỗi lần tham gia, cô đều giống như một cái bóng đi theo ba mẹ, bất luận là người có đạo đức cao hay sự nghiệp thành đạt, hay nguyên cục trưởng, nguyên trưởng khoa, sau khi vui vẻ một hồi, bọn họ nhất định đều sẽ khen Lương Minh Nguyệt. Rõ ràng là cô cũng đứng ở bên cạnh, ba Lương còn cố ý giới thiệu cô. Nhưng như thể họ không hề nhìn thấy cô vậy, cứ nhất quyết khen Lương Minh Nguyệt.

Mặc dù đã quen từ lâu và thôi miên bản thân vô số lần, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi mỗi lần bị phớt lờ và so sánh trực diện như vậy. Lương Minh Nguyệt thường được khen là người có năng lực, còn cô thì được hưởng ké, khen tốt tính.

Trở lại biệt thự, vừa lúc Lương Minh Nguyệt trở về, dì làm cho chị một tô mì tương xào, chị ngồi vào bàn chậm rãi ăn. Vừa ăn vừa nói kết quả làm việc của cô không tốt, kêu cô đi làm lại. Sau đó chỉ ra một vài sai lầm thông thường, nói cô làm việc không dụng tâm.

Lương Tị hoàn toàn không thèm để ý, cầm một hộp cơm bát bảo đưa cho mẹ Lương tranh công, mẹ Lương thích cơm bát bảo nhất, bà mở ra xem, khen cô vài câu như cô muốn, rồi cầm muỗng đứng ở bên bàn ăn.

“Đừng nói là đem từ tiệc cưới về?” Lương Minh Nguyệt hỏi.

“Cơm bát bảo trên bàn của bọn ba không có ai ăn, nên bé út gói về.” Ba Lương đáp.

“Lương Tị, chị đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, không được mang đồ ăn từ bữa tiệc về…”

“Em muốn mang về, liên quan gì chị chứ!” Lương Tị nói: “Còn nguyên không ai đụng vào, tại sao em không thể gói về?”

“Mang về không sao cả, trên bàn đều là người quen, không ai cười đâu.” Ba Lương giải thích.

“Mẹ, ngon lắm đúng không? Cơm bát bảo của nhà hàng này là ngon nhất đó. Từ lúc dọn lên, con đã nghĩ nó là món ăn mẹ thích nhất, nên con cứ nhìn chằm chằm vào nó. Quả nhiên, không ai trong bàn ăn cả.”

Lương Minh Nguyệt không ngờ Lương Tị còn là một đứa nịnh hót, thấy cô cứ nịnh mãi không ngừng, chị nhắc nhở cô, muốn cô đến phòng làm việc làm lại. Kêu cô dồn tinh thần nịnh nọt đó vào trong công việc đang làm.

Lương Tị nhìn chị, xoay người đi lên lầu, một lúc lâu mới kéo một con búp bê khổng lồ xuống, quăng nó xuống đất trước mặt chị, rồi tay đập chân đá.

Lương Minh Nguyệt nói với cô: “Làm gì vậy hả?”

Lương Tị đá mạnh hơn, cuối cùng ngồi lên luôn, đè bẹp con búp bê. Lương Minh Nguyệt không hiểu nổi, chị nói với ba Lương, người nảy giờ vẫn luôn phớt lờ, “Ba, con gái ba phát bệnh rồi.”

Ba Lương xoay qua hỏi Lương Tị: “Con làm gì vậy?”

“Con đang chịu rất nhiều áp lực trong công việc, phải giải toả.”

Ba Lương xoay lại trả lời Lương Minh Nguyệt, “Em con đang giải toả áp lực.” Sau khi nói xong, ông xem như không có chuyện gì mà xem TV tiếp.

Lương Tị trở nên tự tin hơn, cô lắc con búp bê mấy cái, sau đó ngồi siết cổ nó một cách dã man.

Lương Minh Nguyệt thả đũa xuống, “Ba, ba cứ để vậy sao?”

Ba Lương giả vờ không nghe thấy, đang xem trận đấu bò.

“Mẹ, mẹ cũng không quan tâm đúng không?”

Mẹ Lương bưng cơm bát bảo ra sân sau, nhắm mắt làm ngơ.

Thấy Lương Minh Nguyệt định đánh mình, Lương Tị khôn ngoan nhặt con búp bê lên, vỗ vỗ nó, để nó ngồi trên ghế sô pha rồi đến phòng làm việc.

Lương Minh Nguyệt nói: “Không biết thì cứ hỏi, không mất mặt đâu.”



Mấy chậu hoa cúc sau nhà nở rộ đủ màu tím, xanh, đỏ, hồng. Trong nhà không ai thích cúc vàng và cúc trắng cả, Lương Minh Nguyệt nói cúc trắng là điềm xấu, như viếng mồ mã. Lương Tị cũng đồng ý, nói hoa cúc vàng cũng không tốt, cuối cùng, cả nhà đều nhất trí là chỉ trồng những loài hoa mang tính vui mừng đầy sức sống.

Mẹ Lương không có tâm tình ngắm hoa cúc và ăn cơm bát bảo, trở vào nhà dùng màng bọc thực phẩm bọc cơm bát bảo lại rồi cho vào tủ lạnh. Sau đó bà chậm rãi cử động eo, hỏi Lương Minh Nguyệt, “Em con yêu đương thế nào rồi?”

“Mẹ hỏi phương diện nào?” Lương Minh Nguyệt hỏi.

“Gần đây mẹ không nghe thấy nó nhắc đến, mẹ nghĩ chúng nó đã chia tay.”

“Không có chia tay. Bây giờ Lý Thiên Thuỷ đang giúp nhà máy đàm phán chuyện đất đai. Con đoán em con muốn đợi cho đến khi xong chuyện này rồi sẽ tính tiếp.”

Mẹ Lương gật đầu, không nói gì.

Ba Lương vốn luôn lãng tai, không biết vì sao nghe được, quay đầu lại hỏi: “Cậu ấy thế nào?”

Mẹ Lương hừ với ông, ý nói giọng ông quá lớn. Ba Lương chậm rãi đứng dậy đi tới, nhỏ giọng hỏi Lương Minh Nguyệt: “Tính tình của cậu ấy thế nào?”

Lương Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, khách quan nói: “Không tệ.”

Mẹ Lương đổi cách hỏi: “Con thấy cậu ấy có năng lực không?”

“Có năng lực.” Lương Minh Nguyệt nói: “Cậu ấy làm việc ổn hơn Lương Tị, có tinh thần trách nhiệm, có thể được coi là một người kiên định. Năng lực có hơn Lương Tị, nhưng so với con thì kém xa.”



“Hai người bọn họ phạm phải cùng một tật xấu, đó là không thể bình tĩnh giải quyết vấn đề một cách khách quan.” Lương Minh Nguyệt kết luận. Mấy hôm trước xe mà họ đang ngồi bị xe điện giao đồ ăn làm xước, đối phương vượt đèn đỏ, phải chịu trách nhiệm. Chị kêu tài xế xuống giải quyết. Vậy mà Lý Thiên Thuỷ lại đề nghị để cho người ta đi, nói xe có bảo hiểm lo.

Từ sự việc này, chị có thể thấy rằng Lý Thiên Thuỷ không thể làm nên chuyện lớn. Chúng ta không thể tha thứ cho việc phạm sai lầm chỉ vì đối phương yếu hơn, đó không phải là ý tốt, mà là góp phần tạo nên thói xấu trong xã hội. Người làm sai phải biết chịu trách nhiệm, đây là nguyên tắc mà giáo viên tiểu học đã dạy.

Ba Lương khó hiểu hỏi: “Không phải cậu ấy đã từng quản lý công việc kinh doanh ở Tân Cương rất tốt sao?”

“Nếu như ba cảm thấy như vậy cũng gọi là rất tốt, vậy thì cứ cho là tốt đi.” Lương Minh Nguyệt nói.

“Con nói gì mà…”

“Theo tiêu chuẩn của con, lợi nhuận ròng hàng năm ít nhất phải năm triệu trở lên mới được coi là tốt.” Lương Minh Nguyệt nói nhẹ bâng.

Ba và mẹ Lương nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào. Hai người họ đã điều hành nhà máy gần hai mươi năm, chưa bao giờ họ có lãi ròng hàng năm là năm triệu.

Lương Minh Nguyệt nhìn họ, “Xung quanh con đều là những người có lợi nhuận ròng hàng năm hơn năm triệu.” Chị đã tham gia một hội thương mại ở một tỉnh, tiêu chuẩn để trở thành thành viên là lợi nhuận ròng của công ty phải hơn năm triệu nhân dân tệ. Suốt ba năm liên tiếp, doanh thu mà chị kiếm được đã hơn tám triệu một năm.

“Vậy thì Lý Thiên Thuỷ kiếm được bao nhiêu ở Tân Cương?”

“Chừng hai ba triệu gì đó.”

“Hai ba triệu cũng không tệ…” Ba Lương nói: “Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống thì cũng chẳng thấy ai bằng mình.”

“Cậu ấy còn có một đứa em trai chưa lập gia đình.” Mẹ Lương phát sầu.

“Haizz… mấy năm nay kiếm tiền không dễ dàng, kinh tế khó khăn.” Ba Lương thở dài. Thật ra kể từ khi Lý Thiên Thuỷ đến bệnh viện lần trước, Lương Tị đã có ý lôi kéo ông chung xuồng, trong lòng ông biết hết.

Bên kia, Lương Tị từ trong phòng làm việc đi ra, bám vào tường thò đầu ra nói: “…Em đối với một số phương diện chuyên nghiệp có chỗ không hiểu.”

Lương Minh Nguyệt chờ cô nói xong, đi tới kéo tóc đuôi ngựa của cô, chọc vào trán cô, “Vừa rồi không phải em hăng lắm sao…”

Nói đến chuyện hung hăng, ba Lương dặn dò chị: “Minh Nguyệt, khi con ra ngoài cũng đừng có hung hăng quá. Bây giờ người ta ghét cái ác lắm. Chẳng hạn như cái chuyện con nói phải có lợi nhuận ròng hàng năm hơn năm triệu mới là người có năng lực vừa rồi, đi ra ngoài đừng có nói như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK