• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đi xe lửa về tỉnh, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, nghĩ tới điện thoại của Từ Lỗi còn có trái tim tuyệt tình, lòng liền đau nhói.

Tôi vẫn biết, Từ Lỗi nhất định sẽ phát hiện chuyện tờ báo, cũng nhất định sẽ tới đây chất vấn tôi, nhưng mà tôi lại vẫn cho rằng lấy sự sáng suốt Từ Lỗi sẽ làm anh không tin tưởng những giả dối trên báo, chỉ là không ngờ anh lại tức giận nhiều như vậy. Ghen tuông chẳng lẽ thật sự có thể khiến cho một người đàn ông đánh mất lý trí?

Điện thoại của Từ Lỗi gọi lúc nửa đêm, hình như còn uống rượu, giọng nói rất không tốt, giống như đang đè nén điều gì.

"Từ Lỗi, sao anh uống nhiều rượu như vậy? Uống rượu hại thân không biết sao?"

Nhưng lời tôi nói còn chưa xong liền bị anh ấy cắt ngang: "Đừng nói mấy chuyện này với tôi, tôi không thích nghe." Càng không ngừng thở hổn hển, dường như rất khổ sở.

"Anh làm sao vậy? Người nào chọc anh tức giận sao?"

Nhưng anh lại không trả lời, tiếng hít thở càng lúc càng nặng, tiếng hừ hừ trong cổ họng "phát ra, tôi càng thấy kỳ lạ.

"Em biết rõ còn hỏi, em đều cùng người họ Trịnh đã làm gì, thật sự cho rằng tôi không biết sao?" Rất lâu, anh mới hỏi ra một câu như vậy.

Lời này vừa hỏi ra, tôi liền đoán được có thể anh đã thấy tờ báo liền vội vàng nói: "Từ Lỗi, chuyện tờ báo, không phải thật."

"Tờ báo gì? Chuyện gì không thật?" Giọng nói của anh nghiêm túc hỏi.

Chẳng lẽ anh không có thấy tờ báo? Vậy lời vừa rồi. . . ?

"Bây giờ không phải hai người các người rất thân mật ở cùng nhau sao?" Anh lại chua xót nói.

"Từ Lỗi, anh nói gì vậy? Em với anh ta làm sao có thể, bây giờ em là bạn gái của anh." Tôi giải thích rất nhanh chóng.

"Được rồi, tôi rất mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai có thời gian sẽ gọi cho em." Anh nói xong lại không có cúp điện thoại rất lâu.

Tôi nghe âm thanh tĩnh lặng bên kia, cũng không có nhận được tiếng “tút tút”, biết anh đã thành thói quen để cho tôi cúp điện thoại trước, tôi thở dài một tiếng, nói: "Từ Lỗi, anh đừng bị báo chí hư cấu che mờ được không?"

"Các người ôm nhau cũng là thật." Rất lâu Từ Lỗi mới thở ra một câu như vậy.

"Những thứ kia đều không phải là thật, tình huống lúc đó thật không phải giống như anh nghĩ."

"Vậy rốt cuộc là như thế nào?" Hơi thở Từ Lỗi càng ngày càng nặng, lúc này tôi có thể tưởng tượng ra được đầu điện thoại bên kia, nhất định Từ Lỗi rất khổ sở.

Tôi giải thích: "Từ Lỗi, đây là Trịnh Duệ sắp đặt, anh ta cố ý, anh ta cố ý để ký giả núp ở trong đám người, sau đó cố ý ôm lấy em, muốn tạo xì căng đan. . ."

"Thật sao? Thật sự là như vậy phải không?" Từ Lỗi nghiến răng nghiến lợi: "Đồng Diệp, em còn muốn gạt tôi tới khi nào? Tôi hiểu rõ em không yêu tôi, em đồng ý cùng ở cùng tôi là bởi vì tôi ra sức ép buộc, thật ra thì em muốn rời khỏi tôi đã lâu, đúng không?"

"Không phải vậy, Từ Lỗi. Em không muốn rời khỏi anh, tim của em dành cho anh, em cam tâm tình nguyện qua lại với anh, anh phải tin tưởng em."

"Được, tôi mệt rồi, tôi không muốn nghe em bịa chuyện nữa, cứ như vậy đi, em cúp điện thoại cúp đi." Lúc tức giận như vậy những anh vẫn luốn giữ thói quen để cho tôi cúp điện thoại trước.

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 becuacon

Thói quen này của anh làm tôi cảm động, nhưng bây giờ bất luận thế nào tôi cũng không thể cúp điện thoại, tôi muốn giải thích rõ chuyện này: "Từ Lỗi, em nói đều là thật, không tin anh có thể hỏi Nha Đầu, lúc ấy Nha Đầu cũng ở đó. Em thật sự không có phản bội anh."

"Được rồi, chuyện này tới đây là hết đi, có cũng được mà không có cũng được, tôi không muốnnghe, em cúp điện thoại đi, nếu không tôi cúp." Giọng nói của Từ Lỗi lạnh lùng truyền tới từ ống nói bên kia.

"Từ Lỗi. . ." Tôi còn muốn giải thích nữa thì lại nghe Từ Lỗi la to một tiếng: "Đồng Diệp, tôi đã không muốn truy cứu chuyện của em và họ Trịnh, em còn muốn như thế nào nữa? Tôi hiểu rõ mặc kệ là ngày trước hay là hiện tại, em đều bất đắc dĩ mới đi cùng với tôi, tôi biết rõ trong lòng em cũng không thoải mái, là tôi kiên quyết yêu rồi áp đặt ở trên người của em, tôi hiểu rõ em không từ chối tôi là bởi vì trời sanh tính em chính là mềm yếu như thế. Bắt đầu từ bây giờ, tôi tôn trọng ý của em, tôi để cho em tự đi theo người lựa chọn trong lòng, tôi buông tay còn không được sao?" Nói xong, anh cúp điện thoại.

Câu nói sau cùng đó đã tổn thương tôi rất sâu, anh thật sự quyết định buông tay sao? Chẳng lẽ một tờ báo cứ chia rẽ chúng tôi như vậy? Đây chính là mục đích của Trịnh Duệ? Nhưng một người thông minh như Từ Lỗi, sao anh tin tưởng xì căng đan giả dối không có thật đó? Anh không phải một người nhẹ tin xì căng đan?

Tôi gấp gáp gọi điện thoại lại, vang lên rất nhiều tiếng nhưng anh đều không nhận, gọi lại vẫn như thế. Tôi khóc ra tiếng, lại gởi nhắn tin qua giải thích, nhưng anh vẫn không trả lời tôi. Tôi biết rõ lần này tôi nhất định làm anh tổn thương rất sâu, nghĩ đến đây tôi càng hận Trịnh Duệ hơn.

"Sao thế, bảo bối?" Dĩ nhiên mẹ nghe được tôi khóc, đẩy cửa ra ôm lấy tôi.

"Mẹ, Từ Lỗi, anh ấy không cần con nữa, anh buông tay con." Thấy mẹ, tôi liền xem như cây cỏ cứu mạng, ôm lấy bà khóc thút thít.

"Từ Lỗi? Anh trai Từ Nhan? Con với cậu ấu quen nhau sao?" Trong giọng nói của mẹ có ngoài ý muốn cũng có sớm đã đoán được.

"Mẹ, con phải làm thế nào? Con nên làm như thế nào?"

Đêm đó, tôi ôm mẹ khóc suốt, ngày hôm sao mang theo đôi mắt sưng húp đến cơ quan, nhưng mà tôi lại đã không còn lòng dạ làm việc. Càng nghĩ càng sợ nên cấp trên nghỉ, ngồi xe đi tới quân khu của Từ Lỗi. Từ thành phố N đến tỉnh chỉ cần ba giờ, cho nên trong lo lắng thấp thỏm, tôi đã đến bên ngoài quân khu của anh. Nhìn lính canh gác nghiêm túc ngoài cửa, tôi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới lính canh gác ở đơn vị của A Hạo đã từng ngăn cản tôi, mà ở đây là quân khu nên càng không thể nào cho tôi đi vào?

"Đồng chí, cô tìm ai?" Lính canh gác thấy tôi vẫn do dự ngoài cửa liền đi tới hỏi tôi.

"Tôi. . . Tôi tìm Từ Lỗi."

"Trưởng ban Từ?" Lính canh gác quan sát tôi, đang lúc tôi còn căng thẳng, anh ấy đi qua gọi điện thoại, sau khi ra ngoài thì nói với tôi: "Cô đợi ở đây nhé, trưởng ban Từlập tức tới ngay."

Trong lòng tôi vẫn đang suy nghĩ, anh sẽ không ra gặp tôi? Tức giận đó, nghi ngờ tôi và Trịnh Duệ có quan hệ gì, nhất định sẽ tức giận không đến muốn gặp tôi chứ? Nhưng mà tôi lại đoán sai, không qua mấy phút, từ cửa lớn đi tới một người quân trang thẳng thớm, nhìn từ xa không thấy rõ, đợi lại gần chút mới phát hiện thật sự là Từ Lỗi. Hôm nay anh mặc một bộ quân phục mùa thu, quân phục kiểu mới mặc ở trên người anh rất anh tuấn, trên đầu đội nón lính, đẹp trai hơn bất cứ lúc nào.

"Đồng Diệp, sao em lại tới đây?" Nhìn thấy tôi, Từ Lỗi vẫn rất kinh ngạc.

Vừa nhìn thấy anh thì nước mắt của tôi đã rơi xuống, nhào vào trong ngực của anh khóc lên: "Em lo lắng cho anh, em sợ anh không để ý đến em nữa." Vừa nghĩ tới lời của anh nói ngày hôm qua, tôi không nhịn được uất ức, nước mắt càng tràn ra.

Từ Lỗi nhìn xung quanh một chút, đẩy tôi, nói: "Đừng như vậy, Đồng Diệp, nơi này là quân khu, em đừng ôm anh khóc. Chúng ta vào đi thôi, có gì vào ký túc xá của anh lại nói."

Tôi mới lau nước mắt, lại phát hiện lính canh gác đều tò mò nhìn chúng tôi, ánh mắt kia rất mập mờ khiến mặt của tôi đỏ ửng, lúng túng vào cửa quân khu cùng anh.

Dọc theo đường đi, có người dừng chân nhìn chúng tôi, cũng có người chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ, cũng có người che miệng cười. Từ Lỗi lạnh lùng trừng mắt, bọn họ lại giả bộ không có gì, đi qua người chúng tôi. Tôi căng thẳng muốn kéo tay anh, Từ Lỗi nhìn xung quanh một chút, không có đội trật tự thì kéo tay của tôi, dẫn vào ký túc xá của anh.

Phòng ký túc xá mà Từ Lỗi ở lầu hai của một căn lầu nhỏ bên cạnh nơi làm việc, vừa vào ký túc xá thì anh liền vội vàng khóa cửa lại rồi, tôi cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng đã ôm lấy tôi, cũng hôn xuống.

"Từ Lỗi, anh đừng như vậy, anh nghe em nói trước đã. . ."

"Không nghe không nghe, cô gái nhỏ em chỉ biết giàu vò, cuối cùng em muốn anh như thế nào?" Hôn vừa vội vừa bá đạo, hôn đến tôi hoàn toàn mất hết năng lực suy nghĩ.

Anh cởi quân trang rất vội, kéo tồi, nhanh chóng cởi hết quần áo của tôi. Dùng sức ép một chút đè tôi lên bàn, tôi hoảng sợ kêu một tiếng, cũng cảm giác anh đặt lên thân thể của tôi.

"Từ Lỗi, anh hãy nghe em nói, em thật sự . . . ưm —" Tôi còn chưa kịp giải thích thì cảm thấy phía dưới của anh đã chen vào thân thể của tôi, dùng sức đẩy, đi sâu vào hoa tâm.

Không có bất kỳ dạo đầu, cũng không có bất kỳ vuốt ve nào, anh cứ nặng nề đặt vào thân thể của tôi, nộ lòng điên cuồng hét lên, đang gầm thét, dùng sức va chạm tôi. Bởi vì thân thể vẫn khô ráo, anh đẩy một cái, tôi cảm thấy đau đớn, kêu lên: "Đau. . . Anh nhẹ một chút!"

Từ Lỗi thả chậm tốc độ, tay nhè nhẹ đưa đến nơi của tôi và anh, từ từ vuốt, xoa dịu đau đớn của tôi. Dần dần, đau đớn biến mất, khoái cảm được dâng lên.

"Ưm. . . Từ Lỗi. . ." Không có đau đớn, cảm giác trống rỗng dâng lên.

Từ Lỗi đẩy vào từ phía sau, tay của anh ôm eo tôi thật chặt, tôi bị đè trên bàn, thân thể không thể không dán chặt vào bàn, để tránh rớt xuống. Sau khi nhập vào lại trêu đùa khiêu khích dục vọng của tôi, cũng bức ra tiếng rên rỉ trong lòng.

"Đồng Diệp, anh yêu em. . ." Tay của anh vuốt ve mông đẹp của tôi, một tay đưa tới nắm quả đào mọt của tôi, nhẹ nhàng vuốt qua điểm hồng trên quả đào.

Anh vừa sờ vào thì thân thể của tôi run rẩy mãnh liệt, khoái cảm từ bộ ngực còn có phía dưới đồng loạt truyền tới, cả hai khoái cảm khiến tôi không nhịn được rên rỉ.

"Yêu em. . ." Anh dùng lực sốc tôi lên, để cho tôi nằm sấp ở trên bàn, tách hai chân của tôi ra, để cho tôi vừa khích với tư thế vận động mà anh rất thích. Dùng sức một cái, anh lại ngay ngắn chui vào.

"Từ Lỗi. . ." Tôi muốn ôm lấy anh, nhưng thân thể tôi bị anh đè ở trên bàn, tôi không thể động đậy, càng thêm bất lực.

Từ Lỗi có thể cảm thấy tôi bất lực, ôm tôi quay lại, mặc dù như thế, nhưng nộ long của anh phía dưới vẫn ở trong cơ thể tôi, cũng không có ra ngoài. Vừa chuyển, tôi đối mặt với anh, anh dùng lực ôm lấy tôi áp xuống mặt bàn, nhún người, vào sâu hơn.

"Từ Lỗi, em. . . thật không có. . ." Sau khi anh nặng nề xâm nhập một cái, tôi đạt tới Thiên đường, dùng sức cắn bờ vai của anh, nhận lấy một đợt lại một đợtkhoái cảm.

Khi đợt sóng thứ ba đánh úp về phía tôi, tôi nghe đến tiếng Từ Lỗi thở dốc nặng hơn, người run một cái, tôi cảm thấy anh cũng sắp bắn ra rồi.

"Đừng bắn vào trong, sẽ có thai." Tôi đẩy anh, lúc nãy vì anh muốn quá gấp, chúng tôi không dùng các biện pháp, chỉ sợ thật sự mang thai.

"Có thai đi, có thai thì sinh." Từ Lỗi cũng không có dừng hành động lại bởi vì tôi ngăn cản, dùng sức xâm nhập, trong cổ họng anh gầm nhẹ một tiếng, mầm móng tựa như dòng nước xiết bắn ra, dọi vào hoa tâm.

Khi tất cả đều kết thúc, anh ôm tôi thở không ngừng, tôi cũng nằm ở trong ngực của anh cảm nhận tất cả, mùi vị tốt đẹp khiến tôi còn đắm chìm trong mây gió mới vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả chính tôi cũng không biết cảm giác thỏa mãn tập kích vào trái tim của tôi.

"Từ Lỗi, anh phải tin tưởng em có được không?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy sắc mặt của anh nhìn cũng không tốt.

Từ Lỗi nhìn tôi, trong ánh mắt có lửa, cuối cùng anh vẫn đẩy tôi ra.

Cả người anh với tôi đều trơn bóng, không mặc gì, anh vừa đẩy ra thì tôi liền nhìn thấy vóc người hoàn mỹ đó. Phía dưới anh, nộ long còn vểnh lên cao, cũng chưa mềm đi, vừa nhìn tôi lại đỏ mặt, ngượng ngùng chuyển ánh mắt, cố gắng không nhìn tới phía dưới của anh, mắt chỉ dám dừng lại ở gương mặt của anh.

"Từ Lỗi, như thế nào thì anh mới nguyện ý tin tưởng em?" Vừa nghĩ tới anh vẫn còn đang giận tôi, lòng tôi liền rối bời.

Anh nhìn tôi một cái, lặng lẽ mặc quần áo vào, lại mặc quần áo vào cho tôi, sau đó thở dài một tiếng, ôm tôi: "Đồng Diệp, khi nào thì em mới có thể hiểu được lòng của anh?"

"Em hiểu, cho nên anh không cần giận em được không?"

"Được, anh tin tưởng em, nhưng em luôn mềm lòng, em đồng ý làm bạn gái của anh là cũng là bởi vì sự yếu lòng của em, anh sợ đến lúc đó em cũng bởi vì nhất thời mềm lòng nên đồng ý Trịnh Duệ. . ."

"Không phải vậy, không phải như vậy, em và Trịnh Duệ là không thể nào, căn bản là em không thương anh ta." Tôi giải thích.

"Nhưng em cũng không thương anh, không phải sao? Dưới tình huống không thương, em đều có thể đồng ý với anh, đến lúc đó mẹ em lại ép em, em sẽ lập tức đồng ý yêu cầu của Trịnh Duệ."

Tôi lắc đầu kêu lên: "Không phải vậy, em đồng ý anh không phải là bởi vì anh ép em, mà bởi vì là. . ."

"Bởi vì sao?" Ánh mắt của Từ Lỗi rất sáng.

"Bởi vì. . . Bởi vì em từ từ thương anh." Cuối cùng, tôi không thể không thừa nhận tại sao ngày hôm qua tôi nghe anh nói muốn buông tay tôi lại hoảng loạn như thế, thì ra là trong lúc vô tình tôi đã thương anh.

Từ Lỗi trầm mặt hỏi: "Có thật không? Em không có lừa gạt anh đó chứ?"

"Không có, em thật sự thương anh." Tôi lớn tiếng thừa nhận .

Rốt cuộc hiểu rõ, tại sao lúc anh ép tôi mà tôi không ghét, tại sao lúc anh trẻ con với tôi tôi, tôi lại không ghét, càng là lí do lúc mẹ không muốn tôi yêu quân nhân thì tôi lại nghĩ tới Từ Lỗi mà không có nghĩ đến A Hạo. Thì ra là lòng của tôi đã sớm ở chỗ anh, rốt cuộc là bắt đầu khi nào? Tôi dùng sức nghĩ, lại nghĩ không ra .

"Em biết anh chờ em nói những lời này đã chờ bao lâu không?" Từ Lỗi dùng sức ôm lấy tôi, hôn mặt của tôi còn có môi: "Đợi gần mười năm rồi, đợi rất vất vả."

"Từ Lỗi, anh . . ." Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại bị anh ngậm vào môi.

Anh rất chăm chú hôn tôi, dịu dàng chưa từng có, dần dần hòa tan tôi.

"Từ Lỗi. . . " Tôi mê muội nhìn anh.

Dục vọng của anh vừa vội vừa mãnh liệt, tới rất nhanh, dục vọng cứ nóng hực chỉa vào nơi mềm mại tôi, tôi rên rỉ một tiếng: "Từ Lỗi, anh buông em ra, đâu có ai như anh không ngừng. . ."

"Em là vợ anh, anh muốn em không đủ." Cúi đầu lại muốn hôn.

Bởi vì trong lòng đã nhận định anh, cho nên anh hôn anh vuốt ve càng làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn từ trong lòng, bởi vì tim cùng tim kề sát khiến hai người kích tình mãnh liệt hơn.

Cốc cốc cốc! Một tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi cùng Từ Lỗi giật mình, Từ Lỗi ôm tôi, hỏi một tiếng: "Ai vậy?"

"Anh Từ, là em."

Giọng nói ngoài cửa khiến Từ Lỗi hơi ngẩn ra, anh vội vàng gài áo đang mở của tôi lại, lúc này mới đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là một nữ quân nhân, nhìn cấp bậc chắc là Thượng úy, chỉ là gương mặt kia rất đẹp, không giống cô gái yếu ớt bình thường mà có khí khái của đàn ông.

Hiển nhiên người nữ quân nhân cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt ngẩn ra, ngạc nhiên: "Vị này là. . .?"

Từ Lỗi mỉm cười nhìn tôi một cái, nói: "Anh giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi -Đồng Diệp, người này là quân y - Trần Tuệ."

Tôi gặt đầu với cô ta, vươn tay nói: "Xin chào, rất vui mừng biết cô."

Nhưng tôi nhìn thấy lúc cô ta nghe thấy lời Từ Lỗi nói thì sắc mặt trắng bệch, cô ta như không nhìn thấy tôi đưa tay ra, chỉ hỏi Từ Lỗi: "Anh có bạn gái?"

"Đúng vậy, tôi và Đồng Diệp lui tới một đoạn thời gian rồi."

Tôi rất ngạc nhiên quan sát cô ta, nhìn vẻ mặt cô ta, giống như không thể nào tiếp thu được sự thật Từ Lỗi có bạn gái, nhưng tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ. . .?

"Nhưng anh cũng không có nói cho em biết chuyện anh có bạn gái." Cô ta dùng sức cắn môi.

Từ Lỗi trầm mặt xuống nói: "Chuyện tôi có bạn gái hay không cũng phải nói với em sao?"

"Không, không phải vậy, em. . ."

Từ Lỗi cũng dứt khoát, nói: " Quân y Trần tìm tôi có việc sao?"

Tôi nhìn hai người bọn họ, hai người đều rất căng thẳng, Từ Lỗi căng thẳng có lẽ sợ làm cho tôi hoài nghi? Hay là. . .? Quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn không phải đơn giản như vậy, ánh mắt Trần Tuệ nhìn anh rất khác, mà dường như Từ Lỗi đang né tránhánh mắt của cô ta, thỉnh thoảng liếc tôi một cái, trong này nhất định có vấn đề. Ánh mắt hai người mập mờ, tuyệt đối không phải là một quan hệ đồng nghiệp bình thường, chẳng lẽ. . .?

"Thật xin lỗi, em. . . em đi đây." Trần Tuệ đau lòng nhìn Từ Lỗi, lại bắn tới tôi một ánh mắt oán hận, thấy Từ Lỗi không có một động tác giữ lại liền quay đầu rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK