• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao thế? Cậu hi vọng mình bị anh cậu ăn mất sao? Như vậy cậu rất vui sao?" Tôi trợn trắng mắt trừng cô ấy, nhìn xem cô ấy đang nói gì, giống như ước gì tôi cùng Từ Lỗi xảy ra chuyện gì đó.

Nha Đầu rất dùng sức gật đầu một cái, giống như nói nghiêm túc: "Ừ, đây chính là suy nghĩ của mình." Nhìn vẻ mặt phản bội đang co giật của cô ấy, người này nín cười bao lâu rồi?

Tôi tức giận nhấc gối đầu trên giường ném cô ấy, nghiến răng nghiến lợi kêu: "Nha Đầu, cậu không phải bạn bè của Đồng Diệp mình!"

Nha Đầu đưa tay tiếp nhận gối đầu ném qua, hì hì cười một tiếng: "Cũng bởi vì cậu là bạn của mình, bạn tốt nhất nên mình mới hy vọng như vậy, bằng không người khác cầu xin mình nghĩ như vậy thì mình còn khinh thường !" Nói xong còn nhíu mày, làm bộ như giống như nể mặt tôi lắm.

Tôi đã không có tâm tình cãi nhau với cô ấy, trong lòng nghĩ tất cả đều là chuyện say rượu tối hôm qua. Tôi không nên say rượu, không nên mượn rượu giải sầu, trái lại còn gặp phải rất nhiều tai họa. Điều này làm sao tôi đối mặt với Từ Lỗi, lần tới hai người gặp mặt sẽ là tình cảnh lung túng cỡ nào, coi như người dưng, từ đó hai người không gặp gỡ? Hay là. . . ? Trong lòng tôi hoang mang.

Nha Đầu còn đang ríu ra ríu rít nói chuyện, nhưng tôi không có nghe lọt một câu, trong đầu tất cả đều là hốt hoảng, còn có những chuyện bỏng người tối hôm qua.

Suy nghĩ rất nhiều thì lòng lại càng loạn, dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tôi đứng dậy đi tắm, muốn tắm rửa cho tỉnh, định xóa buồn bực trong người, còn có những hoảng hốt đó.

Xả hết nước ra ngoài, Nha Đầu không có ở đây, cô ấy nhận một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, chỉ nói lập tức trở lại, nhưng rất lâu cũng không có thấy cô ấy trở lại, không biết đang làm gì.

Nước tạt vào người, ấm áp, nhưng tất cả trong đầu của tôi chỉ có cảnh tượng Từ Lỗi hôn tôi tối hôm qua, làm sao cũng xua không được. Tôi dùng sức chà xát da thịt trên người, muốn quên mất tất cả tối hôm qua, cũng muốn chà rửa đi mùi anh lưu lại trên người. Tất cả mọi người nói sau khi say rượu sẽ quên mất tất cả, không nhớ gì, tại sao trong đầu tôi lại nhớ mỗi một chi tiết nhỏ xảy ra tối hôm qua, nhớ đôi môi nóng bỏng của anh xẹt qua thân thể run rẩy của tôi.

Tôi ép mình quên những chuyện kia đi, mở nước lạnh ra, khi nước lạnh như băng xối lên người, tôi kìm lòng không được rùng mình một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh, bắt đầu suy nghĩ chuyện sau này.

Gặp lại anh, tôi phải nên làm bộ như không từng có chuyện gì xảy ra sao? Giả bộ ngốc là biện pháp tốt nhất, tránh gặp nhau lúng túng.

Nhưng trên thế giới thường thường không có nhiều giả vờ ngốc như vậy, khi muốn quên hết mọi thứ, một ít chuyện cũng làm nhớ lại bọn họ. Chuyện đã phát sinh, tất cả động tác Từ Lỗi khiến cho tôi không giả ngốc được.

Cốc cốc cốc! Một tràng gõ cửa cắt đứt tất cả suy nghĩ trầm tư của tôi, kéo suy nghĩ của tôi về hiện thực! Ai vậy? Là Nha Đầu trở lại? Trực giác đầu tiên của tôi không phải là Nha Đầu trở lại. Suy nghĩ lại một chút, cô ấy cũng nên trở lại, lâu như vậy rồi.

"Tới đây, đợi xíu!" Tôi vội vàng tắt vòi nước, loạn xạ lấy khăn tắm trùm lên rồi đi ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa ra, lúc bóng người ngoài cửa đập vào mắt thì tôi bắt đầu hối hận, vội vàng muốn đóng cửa.

"Đồng Diệp!" Người ngoài cửa lấy tay chống vào cửa, không để cho tôi đóng.

Sức lực của nam và nữ không thể so sánh, bị anh dùng sức đẩy ra, "ầm" đóng lại.

Trong lòng tôi hoảng hốt, không biết nên đối mặt anh ra sao, tôi còn chưa chuẩn bị tốt để gặp anh, anh cứ đi vào như vậy, không chút phòng bị nào.

"Đồng Diệp!" Anh tới ôm lấy tôi.

Tôi dùng sức giùng giằng, gào lên với anh: "Từ Lỗi, anh buông tôi ra!"

"Không buông, vĩnh viễn không buông!" Anh đột nhiên lại xấu xa.

Tôi nóng giận, tại sao hắn anh như âm hồn bất tán thế? Giống như ghét con ruồi, đuổi cũng không đi.

Bị anh ôm như vậy, chỉ cảm thấy cơ thể của anh rất nóng, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng vẫn truyền vào trong cơ thể của tôi, làm tôi run rẩy. Tôi dùng hết toàn lực muốn đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay của anh rất có lực, kìm chặt tôi, làm thế nào cũng đẩy không ra.

Đột nhiên, hô hấp của anh dồn dập, tôi phát hiện có gì đó không đúng, ngẩng đầu trông thấy ánh mắt của anh, lại thấy trong mắt của anh tất cả đều là màu sắc thâm trầm, bên trong có một ngọn lửa thiêu đốt, tựa như có thể cắn nuốt hết người khác!

"Anh. . ." Tôi liếm môi khô khốc, muốn nói, lại nghe trong cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên cúi đầu lướt qua môi của tôi.

Cảm giác qua lại trở về, nhưng lúc này tôi không có uống say rượu, không khí mập mờ càng thêm mãnh liệt, ma sát giữa bốn cánh môi, chân thực đánh thẳng vào đầu của tôi.

Một khoảnh khắc ngạc nhiên, sau đó tôi giận dữ, dùng sức đẩy anh, muốn giãy giụa thoát khour bá đạo của anh lại bị anh siết càng chặt hơn.

Tôi trợn mắt há hốc mồm, mắt mở thật to, ánh mắt ép buộc nhìn thẳng anh, nhìn gương mặt say mê của anh, rất nghiêm túc, rất nhiệt tình hôn tôi.

"Anh. . . buông ra. . . " Tôi muốn gào thét, nhưng bởi vì miệng bị anh chặn lại, phát ra cũng là tiếng tương tự rên rỉ ưm ưm.

Nhưng mà tôi vừa nói chuyện cũng là cho anh cơ hội rất tốt, lưỡi của anh trơn tru đi vào, giống như công chiếm trận địa, tiến công mỗi một tấc thịt trong cổ họng tôi.

Cảm giác tê liệt lại trở về rồi, lý trí còn lại, nhưng thân thể lại có phản ứng, tôi ghét phản ứng bản năng của thân thể này.

Die nda nle quydo n <3 Mừng diễn đàn tròn 13 tuổi

"Buông. . ." Tôi dùng sức đánh, làm thế nào cũng đẩy không ra thân thể nóng bỏng đó.

Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi ngưng giãy giụa, nước mắt trượt xuống, trượt vào cánh môi hai người đang hôn, mặn mặn, lúc này hốt hoảng trong lòng tôi làm cả người đều run lên.

Anh đột nhiên tỉnh táo, thấy nước mắt tôi thì giật mình. Nhẹ nhàng buông tôi ra, anh gọi: "Đồng Diệp!"

"Bốp!" Không chút nghĩ ngợi, tôi giơ tay lên tát vào mặt của anh, thân thể bởi vì tức giận mà không ngừng run rẩy.

"Đồng Diệp, đừng khóc, là anh không tốt." Anh hốt hoảng muốn lau nước mắt cho tôi, lại bị tôi đẩy ra.

Trên người chợt buông lỏng, ngực lạnh lẽo, tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thế nhưng anh lại đã hít vào một hơi, hô hấp cũng gấp lên.

Tôi cúi đầu nhìn, lại phát hiện khăn tắm trên người không biết đã tuột xuống đất khi nào, chắc là lúc mới vừa giãy giụa khiến nó tuột xuống. Lúc này, cơ thể trơn bóng nhẵn nhụi giống như lúc vừa ra đờithản nhiên, cứ như vậy bại lộ ở hắn trước mắt.

Rầm! Đỉnh đầu của tôi nổ tung một tiếng sấm, mặt đột nhiên nóng lên.

"Đừng nhìn!" Tay vội chân loạn muốn che kín, tay tại run, thế nào cũng che không được.

Từ Lỗi thở dài một tiếng, tới cầm khăn tắm trên tay, giũ rồi quấn tôi lại. Trong phẫn nộ của tôi mà anh lại ôm tôi thật chặt, ngăn cản tôi giãy giụa, đầu chống cổ tôi, nói: "Để cho anh ôm một chút sẽ buông." Tim anh đập rất nhanh, hồi lâu anh mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng buông ra tôi.

Lửa giận trong lòng tôi đã không thể đè xuống, anh vừa buông ra tôi liền nắm cổ tay của anh dùng sức cắn xuống. Anh bị đau nhưng cũng không có hất tôi ra, mặc tôi hung dữ cắn. Ánh mắt tôi theo dõi anh, nhìn lông mày anh nhíu chặt, đang cố gắng nhịn đau, nhưng không có rên lên một tiếng.

Máu theo môi của tôi chảy xuống, miệng tôi thả ra, không dám cắn nữa.

"Bớt giận chưa?" Anh không có che mu bàn tay bị thương mà quan tâm hỏi tôi còn tức giận không.

Tôi lại bắt đầu đẩy anh: "Đi ra ngoài!" Mắt tận lực không nhìn tới vết răng trên mu bàn tay của anh.

Thế nhưng anh lại đứng bất động, mặc kệ tôi dùng sức đẩy ra sao vẫn không thể động đậy, tôi đột nhiên tức giận mình nhu nhược, càng hận sự chênh lệch sức lực nam nữ.

Bởi vì dùng sức quá nhiều nên bị anh kéo là tôi lại ngã vào trong ngực của anh, đang muốn nói gì thì đột nhiên cửa bị người ta đẩy vào, tôi cùng Từ Lỗi cũng ngẩn ra. Ngoài cửa Nha Đầu cũng ngẩn ra, sững sờ nhìn tôi cùng Từ Lỗi ôm nhau, miệng mở rộng kinh ngạc nhìn tất cả.

"Mình . ." Nha Đầu mấp máy môi, lại nói không ra được.

Mặt của tôi đỏ lên, trong lòng nghĩ: không phải cửa đóng sao? Nha Đầu đẩy mạnh vậy sao? Để cho cô ấy nhìn thấy tình huống lung túng như vậy, sao sau này tôi đi ra ngoài gặp người, mất mặt chết!

Từ Lỗi buông tôi, sắc mặt không có chút mất tự nhiên nào, bình tĩnh nói: "Sao em trở lại?"

"Em. . . Em trở lại nói với Đồng Diệp. . . Vậy hai người tiếp tục, em đi đây." Nha Đầu lúng túng một hồi, quay đầu bước đi.

"Nha Đầu, cậu quay trở lại!" Nha Đầu xuất hiện không khác gì cứu tinh phá giải không khí lúng túng, sao tôi có thể để cho cô ấy chạy đây? Kéo cô ấy lại, tôi nói với Từ Lỗi: "Anh đi ra ngoài!"

Từ Lỗi lo lắng, nhưng không có hành động.

"Đi ra đi, tôi muốn thay quần áo!" Tôi đẩy anh ra khỏi phòng, kéo Nha Đầu lại, "ầm", dùng sức đóng cửa lại.

Nha Đầu nhìn tôi quấn khăn tắm, vẻ khiếp sợ từ từ tản ra, nhỏ giọng hỏi tôi: "Hai người các người. . . ?"

"Không có, tuyệt đối không có, cậu đừng suy nghĩ lung tung!" Tôi vội vàng cắt đứt lời của cô ấy, không thể bỏ mặc cô ấy suy đoán như vậy, dù đây là sự thật tôi cũng không cho phép cô ấy nghĩ tới chuyện kia.

Nha Đầu chớp mắt vài cái, cười nói: "Yên tâm đi, mình sẽ không nghĩ bậy, mình rất nghiêm chỉnh nghĩ, trước khi mình tới nhất định là một cuộc đất rung núi chuyển."

"Nha Đầu, cậu còn nói chuyện không đứng đắn nữa thì sau này mình sẽ không để ý đến cậu." Tôi cố làm tức giận, còn nói: "Lúc nãy cậu đi ra ngoài làm gì?" Tôi chuyển đề tài, cứ bàn luận đề tài này thì sớm muộn tôi cũng sẽ mất thể diện chết.

"Mình giúp cậu đi làm thủ tục xuất viện, xế chiều hôm nay chúng ta sẽ phải ngồi máy bay về nhà, bệnh viện phải giải quyết xong." Nha Đầu chỉ va li còn có túi nhỏ, nói: "Nhìn đi, mình còn đồ đạc của cậu tới tới, bằng không cậu nôn bẩn cả quần áo thì sao có quần áo sạch thay?"

Tôi thay quân áo ra ngoài, Nha Đầu đang chơi điện thoại di động, gặp tôi ra ngoài, nói: "Đi thôi, không còn sớm, nên trả phòng."

Mở cửa, lại thấy Từ Lỗi còn đứng ở ngoài cửa, trên người món đó quân áo khoác đã cởi ra, cầm ở trong tay, vẻ mặt nặng nề, không biết đang suy nghĩ sâu xa điều gì.

"Xong rồi?" Từ Lỗi ánh mắt hỏi thăm nhìn về tôi.

Tôi cũng không nhìn thẳng ánh mắt của anh, cứ có cảm giác ánh mắt của anh sẽ ăn thịt người, làm cho người ta có một ít lúng túng.

Anh tới giúp cầm đồ, tôi lấy thẻ mở cửa phòng đóng cửa, lúc vào thang máy, Nha Đầu cố ý đứng ở góc để cho tôi cùng Từ Lỗi đứng gần. Từ Lỗi vẫn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt rất nóng, tôi lúng túng ho khan một tiếng.

Trả phòng đã là gần trưa rồi. Từ Lỗi nói: "Anh ở khách sạn bên cạnh sân bay, chúng ta đi qua đó đi."

Nơi này dường như đã không cho tôi phát biểu ý kiến, mặc kệ tôi phản kháng thế nào, kết quả đều là vô hiệu. Từ Lỗi không có lái xe ra ngoài, anh đón một chiếc tắc xi, đặt đồ vào cốp phía sau. Lúc này Nha Đầu lại tranh chỗ ngồi kế bên tài xế trước, tôi cùng Từ Lỗi ngồi phía sau, lần trả lời này cũng là: "Mình không muốn ngồi nhồi nhét chung một chỗ." Cô ấy vĩnh viễn có lý do hợp lý, luôn có thể khiến người ta không phản bác được.

Thật ra thì tôi hiểu rõ dụng ý của cô ấy cũng chỉ là muốn cho tôi cùng Từ Lỗi có nhiều chung đụng, nhưng cô ấy không biết tâm tư của tôi, tôi không muốn cùng Từ Lỗi có liên quan gì nhau, tôi không suy nghĩ tiếp chuyện sau khi kích tình thì liên quan về tình ái, rất mệt.

Lần này ăn cơm, tôi cũng không dám đụng rượu, say rượu mất lý trí, nói một ít cũng không sao, lần đầu tiên uống rượu, thiếu chút nữa tôi đã bị ăn. Trong lòng ít nhiều cảm kích Từ Lỗi cuối cùng dừng cương trước bờ vực, không có chính thức xuống tay với tôi, bằng không này đời này tôi sẽ hận chết mình. Hôm nay gặp lại rượu giống như gặp được rắn độc mãnh thú, tôi sợ đến liên tiếp đẩy ra. Rượu, tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, có vài người còn coi nó như báu vật, trừ có thể mượn rượu giải sầu, tôi không thấy nó có công dụng gì lớn.

Bữa cơm này, tôi ăn rất im lặng. Từ Lỗi vẫn muốn nói chuyện với tôi, nhưng mà tôi lạikhông có bao nhiêu hứng thú, chỉ là thuận miệng nói mấy câu, anh cũng không nói chuyện nữa. Chỉ có Nha Đầu vẫn còn đang ríu ra ríu rít nói, nói chuyện cười, hoặc là kể một ít chuyện thật người thật, cố gắng điều chỉnh không khí ngột ngạt, nhưng mà tôi và Từ Lỗi cũng không có ai tiếp lời, cuối cùng cô ấy cũng không nói nữa.

Từ Lỗi mua cho tôi rất nhiều món ăn ngon, tôi cũng không có nhận lấy, toàn bộ để Nha Đầu cầm. Nha Đầu từng kháng nghị, đại khái là nói cô ấy trở thành gánh đồ thuê, mặc dù ngoài miệng oán giận như vậy nhưng trên mặt lại treo nụ cười, một chút cũng không nhìn ra có bao nhiêu không tình nguyện, vẻ mặt cùng giọng nói hoàn toàn không phối hợp.

Đến đại sảnh sân bay, Từ Lỗi đi qua giúp chúng tôi đổi thẻ đăng ký, cách thời gian lên máy bay còn một giờ, chúng tôi ngồi trên ghế dài ở phòng chờ.

"Đồng Diệp, em có triệu chứng say máy bay, đến lúc đó nhớ ngậm xí muội, ăn kẹo cao su cũng được, có thể ít nhiều giảm bớt." Từ Lỗi lao thao dặn dò.

Tôi gật đầu một cái, trong lòng lặng lẽ nhớ, lúc tôi cực kỳ say xe, say máy bay sẽ buồn nôn khó chịu, nếu như có thể kiềm chế cảm giác buồn nôn, muốn tôi làm gì cũng được.

Nha Đầu bên cạnh cũng đang trợn mắt một cái, bất mãn la ầm lên: "Anh, lúc nào thì thấy anh quan tâm đến em? Em cũng hoài nghi anh không phải là anh trai em."

"Tiểu Nhan, đừng làm loạn." Từ Lỗi trầm giọng quát.

Tôi cũng không cảm thấy quan tâm này có gì tốt, ngược lại cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, sự quan tâm này làm tôi có một cảm giác hít thở không thông, ép tôi không thở nổi, tôi chỉ muốn thoát khỏi chỗ này nhanh một chút, sau này cũng không muốn nhìn thấy người này.

"Các vị hành khách, chuyến bay XXX sẽ phải cất cánh, xin mời hành khách lên máy bayđể chuẩn bị thật tốt. . ." Trong không khí bay tới tiếng nói thúc giục không biết bao nhiêu lần, tiếng Trung rồi sau đó bắt đầu dùng tiếng Anh kêu một lần nữa.

Tôi cùng Nha Đầu bắt đầu đi về phía đám người, bắt đầu xếp hàng lên máy bay. Quay đầu lại thì thấy Từ Lỗi còn đứng đó, trong mắt có ánh sáng đang nhấp nháy.

Đột nhiên, anh chạy vội tới, dùng sức ôm lấy tôi làm tôi giật cả mình, thân thể của tôi bị anh ôm một cái, cứng lại, không dám lộn xộn.

"Anh sẽ qua đó gặp em." Từ Lỗi nói không biết bao nhiêu lần, hôn vành tai của tôi, trong giọng nói đều là tình cảm.

Thân thể của tôi càng cứng ngắc, phát hiện hành khách lui có người dừng lại nhìn về chúng tôi, trong ánh mắt có tò mò còn có cười chúm chím.

Mặt đỏ lên, tôi dùng sức đẩy anh ra, nói tiếng: "Tôi phải đi." Sau đó liền chạy về phía cửa lên máy bay.

"Hết bận nhiệm vụ, anh sẽ qua gặp em!" Sau lưng truyền đến giọng của Từ Lỗi.

Ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào lưng của tôi, nhiều lần tôi muốn quay đầu lại mà nhìn, nhưng tôi nhẫn nhịn, tôi thở dài một tiếng, đi theo đám người di chuyển.

"Cô chủ, điện thoại tới! Cô chủ, điện thoại tới!" Điện thoại di động đột nhiên reo to, mặc dù đại sảnh ồn ào cũng không vang dội, nhưng cũng làm tôi ngẩn người.

Lấy điện thoại di động ra, tên in trên màn hình lại làm cho lòng của tôi níu chặt. Là anh ta? A Hạo! Sao anh ta lại gọi điện thoại tới? Rấtrồi không có tin của anh ta, bây giờ đột nhiên nhận được điện thoại của anh ta, tôi không biết làm sao, lòng cũng không khỏi luống cuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK