• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Ý nhìn ra cửa, một nữ tử mặc váy hồng đi vào, chiếc váy hoa xòe với sợi tua rua rủ xuống, thêu hoa mẫu đơn màu đỏ ở khoảng lớn, ở thắt lưng thì đeo dây lưng thêu chỉ vàng, tôn lên dáng người mảnh mai lung linh của nàng ta.

Mắt mày quyến rũ, ngũ quan yêu kiều, giữa mi tâm toát ra một sự kiêu ngạo và ngang ngược, lúc này nữ tử đó đang nhìn qua với vẻ mặt kinh thường.

Ngọc Ý nhíu mày: "Nguyệt Nhi, nữ nhân này nhìn sao cũng có chút quen mắt?"

"Tiểu thư, nàng ta là Lạc mỹ nhân mà Ly Vương sủng ái nhất." Nguyệt Nhi nhỏ giọng trả lời.

"Thật là oan gia ngõ hẹp" Đôi mắt phượng của Ngọc Ý xẹt qua một tia thích thú.

Lạc mỹ nhân mặt mày vênh váo hất hàm đi vào: "Trông xấu xí như này cũng xứng dùng đồ đắt nhất à, ngươi lấy đâu ra mặt mũi đó!"

Tối qua Lạc mỹ nhân không phục vụ tốt Ly Vương, bị Ly Vương mắng xối xả, nửa đêm nửa hôm nhếch nhác về phòng mình, kết quả ngày hôm sau hạ nhân của cả Ly Vương phủ đều bàn tán về nàng ta, xem trò cười của nàng ta.

Lạc mỹ nhân vốn đã bực bội, lúc này nhìn thấy Ngọc Ý thì trực tiếp lấy cô ra trút giận.

Tối qua Lạc mỹ nhân không ra ngoài, đương nhiên không nghe nói chuyện Vu thế tử bá khí che chở cho Ngọc Ý, dạy dỗ tứ hoàng tử, nếu không lúc này nàng ta cũng không dám.


Ngọc Ý không hề tức giận, nhìn sang nàng ta: "Đương nhiên là tự ta cho mặt mũi rồi, lẽ nào lại giống như ngươi, chỉ ngóng nam nhân à. Khi nam nhân sủng ái ngươi, ngươi chính là tâm can bảo bối, không sủng ái cô thì ngươi chỉ là đống sắt vụn, thậm chí ngay cả xách giày cũng không xứng, ta thấy dáng vẻ cáu kỉnh này của ngươi, lẽ nào Ly Vương bất lực, lấy ngươi ra trút giận rồi sao?"

Lời này vừa dứt đã khiến mọi người sốc.

Ly Vương bất lực, đây là sự thật sao, đây là tin tức bùng nổ gây chấn động cả nước Thiên Hòa.

Lạc mỹ nhân đột nhiên bị nói trúng, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ngọc Ý ngươi vậy mà dám rủa Ly Vương bất lực, đợi ta quay về sẽ nói với Ly Vương, bảo Ly Vương xé xác người ra."

"Aiya, ta sợ quá cơ, ngươi cứ việc đi đi, Ly Vương ở trong mắt ta ngay cả cục cứt cũng không bằng, ta sẽ sợ hắn à. Mọi người đều biết ngươi là mỹ nhân Ly Vương sủng ái nhất, nữ nhân mà có dáng vẻ cáu kỉnh như này thì chính là vì dụ,c vọng không được thỏa mãn, Ly Vương nhà ngươi không thỏa mãn ngươi hay là hắn căn bản không có sủng ngươi?" Ngọc Ý cố ý hỏi.

Quả nhiên sắc mặt của Lạc mỹ nhân càng đen xì, căm hận trừng mắt: "Nữ nhân xấu xí đáng chết, nói thế nào ta cũng là nữ nhân được Ly Vương sủng ái, mà đêm tân hôn của ngươi Ly Vương lại căm ghét không thèm đụng vào ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là ả đàn bà bị Ly Vương bỏ. Hiện nay bò lên giường của thế tử, ngươi tưởng ngươi có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng à, đừng nằm mơ, thế tử nhìn trông thân phận tôn quý còn chẳng phải là kẻ bệnh tật, đồ đoản mệnh, bao nhiêu danh y cũng không có cách gì, ta thấy

hắn e là không sống được nổi một năm, nói không chừng ngày mai sẽ chết đó." Lạc mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Mặt mày Ngọc Ý lạnh đi, đôi mắt phượng xẹt qua một tia sắc bén và lạnh giá, cô đưa tay tát hai cái vào mặt Lạc mỹ nhân.

"Á!" Lạc mỹ nhân kêu thảm một tiếng, gò má vô cùng đau rát: "Ngọc Ý ngươi vậy mà dám đánh ta!"

"Ngươi nói ta thế nào cũng không sao hết, nhưng ngươi bất kính với thể tử ta tuyệt đối không cho phép, hiện nay thế tử là phu quân của ta, là bầu trời của ta, là tâm can bảo bối của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục chàng ấy." Ngọc Ý tức giận nói.

Lạc mỹ nhân từ khi gả vào Ly Vương phủ thì luôn được sủng ái, đâu từng chịu sự ấm ức và sỉ nhục như này.

"Nữ nhân xấu xí đáng chết, ngươi vậy mà dám đánh ta, ta phải giết ngươi!" Lạc mỹ nhân lao tới.

Chỉ là nàng ta còn chưa tới gần Ngọc Ý thì bị Ngọc Ý một cước đạp bay ra, cả người dựng vào mấy cái kệ, người ngã ra đất, đồ trên kệ đều rơi hết xuống đất, vừa hay đập vào người Lạc mỹ nhân.

Rất nhiều son phấn rơi xuống đất, vừa hay văng lên người Lạc mỹ nhân, cả người lập tức như nhúng vào hũ bội mì, vô cùng thảm hại.

Mọi người vây xem đều cười phá lên, Lạc mỹ nhân này thường ngày ỷ vào sự sủng ái của Ly Vương, hống hách ngang ngược quen rồi, lúc này bị Ngọc Ý dạy dỗ, mọi người chỉ cảm thấy hả giận.

Lạc mỹ nhân hận không thể chém tan nát Ngọc Ý ra, nỗi nhục ngày hôm nay, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ngọc Ý.


"Còn dám trừng mắt với ta, sao hả, vẫn không phục sao?" Ngọc Ý nhướn mày.

"Cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng phải nói, thế tử là thiên sát cô tinh, mà ngươi lại là đồ sao chổi, hai người chính là một cặp trời sinh, cho dù ngươi gả cho thế tử, cũng chẳng qua chỉ là một khắc tinh, nói không chừng ngày nào đó khắc chết thế tử.." thế tử căm hận nói.

Mọi người vây xem lũ lượt cảm thán đầu óc của Lạc mỹ nhân này bị nước vào rồi à, vậy mà dám công khai nguyền rủa thế tử, đây không phải tự mình tìm chết à?

"Đây là tự ngươi tìm chết." Khóe miệng của Ngọc Ý nhếch lên mỉa mai, đi mấy bước thuận tay lấy ngân châm giấu trong tóc ra, đâm mấy cái vào mấy huyệt vị của Lạc mỹ nhân.

Lạc mỹ nhân vốn hận muốn chết, đột nhiên cười ha hả. Cười rất lớn tiếng, cười tới mức chảy nước mắt, vẫn còn cười.

Mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, đều sợ hãi nhìn sang Ngọc Ý, nữ nhân này cũng tà môn quá rồi.

"Chưởng quầy, bây giờ có thể lấy đồ đắt nhất trong tiệm ông ra rồi chứ." Ngọc Ý nói.

Chưởng quầy ở một bên sớm đã bị sự bá khí của Ngọc Ý dọa gần chết, ông ta lập tức cung kính lấy cái hộp gấm qua: "Ngọc tiểu thư, bảo vật trấn tiệm của tiệm chúng ta đều ở đây, nếu Ngọc tiểu thư không chê thì cứ lấy dùng, không cần trả tiền"

Mọi người đều rất ngưỡng mộ, đó là bảo vật trấn tiệm, chưởng quầy này cũng quá rộng rãi rồi.

"Không trả tiền làm sao mà được, hôm nay khi ta ra ngoài thế tử đặc biệt cho ta một xấp ngân phiếu, bảo ta nhìn trúng thứ gì thì đều có thể mua, không cần tiết kiệm tiền cho chàng ấy. Nên bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu tiền. Thế tử nhà ta không thiếu tiền." Ngọc Ý nói xong, cố ý lấy ra hết một xấp ngân phiếu mà quản gia cho cô, tùy tiện lấy một tờ

đưa qua.


Chưởng quầy không ngờ Ngọc tiểu thư lại hiểu chuyện như vậy, lập tức nhận lấy: "Đa tạ Ngọc tiểu thư.

"So với Ngọc tiểu thư, ta càng thích người khác gọi là Vu phu nhân. Số tiền còn lại chưởng quầy không cần trả lại, các nữ tử ở đây nhiều như vậy, coi như ta tặng quà gặp mặt cho mọi người, mỗi người ông xem tặng một bộ son phấn là được, đương nhiên trừ nữ nhân này." Ngọc Ý liếc nhìn Lạc mỹ nhân ở dưới đất.

"Được, Vu phu nhân hào sảng như vậy thì ta thay mặt mọi người cảm ơn phu nhân." Chưởng quầy nịnh nọt.

Các nữ nhân khác đều sửng sốt, không ngờ Ngọc Ý thủ bút lớn như vậy, đồ ở tiệm này không rẻ, tùy tiện một hộp son cũng phải mấy chục lượng bạc, rất đắt.

Rất nhiều người đều chỉ tới xem, không nỡ mua, nữ tử mà, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhìn thôi cũng được.

Lúc này nghe thấy lời của Ngọc Ý, mọi người đều rất cảm động, rất vui sướng, đột nhiên thay đổi không ít cách nhìn về cô.

"Chưởng quầy không cần khách sáo, hôm nay tâm trạng của ta vui, Nguyệt Nhi còn không mau cầm bảo vật trấn tiệm, đây là quà bản tiểu thư tặng ngươi, gương mặt này của ngươi quá sần sùi, dùng cái này vừa hay." Ngọc Ý cố ý nói.

Nguyệt Nhi rất kích động, lập tức cầm lấy hộp gấm đó: "Đa tạ tiểu thư."

"Đi thôi, tiếp tục đi dạo, thể tử nói không tiêu hết số tiền này thì không cho ta về nhà" Ngọc Ý nói rất lớn tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK