Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, Bạch Băng híp mắt, trong lòng có chút bất mãn. Đã qua ba ngày, mà ngay cả một phần ba chỗ hoa này nàng cũng không hái xong, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cho dù có nửa tháng nữa cũng không thể hoàn thành.
Ngồi ở trên tảng đá cầm bông hoa mới hái, Bạch Băng thầm nghĩ hoa này thật sự là thuốc tăng tốc tu luyện?.
Suy nghĩ xong thì đứng lên, đưa cánh hoa lên miệng nhai nhai, cảm thấy có một mùi thơm mang theo hương vị ngọt ngào tỏa ra, so với bất cứ mỹ vị gì nàng đã từng ăn đều chỉ hơn chứ không kém. Lập tức Bạch Băng liền ăn hết những lưỡng sinh hoa vừa mới hái, mặc kệ nó có thể tăng tốc tu luyện hay không, chỉ cần ăn thấy ngon là được.
Tiểu Kim cùng tiểu bạch cũng bò tới, tiểu bạch thân thể vẫn như cũ ôm khư khư lấy tảng đá to giống như quả trứng gà.
"tê tê"....." tiểu kim thấy Bạch Băng ăn lương sinh hoa thì tê tê kháng nghị, nàng có biết tác dụng phụ của đóa hoa này như thế nào không? Mặc dù cái này đối với nhân loại rất hữu dụng, nhưng là sau khi sử dụng sẽ bị tẩy tủy vô cùng đau đớn.
"Lưỡng sinh hoa có tác dụng phụ lợi hại như vậy sao?" Bạch Băng rất nghi ngờ, nàng đã ăn rất nhiều rồi, bên trong bụng lai không phát hiện ra có cái gì khác thường.
"dạ dạ, sẽ rất đau" tiểu kim gật đầu.
Quay đầu lại về phía tiểu bạch tê tê mấy tiếng, tiểu bạch vẻ mặt không vui đem tảng đá tới, sau đó dùng đuôi vứt tảng đá về phía Bạch Băng.
"Đây chính là thứ mà tiểu kim giành của ngươi?" Bạch Băng cầm lên quan sát, trước nàng còn tưởng rằng đây là tảng đá, nhưng giờ cẩn thận nhìn lại thì nó cùng tảng đá không giống nhau. Nó là màu trà nhưng bên trong lại trong suốt.
"đúng, đây chính là đồ tốt" Thánh Linh Châu đối với ma thú và loài người đều có trợ giúp tu luyện, tiểu bạch chỉ hấp thu nó có mấy ngày mà hơi thở đã biến hóa không ít, đoán chừng khoảng hai ngày nữa tiểu bạch lai có thể tiến hóa tiếp.
"Đồ tốt?" Bạch Băng xem đi xem lại cẩn thận, đột nhiên trong đầu nàng có một giọng nói truyền ra bảo nàng, ăn nó!
Ăn nó? Bạch Băng có chút kinh ngạc, vì âm thanh trong đầu liên tục dao động, ý thức của nàng phảng phất như bị mất khống chế, liền đưa tảng đá giống quả trứng gà kia nuốt vào trong bụng.
Tiểu bạch cùng tiểu kim trợn mắt há mồm, nàng ăn nó?
Tảng đá sau khi tiến vào bên trong người Bạch Băng, đột nhiên từ trong bụng truyền ra một luồng khí nóng bỏng, chạy tán loạn ở trong cơ thể, khiến cho nàng có cảm giác như đang ở trong lửa nóng vậy. Ngọn lửa như thiêu đốt làm Bạch Băng thở không nổi, nàng biết nguyên nhân là do vừa mới ăn lưỡng sinh hoa cùng với với tảng đá kia nên mới có hiệu quả này.
Khóe miệng giật giật, người ta đã nói trên trời không tự nhiên lại rơi xuống bánh nhận đậu... cho nên muốn tăng tốc tu luyện thì sẽ phải chịu đau đớn, thống khổ, nhưng là nàng từ trước tới giờ đều không biết sợ đau đớn là gì ạ. Kiếp trước nàng thường xuyên bị súng bắn, đạn xuyên qua thân thể nhưng cũng đều tự tay nàng dùng dao moi ra đầu đạn, hoàn toàn không dùng tới thuốc tê.
Bạch Băng tập trung tinh thần, mồ hôi trên đầu từng hạt từng hạt rơi xuống, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bạch Băng cảm thấy nhiệt độ lúc này rất nóng, cảm giác như đang sống ở trong lò lửa luyện thuốc vậy, loại nhiệt độ nóng bỏng này như muốn đem nàng hòa tan luôn cả cốt tủy vậy.
Thần thể nàng càng ngày càng run rẩy, trên mặt đỏ bừng, có cảm giác chỉ cần sơ ý thì máu sẽ từ trên mặt của nàng bạo phát ra ngoài.
Một canh giờ sau, khí nóng đã giảm bớt đi nhiều, làm Bạch Băng cảm thấy cả người thay đổi nhẹ nhàng, giống như từ trên người cởi ra một đống quần áo lớn.
Hơn nữa trong cơ thể như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác rất thoải mái.
"Trời ạ, thật có thể dung hợp?" Tiểu kim không thể tin nổi, Thánh Linh Châu lại có thể cùng dung hợp với loài người? Chuyện này... cũng quá biến thái đi.
"Nàng rốt cuộc có phải là loài người hay không?" Tiểu bạch mở to mắt nhìn chằm chằm, ngay cả ma thú bọn họ cũng không thể dung hợp cùng Thánh Linh Châu, thế mà nữ nhân này lại có thể, hơn nữa cái loại đau đớn phải trải qua đó... nàng ngay cả một cái nhăn mày cũng không có.
Lúc này ánh mắt của tiểu bạch đã hoàn toàn tin phục chủ nhân, từ lúc nó ra đời thì chưa từng thấy loài người nào biến thái như vậy, thân thể kia so với ma thú bọn họ còn lợi hại hơn rất nhiều.
Bạch Băng mở mắt nhìn xuống bàn tay, cảm giác giống như có một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ ở đôi bàn tay nàng, hình như không thể chờ đợi mà muốn xông ra... Ngưng khí dồn nội lục lai rồi đem chưởng phong đánh ra ngoài, chuyện ngạc nhiên lại xảy ra.
Hai luồng đấu khí màu đỏ từ trong lòng bàn tay xuất ra như tia chớp, đánh thẳng vào tảng đá lớn, tảng đá kia " đùng" một tiếng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Bạch Băng sửng sốt, ánh mắt lóe sáng, nếu nàng không nhầm thì đây là đấu khí, hơn nữa còn là trung cấp.
Trung cấp? Trời ạ, một tiểu cô nương mười ba tuổi mà có thể tu luyện tới đấu khí trung cấp, chuyện này tuyệt đối là biến thái. Cho dù là thiên tài Xích Liên Triệt được mọi người ca ngợi ở Xích Nguyệt quốc, thì cũng phải tới mười sáu tuổi mới tu luyện tới trung cấp!
"Tiểu bạch tiểu kim, cám ơn". Bạch Băng nhìn hai tiểu tử cảm khái, tảng đá kia quả thật là đồ tốt.
"tê tê" tiểu kim theo thói quen bò lên trên người Bạch Băng, có thể giúp được chủ nhân là tốt rồi.
Tiểu bạch bò lướt qua tiểu kim, đồ nịnh bợ, tảng đá kia đối với ta còn có trợ giúp nữa đấy.
---------------------------------------------
Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian giống như nước chảy thoáng cái đã được nửa tháng. Vốn nơi đây là một biển hoa, nhưng giờ ngươi cho dù có cầm kính phóng đại ra cũng không tìm được nửa cánh hoa.
Không thể không nói cách làm việc của Bạch Băng hiệu quả rất tuyệt, đến một chút bụi hoa cũng không xót lại tí nào.
Nửa tháng này mỗi ngày nàng đều ăn lưỡng sinh hoa thay cơm, trong cơ thể nàng khí lưu càng ngày càng mạnh lên. Hơn nữa nàng còn phát hiện ra lưỡng sinh hoa sau khi ăn vào trong bụng, sẽ lập tức bị một lực lượng ở bên trong hút sạch, nàng cũng biết được đó chính là tảng đá màu trà lúc trước làm ra, nhưng chẳng qua nàng còn không biết một chuyện, Thánh Linh Châu kia chính là một tụ khí có hình thể.
Đợi ở trên núi hơn hai mươi ngày, sợ rằng Xích Liên Vũ hiện giờ đang rất lo lắng, tuy là Xích Liên Vũ lớn hơn so với nàng hai tuổi, nhưng nàng cảm thấy hắn chính là một hài tử ạ, nhưng nàng lại không hề ghét bỏ hắn mà ngược lại, lại rất thích.
Bạch Băng nhìn lại mảnh đất vốn là một biển hoa rộng lớn, giờ lại trống không thì khóe miệng cong lên, hôm nay thu hoạch được không nhỏ, cũng đến lúc nên xuống núi rồi. Thời Điểm đang đi xuống thì có vài người xông ra chặn lại đường đi của Bạch Băng.
"Ơ nghe nói đồ xấu xí đột nhiên biến mất, đây không phải là trở về sao". Khẩu khí tràn đầy châm chọc.
"Biến mất? Ha hả, nói không chừng là đã bị dã hán tử trộm đi thì có".
"Đúng vậy, Lục vương gia sao có thể thương yêu cái đồ xấu xí như vậy chứ".
Ba cô nương thấy Bạch Băng chỉ có một mình, liền không chút kiêng kị nàng mà nhục nhã.
Bạch Băng nâng mắt nhìn ba nữ nhân đứng trước mặt, trong mắt mấy ả ta tràn đầy ghen tỵ và nồng đậm khinh bỉ.
Nguyệt Phá hồ là nơi nghỉ ngơi dành cho học viên, vậy mà ba nữ nhân lại lớn tiếng ở giữa đường ngăn Bạch Băng lại, khiến một số người xung quanh chú ý đi tới chỉ chỉ chỏ chỏ, giống như là đợi xem kịch vui.
Nhưng tình cảnh này đối với Bạch Băng thì lại rất quen thuộc. Khóe miệng nhếch lên, thật là ở nơi nào thì sẽ xuất hiện nhân vật như thế, nếu như đưa tay dậy dỗ thì sẽ dơ bẩn tay của nàng, còn nếu không dậy dỗ thì các nàng lại không biết điều.
"Ngu xuẩn". Bạch Băng hừ lạnh, cất bước đi vòng qua ba nữ nhân kia, tâm tình của nàng hiện tại rất tốt nên tạm tha cho các nàng.
"Khá lắm đồ xấu xí, khẩu khí thật lớn".
"Đồ xấu xí, ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ rằng có Lục vương gia che chở ngươi, thì chúng ta không dám làm gì ngươi. Hôm nay bổn tiểu thư cảm thấy ngươi rất không vừa mắt!" Nữ nhân sải bước ngăn cản ở trước mặt Bạch Băng một lần nữa, giọng nói càng ngày càng càn quấy.
"Thôi đi, nếu không có Lục vương gia thì ngươi ngay cả cái rắm cũng.... Ai nha....."Nữ nhân mặc váy màu hồng còn chưa nói hết, thì đã bị một cái tát nhanh chóng của Bạch Băng rơi vào mặt.
Người ở xung quanh căn bản cũng không nhìn thấy rõ thế nào, chỉ thấy nàng kia kêu rên một tiếng, tay che nửa bên mặt liên tiếp lùi về phía sau.
"A... Ngươi thật to gan..." Những cô nương khác cũng không nghĩ Bạch Băng sẽ động thủ, nên khi thấy nữ nhân váy hồng bị đánh thì hai người còn lai lập tức kêu lên.
"Đã cho các ngươi cơ hội rồi, nhưng lại không biết điều". Từng lời từng chữ của Bạch Băng đều vô lạnh lẽo, nàng vốn định bỏ qua cho các nàng, nhưng không nghĩ tới họ lại không biết nặng nhẹ như vậy.
Học viên xung quanh vây xem đều kinh ngạc, ba vị học tỷ này ở bên trong học viện đấu khí đều đã là màu vàng, nếu như đắc tội các nàng, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không tốt.
"Ngươi.....Dám đánh ta". Nữ nhân váy hồng bị đánh đến giờ mới phản ứng kịp, tức giận tiến lên, khiến mọi người đều thấy rõ dấu vết bàn tay in trên khuôn mặt bị đánh kia rất rõ ràng.
"Đánh ngươi thì sao, cho dù ta có giết ngươi, thì cũng không ai dám nói nửa câu!" Bạch Băng không vui lên tiếng.
Nhưng ở trong mắt người khác, thì khẩu khí này thật đúng là càn rỡ, thật đúng là không coi ai ra gì.
"Gần đây học viên có thái độ kiêu căng như vậy cũng tốt, bất quá, nếu như kiêu căng quá.... lai không tốt, vị cô nương này nếu là người của Lục vương gia, vậy phải nên chú ý hình tượng của mình một chút, tránh làm mất mặt Lục vương gia".
Cùng lúc lời nói của ả ta vừa dứt thì khí thế không giận tự uy của Bạch Băng tỏa ra, nhìn về phía giọng nói đó nở một nụ cười rực rỡ.
"Ngươi là rễ hành sao?" Bạch Băng lạnh lùng liếc nhìn, dọa nàng ta sợ hãi không dám nói tiếp.
"Tuổi nhỏ nhưng khẩu khí thật không nhỏ, xem ra đúng là có cha sinh mà không có mẹ dưỡng, không biết ban đầu mẹ ngươi dùng cái thủ đoạn gì dụ dỗ để đổi được cái hôn ước này, Lục vương gia cưng chiều ngươi như vậy, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời mà thôi, còn vọng tưởng là cả đời, thật buồn cười!" Đinh Lam hừ lạnh, ánh mắt ghen tị kia so với ba nữ nhân kia còn dữ dội hơn.
Bạch Băng nhíu mày "Một con chó!"
Ach? Một con chó? Học viên xung quanh vây xem liền sửng sốt, có ý gì?
"Ngươi nói cái gì?" Đinh Lam trợn to hai mắt.
"Ta nhìn thấy một con chó". Bạch Băng lặp lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh Lam.
"Ngươi....tiện nhân này, dám ăn nói láo xược, hôm nay ta liền thay Lục vương gia dậy dỗ ngươi thật tốt". Miệng tuy nói vậy nhưng cũng chưa ra tay ngay.
Trong đôi mắt kia là nồng đậm khinh miệt, nàng biết rõ nữ nhân xấu xí trước mắt này căn bản không có đấu khí, hơn nữa nàng đường đường là đấu khí trung cấp màu vàng. Nếu như dùng để đối phó với một tân học viên, nhất định sẽ bị mọi người chê cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thấy ngươi là tân học viên nên Đinh Lam ta nhường ngươi trước ba chiêu".
"A, tốt, vậy thì cảm ơn học tỷ đã nhường ta ba chiêu". Giọng nói khát máu vang lên, sát khí trong mắt chợt lóe, đồng thời một cỗ đấu khí màu đỏ liền đánh thẳng về phía Đinh Lam.
"Đấu khí màu đỏ?" Mọi người kinh ngạc nhìn đấu khí màu đỏ phát ra từ Bạch Băng mà sợ ngây người, cả học viện đều biết người này căn bản là không có đấu khi, nhưng tại sao hôm nay......
Nhìn đấu khí màu đỏ phát ra trong tay của một hài tử mười ba tuổi, khiến người ta vô cùng hoảng sợ.
Đinh Lam cả kinh, không nghĩ tới lại là đấu khí màu đỏ, lập tức không còn nghĩ tới cái gì mà nhường trước ba chiêu nữa, vội vàng phát ra đấu khí để ngăn cản lại, chẳng qua là khi đấu khí màu đỏ đụng phải đấu khi màu vàng thì chả khác nào vỏ trứng gặp phải tảng đá.
Đinh Lam ngưng tụ lại cực hạn đấu khí, còn chưa chờ nàng phát ra thì đấu khí màu đỏ kia đã lao thẳng tới.
"đùng" một tiếng vang thật lớn, đấu khí sắc bén màu đỏ kia khiến học viên gần đó bị đánh bật ra ngoài, máu tươi lập tức chảy ra.
Đinh Lam bị đấu khi đánh thẳng vào người làm nàng ta đập mạnh vào trên tảng đá, trong miệng phun ra máu tươi.
"Đấu khí màu đỏ, đấu khí của nàng ta lại là màu đỏ" Vẻ mặt học viên thay đổi.
Ba nữ nhân vừa rồi trên mặt cũng rất kinh ngạc, may mắn vừa rồi các nàng còn chưa có làm loạn.
"A, học tỷ không phải đã nói là nhường cho ta ba chiêu sao? Vậy sao giờ một chiêu cũng không nhường" Chân mày Bạch Băng nhíu lại, ánh mắt khát máu sáng ngời.
"Ngươi thế nhưng lại có đấu khí" Đinh Lam cố gắng đứng lên, chùi vết máu trên miệng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, nàng thấy đấu khí màu đỏ này là trung đẳng, so với nàng còn cao hơn một bậc, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Băng.
"Ta đã từng nói là ta không có đấu khí sao?" Cho tới giờ nàng cũng chưa từng nói là nàng không có đấu khí, chẳng qua những người này đều tự cho là mình thông minh thôi.
Lời của Bạch Băng khiến cho sắc mặt của mọi người biến đổi, trầm mặc, đúng vậy, nàng chưa từng nói qua.
"Nếu ta thua, vậy hôm nay tạm dừng ở đây". Đinh Lam tự biết mình không phải là đối thủ, nên nàng sẽ không ngu mà đánh tiếp.
"Đến đây chấm dứt? Học tỷ làm khơi dậy hứng thú của ta, vậy hôm nay ngươi hãy theo ta vui đùa một chút, khi nào kết thúc không phải do ngươi nói là được. Đợi lúc ta hết hứng thú thì mới có thể kết thúc được!"
Cái gì? vẻ mặt Đinh Lam tái nhợt, tiếp tục? Như vậy nàng chỉ có thể chịu đựng bị đánh.
"Học muội, chuyện hôm nay học tỷ chỉ muốn thử nghiệm đấu khí của học muội, cũng không có ý gì khác.
Hôm này mà còn tiếp tục thì sau này nàng làm gì còn mặt mũi ở trong học viện nữa.
"Từ từ đã ". Bạch Băng lạnh lẽo lên tiếng, nàng chán ghét nhất chính là loại người như thế, hôm nay cho dù nàng ta có quỳ xuống đất dập đầu, thì nàng cũng sẽ không nương tay. Đấu khi lập tức lượn lờ vây quanh thân thể nàng, tỏa ra khí thế bức người.
"Ngươi vì sao phải ép ta vào đường cùng như thế" Nhìn thấy đấu khí màu đỏ lượn lờ, cả người Đinh Lam run rẩy, nếu bị đấu khí kia đánh trúng thì không chết cũng sẽ bị thương rất nặng.
"Ép tới cùng? Nếu hiện tại người thua là ta, chỉ sợ so với ta người còn hơn thế rất nhiều. Cho nên, phế bỏ đi ngươi để tránh sau này ngươi lại gây họa, làm mất mặt học viện". Giọng nói đều đều nhưng hàn ý tỏa ra lại làm cho đám đông vây quanh rét lạnh.
Mà lời này vừa nói ra, làm học viên vây xem lập tức dừng cười, phế? Đó là giết?
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh lại, không một ai nói chuyện.
Bạch Băng vừa nói xong thì đấu khi màu đỏ vây quanh càng thêm tràn đầy lực lượng, hai tay khởi động đem đấu khi ngưng tụ lại ở trong lòng bàn tay, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
"Hồng quang, vạn thánh kim đấu" Bạch Băng hô to một tiếng, đấu khí từ lòng bàn tay phát ra, chằng chịt giống như hàng vạn đường dây kim tuyến. Công kích như vậy thì ai có thể trốn đi được.
"Trời ạ, công kích như vậy, thật quá mạnh mẽ rồi". Học viện há mồm trợn mắt, ánh mắt kia cơ hồ muốn rớt luôn ra ngoài.
"Tránh, mọi người mau tránh ra" Học viên sợ hãi kêu lên, lực lượng mãnh mẽ như thế nếu các nàng đứng gần sợ rằng sẽ bị vạ lây.
Đinh Lam kinh hãi, công kích như vậy, trước giờ nàng chưa từng thấy qua, lập tức hoảng hốt phát ra đầu khí màu vàng để ngăn cản.
"Phanh....."
"Oanh...." Hai đạo đấu khí va chạm vào nhau, đấu khí màu đỏ thẳng tắp đem đấu khí màu vàng tách ra, lực đạo cực lớn, khiến đấu khí màu vàng bị tách ra bay loạn. Nhất thời chòi nghỉ mát trong nháy mắt bị đánh thành một tòa phế tích, học sinh sợ hãi tè ra quần liền hướng phía xa mà chạy.
Đấu khí màu đỏ xuyên qua đấu khí màu vàng, trực tiếp đánh thẳng tới Đinh Lam. Đinh Lam cũng bị dọa sợ tới choáng váng, lập tức nhìn chằm chằm luồng đấu khí kia mà không thể tránh né.
"Đùng..."
"A......."Một tiếng hết thảm vang lên, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đấu khí đụng vào người Đinh Lam cũng không đánh nàng bay ra ngoài, mà là đấu khí màu đỏ đó lại xuyên qua người, này......
Mọi người sợ hãi than! quá bá đạo! Như vậy mà có thể xuyên qua thân thể người, thật có thể nói đây là lần đầu tiên mọi người tận mắt nhìn thấy.
Đinh Lam quỳ trên mặt đất, quần áo xốc xếch, mái tóc vốn rất dài này đã thành cụt lủn, giống như kỳ đà cản mũi....
Ngất ạ, loại công kích sắc bén này, chỉ trong nháy mắt mà có thể đem mái tóc dài tạo thành như vậy, quả thực khiến cho người ta hộc máu!
"Học viện cấm không cho ép đánh nhau chẳng lẽ các ngươi không biết sao?" Đang lúc mọi người ngây ngốc, thì một giọng nói trong trẻo truyền tới, theo đó là Xích Liên Vũ nhẹ nhàng đi tới.
"Tứ vương gia, chính nàng ta ra tay trước" Nữ nhân váy hồng kịp thời phản ứng chỉ vào Bạch Băng, coi như là thân thích thì cũng không thể bao che được.
Nào biết......
Xích Liên Vũ nhìn thấy Bạch Băng thì đôi mắt vô cùng mừng rỡ ạ "Đệ muội? Trời ạ, ngươi đã đi nơi nào vậy? Tứ ca rất sốt ruột tìm kiếm ngươi đó"
Mọi người giống như bị một nện cảnh cáo, đập cho bọn họ mặt mày choáng váng, này.....
"Học viện quá nhàm chán, ta đi ra ngoài giải sầu". Bạch Băng cười nói.
"Đi ra ngoài giải sầu, vậy ngươi cũng phải nói trước cho ta một tiếng ạ" Xích Liên Vũ giận dỗi, chuyện này nếu để cho Lục đệ biết được hắn đem Bạch Băng vứt bỏ, thì không biết sẽ xử lý hắn thế nào đây.
"Ừh, lần sau ta sẽ nói cho ngươi biết".
"Tốt" Xích Liên Vũ hài lòng gật đầu, bây giờ mới nhớ tới chuyện vừa rồi, quay đầu nhìn về phía mọi người bằng ánh mắt lạnh như băng: "Các ngươi, ai là người tấn công đệ muội của bổn vương"
Xích Liên Vũ hắn mặc dù đấu khí không tốt, nhưng dù sao cũng là trung cấp luyện dược sư. Trong học viện cũng rất có danh tiếng.
Mẹ nó! lời này mà cũng nói được. Có phải quá mạnh mẽ rồi không? Ai khi dễ muội muội hắn? Từ đâu mà hắn nhìn ra được là đệ muội hắn bị khi dễ?
Nghe vậy, Đinh Lam còn chưa kịp từ dưới đất bò dậy liền "phốc" một ngụm máu tươi phun ra. Tức giận công tâm ạ!
"Tứ vương gia, là nàng ta gây chuyện trước, đả thương Đinh Lam học tỷ, hơn nữa còn hại đông đảo học viên ở đây. Tứ vương gia chẳng lẽ muốn bao che sao"Nữ nhân váy hồng tiến lên đỡ Đinh Lam đầu trụi tóc dậy.
"Phốc.... ha ha..." Tay chỉ vào đỉnh đầu trụi tóc của Đinh Lam, Xích Liên Vũ không nhịn được bật cười ha hả, đệ muội hắn cũng quá mạnh mẽ rồi, chiêu này mà cũng có thể nghĩ ra, bội phục, bội phục!
Đinh Lam tức giận nhìn chằm chằm Bạch Băng: "Tứ vương gia nên vì ta mà chủ trì công đạo, vốn ta muốn cùng học muội đùa giỡn một chút, nhưng không nghĩ tới học muội lại ra tay ác độc như thế".
Cả người nàng đau đớn giống như bị lăng trì vậy, các đấu khí chằng chịt kia xuyên qua thân thể nàng, căn bản chính là đâm vào trong tận xương tủy, làm cho mái tóc mượt ma như tơ của nàng cũng bị rơi xuống.
Thương thế trên thân thể vô cùng thê thảm, mặc dù bên ngoài không nhìn ra nhưng nàng rõ ràng tường tận, thân thể này cả đời không cách nào cso thể tu luyện được nữa. Ngay cả Vũ tu cũng không thể, nàng từ nay về sau chẳng khác gì phế nhân.
"Ngươi vào học viện không phải ngày một ngày hai, học viện nghiêm cấm đánh nhau, chuyện này ngươi so với ai khác cũng phải rõ ràng nhất. Hôm nay ngươi lại cùng với một tân học viên đùa giỡn, chỗ này lại người nhiều vây xem như vậy, sợ rằng không chỉ là đùa giỡn đơn giản như vậy đi. Nếu chuyện này là các ngươi gây chuyện trước, vậy chuyện bị thương sao có thể trách ai được. Đệ muội của bổn vương sao có thể dễ dàng để các ngươi khi dễ như vậy, lần sau nếu còn dám khi dễ đệ muội của bổn vương, bổn vương cũng không ngại đem tất cả các ngươi đuổi ra khỏi học viện!" Ánh mắt sắc bén của Xích Liên Vũ quét qua một lượt các học viên ở đây, cuối cùng rơi vào trên người Đinh Lam.
Mọi người hoảng sợ, nói gì vậy, sao có thể bao che cho đồ xấu xí này được. Bình thường nữ nhân xấu xí này được Lục vương gia cưng chiều đã khiến các nàng ngứa mắt rồi, nay lại thêm cả tứ vương gia cưng chiều, bao che ngay ở trước mặt mọi người.
Đinh Lam sắc mặt trắng bệch, đau đớn trên người khiến cho tầm mắt nàng có chút mơ hồ, lại nghe được lời bao che như thế, nhưng lại không một ai dám phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.
"Đệ muội, thủ đoạn ra tay này thật cao minh, nhất là chiêu một phát cạo trọc này, ha ha..... Nhìn đầu trọc lốc kia thật đúng là chói mắt.....".
"Có muốn ta dạy ngươi hay không?".
"Được rồi, chiêu thức biến thái này ta thích".
"Chiêu thức biến thái? Vậy nếu một chiêu chặt đứt năm đầu ngón tay ngón chân thì sao, có muốn học hay không?"
"Có có, muốn muốn muốn!".
Hai người nói qua nói lại toàn bộ đều truyền vào trong tai mấy người sau lưng, khiến mọi người hoảng sợ nhìn về bóng lưng của hai người. Một chiêu chặt đứt ngón tay cùng ngón chân? Đây cũng quá tàn nhẫn đi!