• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Vu Kì Thiên giật giật, có chút không biết nên trả lời như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân to gan như vậy.

Khuôn mặt già nua của Ngọc thừa tướng đỏ bừng khi nghe thấy vậy, ông ấy quay đầu đi không dám nhìn, có chút hối hận khi ngồi chung xe ngựa với bọn họ, có điều vì hôn sự của con gái, Ngọc thừa tướng vẫn mặt dày lên tiếng.

"Thế tử lượng thứ, Ngọc Ý là viên minh châu trong tay của lão thần, được sủng ái đến mất hết chừng mực, nếu tiểu nữ đã có tiếp xúc thân mật với thế tử rồi, không biết thế tử định lúc nào gửi sính lễ?"

"Ngày mai hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa Ly Vương và Ngọc tiểu thư, ngày mốt bổn thế tử sẽ hạ sính lễ." Vu Kì Thiên nghiêm túc nói.

"Thế tử sảng khoái thật, vậy lão thần đây cung kính chờ đợi tin tốt của ngài, dù sao tiểu nữ xuất gia cũng cần một khoảng thời gian chuẩn bị." Ngọc thừa tướng hài lòng nói.

"Cha, còn chuẩn bị cái gì chứ, ngày mai thế tử gửi sính lễ, ngày mốt thành hôn luôn, đến lúc đó cha mời bạn bè thân thích ở kinh thành đến ăn một bữa là được, thân thích ở xa thì không cần thông báo." Ngọc Ý vội vàng mở miệng.

Trên trán Ngọc thừa tướng xuất hiện ba đường hắc tuyến, mặt đầy vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc: "Con gái à, cho dù là xuất giá lần hai con cũng không cần phải sốt ruột như vậy chứ?"

"Hiếm có một thế tử không ghét bỏ con, con đây không phải là sợ thế tử hối hận sao, tránh đêm dài lắm mộng." Ngọc Ý giải thích.

Ngọc thừa tướng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, thật là hận rèn sắt không thành thép mà, sao ông ấy lại sinh ra một đứa con gái không biết dè dặt như vậy chứ?


"Cha, cha mau trở về phái người đến lấy lại của hồi môn từ phủ Ly Vương về, sau đó chuẩn bị áo cưới cho con, mặc dù là xuất giá lần hai nhưng con cũng không thể để mình tủi thân được, cha phải tổ chức thật náo nhiệt cho con." Ngọc Ý căn dặn.

"Yên tâm, hôn lễ của con gái mình, cha nhất định sẽ tổ chức thật náo nhiệt."

"Vậy con đến phủ thế tử đợi tin tức tốt của cha, cha đi từ từ, con không tiễn." Ngọc Ý nói.

Phía trước là đến phủ thế tử rồi, Ngọc Ý đi theo Vu Kì Thiên xuống ngựa, người đánh xe tiễn Ngọc thừa tướng về.

Nhìn thấy con gái mình đi vào phủ thế tử mà không thèm quay đầu lại, Ngọc thừa tướng thở dài, thật đúng là con gái đã gả đi rồi như bát nước đổ đi, cô còn chưa được gả đi mà, vậy mà đã sốt ruột như vậy. Ông ấy cũng quên hỏi về chuyện cô biết y thuật, lần sau gặp phải hỏi rõ chuyện này.

Phủ thế tử.

Ngọc Ý quen đường quen lối đi vào trong, ngồi phịch xuống một cái ghế trong đại sảnh, không có dáng đứng dáng ngồi gì cả: "Hôm nay đối phó với hoàng thượng mệt chết đi được, đây là lần đầu tiên ta nói chuyện trước mặt hoàng thượng, xem ra hoàng thượng cũng không đáng sợ đến thế."

"Lòng người khó lường, đặc biệt là lòng đế vương, sau này ngươi bớt vào hoàng cung đi." Vu Kì Thiên nhắc nhở.

Hôm nay Ngọc Ý giúp hoàng đế giải quyết chuyện của thành Nam Nguyên, chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ, dù sao cả triều đình đều nghĩ không ra đối sách, sợ rằng nha đầu này rơi vào nguy hiểm mà cũng không biết.


Ngọc Ý quay đầu nhìn sang: "Thế tử điện hạ, ngài đây là quan tâm ta sao? Người ta vui quá, cảm động quá, ngài nói thêm vài câu đi."

Trong mắt Vu Kì Thiên lóe qua một tia bất lực: "Nha đầu này, sau này không được bộc lộ tài năng, nhất là trước mặt hoàng thượng, vị đó không phải là người không biết gì."

"Biết rồi, lần sau ở trước mặt hoàng thượng ta sẽ giả ngu."

Những người hầu mang trà và điểm tâm đến, Vu Kì Thiên còn chưa kịp giơ tay ra, Ngọc Ý đã trực tiếp bưng đĩa điểm tâm đến trước mặt mình, lấy một miếng và cắn một miếng lớn.

Khóe miệng Hình Lâm giật giật, Ngọc tiểu thư này cũng không xem mình là người ngoài nhỉ.

"Ăn xong thì trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn cơm tối ta sẽ bảo người đi gọi cô." Vu Kì Thiên nói.

"Được, thế tử, ngài thật là chu đáo, có thể gả cho ngài là phúc khí của ta." Ngọc Ý hiểu ý mà cười.

"Ta vừa định hỏi ngươi, ngươi thật sự chỉ muốn làm một tiểu thiếp thôi sao, nếu ngươi muốn làm thế tử phi cũng không phải là không thể?" Ánh mắt Vu Kì Thiên thâm thúy nhìn qua.


Dù sao không có nữ nhân nào không thích quyền thế và thân phận địa vị, Ngọc Ý tuy rằng xấu xí, lại xuất giá hai lần nhưng cũng là trưởng nữ của thừa tướng, chỉ làm thiếp quả thực có chút uất ức.

"Không cần, thân phận tiểu thiếp đã rất tốt rồi, làm thái tử phi quá mệt mỏi, phải ứng phó với quá nhiều người và quá nhiều chuyện, lời nói hành động đều phải chú ý, hơi quá giới hạn một chút sẽ bị người khác chỉ trích trách mắng, ta không muốn ăn uống hay đi vệ sinh còn bị người khác nhìn chằm chằm.

Ta đây khá ghét phiền phức, làm tiểu thiếp tự do tự tại, tùy ý tùy tâm, tranh sủng ghen tuông, thỉnh thoảng giở chút tâm cơ cũng sẽ không bị người khác nói gì, bởi vì đó chính là thiết lập nhân vật của tiểu thiếp.

Thế tử ngài cũng biết, ta làm tiểu tiếp của ngài chỉ là muốn một thân phận hợp lý, sợ sau này Ly Vương sẽ quấy rối, vì vậy chúng ta chọn lấy thứ mình cần, ngài cũng không cần quá coi trọng, nhưng đãi ngộ nên được giành cho ta thì cũng không thể qua loa.

Nếu như sau này ngài gặp được nữ nhân mà mình thích, cũng có thể lấy về, chỉ cần nàng ta không gây phiền phức cho ta, ta sẽ không chủ động bới móc." Ngọc Ý nói vô cùng nghiêm túc.

Vu Kì Thiên có chút bất ngờ, vậy mà nha đầu này lại xem một cách thấu đáo rõ ràng như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với những nữ nhân tâm cơ tính toán kia, dù sao Vu Kì Thiên cũng không thích phụ nữ phiền phức.

Nếu không phải nàng ta có thể giúp mình giải độc, Vu Kì Thiên tuyệt đối sẽ không để cho Ngọc Ý bước vào cửa phủ thế tử, có điều hiện tại xem ra người nữ nhân này nằm ngoài dự đoán của hắn, thú vị hơn những những gì trong tưởng tượng.

"Như vậy thì tốt." Vu Kì Thiên gật đầu tán thành.

"Vậy thế tử, ngày mai ngài mua sắm trong phủ đi, đặc biệt là hôn phòng của hai chúng ta, người ta thích giường rộng, đặc biệt là loại mềm mềm, tốt nhất là loại mà nằm lên thì sẽ lõm xuống, như vậy ngủ mới thoải mái." Ngọc Ý đưa ra yêu cầu.

Sắc mặt Vu Kì Thiên hơi căng thẳng, hai má đỏ ửng đến cực độ, đột nhiên bắt đầu ho dữ dội.


Ngọc Ý lập tức đứng dậy từ trên ghế và chạy qua, đưa tay giúp Vu Kì Thiên vỗ lưng, tay kia giúp hắn bắt mạch.

"Thế tử, mạch của ngài có chút hỗn loạn, khí tức có chút cuồn cuộn, sao lại đột nhiên kích động như vậy, chẳng lẽ là mong chờ hôn phòng của hai chúng ta?" Ngọc Ý hỏi.

"Đừng nói lung tung nữa." Vu Kì Thiên lạnh mặt nói, nữ nhân này nói được mấy câu liền không nghiêm túc nữa.

"Chuẩn bị cho ta một bộ châm bạc." Ngọc Ý nói.

Thị vệ Liêu Tinh nhìn về phía thế tử nhà mình, nhìn thấy thế tử gật đầu, hắn ta lập tức đi lấy, trong nháy mắt hắn ta đã cầm đến một chiếc hộp thuốc ở trong tay: "Châm bạc và một số đồ cấp cứu đều ở trong này."

"Đa tạ." Ngọc Ý mở hộp thuốc ra, lấy ra cây châm bạc, không thèm nói với Vu Kì Thiên, thủ pháp nhanh chóng quen thuộc, châm vào người Vu Kì Thiên.

Nhìn thấy vậy, hô hấp của Liêu Tinh căng cứng, lo lắng hỏi: "Ngọc tiểu thư, tiểu thư không cần tìm chuẩn huyệt vị sao, cứ châm bừa như vậy?"

"Châm bừa, nếu ta châm bừa thì thế tử nhà ngươi chết ngoẻo ngay bây giờ rồi, tìm huyệt vị là lang băm mới làm, ta không cần. Yên tâm, thế tử nhà ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, cảm xúc của ngài ấy quá kích động mà thôi, nếu không áp chế e rằng sẽ kích phát độc tố trong cơ thể. Thế tử nhà ngươi tuấn tú đẹp trai như vậy, ta không nỡ để ngài ấy xảy ra chuyện, ta còn hy vọng ngài ấy tô điểm bên ngoài cho ta nữa là." Ngọc Ý trả lời, châm bạc trên tay không dừng lại.

Liêu Tinh đầy vẻ lo lắng, Ngọc tiểu thư này thật sự giỏi y thuật như vậy sao? Cô tốt nhất là có thể chữa khỏi cho thế tử, nếu không, nếu như thế tử có sơ suất gì, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngọc Ý.

"Ngươi đi lấy một thùng nước nóng tới, nóng một chút, lát nữa phải cho thế tử nhà ngươi tắm ngâm mình." Ngọc Ý căn dặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK