Hai tay Bạch Băng run rẩy lau đi máu ở trên vết thương, nhưng nó vẫn cứ chảy ra như cũ. Nhìn Xích Liên Triệt khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt khiến tim nàng càng lúc càng lạnh lẽo.
Hắn chảy thật nhiều máu như vậy, làm nàng sợ hắn sẽ hết sạch máu mất............
“Khụ khụ.......... Đứa ngốc......... Ta bây giờ sợ rằng sẽ liên lụy tới ngươi...........” Ánh mắt của Xích Liên Triệt tràn đầy thương tiếc, đưa mắt nhìn về phía dung dịch đang phun ra, lại nhìn về phía thân thể rắn chắc của Đông Lâm Sư, sợ rằng muốn từ trong bụng nó mà đi ra ngoài sẽ rất khó khăn, hơn nữa trong người hắn lại bị thương nặng như vậy....
“Ngu ngốc, ngươi là tên đại ngu ngốc, nếu ta sợ bị ngươi liên lụy thì đã không vào đây, ta chỉ lo ngươi xảy ra chuyện, như vậy ta nhất định không thể.........” Mắt Bạch Băng đỏ bừng, nhìn người trước mắt có thể rời đi bất cứ lúc nào, giọng nói cũng trở nên run rẩy, nàng sợ, nàng thật sự rất sợ.............
“Ha hả........ Vương phi của ta hình như trở nên xinh đẹp hơn.........” Xích Liên Triệt đưa tay lau sạch vết bẩn trên mặt Bạch Băng, thật là đẹp, mặt nàng tuy bị vết bẩn làm nhem nhuốc, nhưng hắn vẫn nhìn ra được dung mạo của nàng so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, đôi mắt nàng càng thêm quyến rũ...........
Bạch Băng ngẩn người, xinh đẹp?
Làm sao có thể chứ, mặt của nàng vừa rồi còn bị chất lỏng tanh hôi kia phun lên, gần như đem da mặt làm cháy bỏng, sao có thể xinh đẹp được? Đáng lẽ phải là hủy dung mới đúng!
Giơ tay lên lau sạch khuôn mặt của mình, Bạch Băng sửng sốt, dung mạo này.... khuôn mặt này...........
Là của nàng sao?
Chỉ cần chạm nhẹ tay nàng cũng biết khuôn mặt hiện tại này xinh đẹp như thế nào......... chẳng lẽ là.........
Là do chất lỏng tanh hôi kia! Là do nó đem khuôn mặt nàng tẩy rửa!
“ Ta biết..........” Xích Liên Triệt nở nụ cười “Ta luôn biết, Vương phi của ta là xinh đẹp nhất”
Vừa dứt lời thì đôi mắt cũng dần dần nhắm lại, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, mệt chết đi được, rất muốn được ngủ một giấc!
“Xấu cũng được mà đẹp cũng tốt, dù thế nào thì ngươi cũng đều thuộc về ta, mạng của ngươi cũng là của ta, ngươi không thể ngủ, tuyệt đối không được ngủ” Bạch Băng nhìn Xích Liên Triệt hấp hối nhắm đôi mắt lại, ánh mắt của nàng chợt đỏ bừng, nàng không cho phép hắn nhắm mắt lại, càng không thể để hắn xảy ra chuyện gì!
“Băng nhi, gặp được nàng thật là tốt.......... Dù có chết ta cũng không nuối tiếc, nhớ là ngươi nhất định phải đi ra ngoài.........” Xích Liên Triệt hơi thở rõ ràng rất yếu, ngay cả mở mắt cũng cần phải tốn rất nhiều khí lực.
Hắn bị răng của Đông Lâm Sư xuyên qua thân thể, khiến trái tim bị tổn thương, coi như có thể từ trong này đi ra ngoài, sợ rằng hắn cũng không thể sống được bao lâu. Hiện tại hắn chỉ có một hy vọng duy nhất đó là nàng có thể bình yên đi ra ngoài.
“Ngươi sẽ không chết.
Không có giận giữ rống to, cũng không có đau khổ rơi lệ, Mà đó là một lời nói hết sức nhẹ nhàng nhưng mang theo đó là lại vô vàn kiên định.
Nhìn ánh mắt khép lại, thật giống như người không có hơi thở, đau đớn qua đi chỉ còn lại lạnh lẽo. Hắn không thể ra đi được, hắn không thể để nàng lại một mình ở cái thế giới xa lạ này được..........
Vốn tưởng rằng, thế giới của nàng từ này sẽ không còn bóng tối nữa.
Vốn tưởng rằng, nàng có người nhà, có người nàng muốn bảo vệ thì nàng sẽ không còn đơn độc một mình nữa.
Vốn tưởng rằng hai tay nàng từ nay sẽ không còn dính vào máu tanh nữa, nhưng hôm nay máu của hắn lại thấm đẫm vào tận xương tủy của nàng, để cho máu nàng lại một lần nữa sôi trào vì hắn.
Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của nàng, vĩnh viễn nàng cũng không thể tránh khỏi máu tanh..........
“Ta sẽ không để cho ngươi chết.......... Nếu như ngươi không kiên trì mà buông xuôi, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi..........” Thân thể nhỏ bé của Bạch Băng đỡ Xích Liên Triệt dậy, mặc dù trên người hắn toàn là mùi máu, nhưng hơi thở của hắn vẫn có một mùi hương đặc trưng thuộc về riêng hắn.
“Ta sẽ cố gắng......” Xích Liên Triệt dựa vào Bạch Băng đứng lên, hắn không dám đem toàn bộ sức nặng đè lên người nàng, hắn biết nàng cũng bị thương rất nặng.
Nàng bị thương nặng như vậy, nhưng lại không hề quan tâm chút nào.
Thân thể nàng nhỏ như vậy, lại bị thương nặng, nhưng nàng vẫn chỉ một lòng lo lắng cho hắn, vậy những đau đớn kia, nàng làm cách nào chịu đựng được?
Trong lòng hắn ngổn ngang đủ loại tư vị, vương phi của hắn chỉ một lòng vì hắn!
Khoang dạ dày của Đông Lâm Sư tạm thời có thể tránh được dung dịch kia phun ra, nhưng nếu không ra khỏi nơi này ngay lập tức sẽ bị dung dịch hôi thối kia xâm nhập. Vậy nên bọn họ không thể ở mãi chỗ này, vì mỗi hai giờ chất lỏng kia sẽ phun ra khắp nơi một lần, do đó bọn họ nhất định phải thoát ra trước khi nó phun trào.
Hai người đều đang bị thương, muốn xông ra là chuyện rất khó khăn.
“Phá hủy trái tim của nó, xem nó còn có thể sống được bao lâu” Ánh mắt Bạch Băng nhìn chằm chằm về trái tim của ma thú, trong mắt hiện lên những tia sáng khát máu.
“Trái tim của Đông Lâm Sư rất chắc chắn, trường kiếm không cách nào tổn thương được nơi đó” Xích Liên Triệt che ngực, ngước mắt quan sát các vách ngăn của trái tim ma thú, lắc đầu.
“Chắc chắn? Cho dù chắc chắn ta cũng phải đâm thủng” Dứt lời, nàng đặt Xích Liên Triệt sang một bên, trường kiếm trong tay chuyển động, lật người hướng về phía vị trí buồng tim mà đâm tới.
“rầm rầm' Bên này Bạch Băng mới vừa hành động, thì bên kia dung dịch chất lỏng liền phun xuống, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Dung dịch này ở trong cơ thể của Đông Lâm Sư giống như một loại hóa chất, chỉ cần sinh vật còn sống di chuyển thì chất lỏng sẽ tự động phun ra.
Đông Lâm Sư luôn luôn nuốt hửng thức ăn, nên tiến vào bụng nó đều là sinh vật còn sống, cho nên mới cần dung dịch này phun ra, khiến sinh vật sống bị ăn mòn hóa thành chất lỏng.
Xích Liên Triệt vội vàng liếc mắt nhìn theo bóng dáng chuyển động của Bạch Băng, bóng dáng Bạch Băng lật người vài lần mới tránh thoát được chất lỏng kia, tay nắm một sợi dây to lớn giống như ruột non của ma thú, sau đó thân thể lập tức mượn sức lao về vị trí trái tim của Đông Lâm Sư.
'Bùm bùm' buồng tim kia nhúc nhích rất có quy luật.
Chuôi kiếm xoay chuyển một cái phát ra ánh sáng màu bạc, còn chưa kịp đâm tới mà thân thể của Đông Lâm Sư đã bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Bên trong khoang bụng của nó giống như từng cơn sóng lớn đánh vào, làm cho Bạch Băng mất thăng bằng, thân thể thẳng tắp rơi xuống phía dưới, đúng lúc này dung dịch chất lỏng kia lập tức một lần nữa lại phun trào.
Bạch Băng trơn to hai mắt, dung dịch này đang ở phía trên nàng, nếu nó phun xuống thì chẳng khác nào đem nàng bao phủ hoàn toàn.
“rầm rầm.....' Dung dịch đang từ từ chảy xuống, chỉ là nó chưa kịp bao phủ bóng dáng nho nhỏ kia thì một luồng ánh sáng thoáng qua, đã đem cả Bạch Băng gói gọn lại bên trong. Thân ảnh màu đen chợt lóe, tiếp đó là cả người Bạch Băng đều nằm trọn trong vòng tay của Xích Liên Triệt.
Trong lòng Bạch Băng lúc này vô cùng căng thẳng, thương thế của hắn nghiêm trọng như thế, lại vẫn cố gắng ngưng tụ ra một vòng bảo vệ...... Hắn không muốn sống nữa sao!
“Triệt..........” Bạch Băng tâm phiền ý loạn, vô cùng đau đớn giống như bị ai cầm dao đâm một nhát vậy.
“Đứng vững, hiện tại Đông Lâm Sư đang ra sức đánh nhau, nắm chặt lấy ta” Xích Liên Triệt cố nén thương thế xuống, vương phi của hắn nhỏ như vậy còn có thể chống đỡ, hắn dĩ nhiên cũng có thể chống đỡ. Cho dù có phải chết, hắn cũng sẽ đem nàng an toàn đưa ra khỏi nơi này.
Đôi tay nhỏ bé của Bạch Băng nắm chặt lấy áo của Xích Liên Triệt, trong mắt là vô vàn tình ý nóng bỏng, so với Đông Lâm Sư đang đánh nhau kịch liệt kia thì còn mãnh liệt hơn nhiều.
“Đông Lâm Sư đánh nhau đã hơn một canh giờ, nhất định hao phí không ít sức lực. Đến lúc đó màng bảo vệ ở trái tim sẽ yếu đi, cũng chính là cơ hội để tấn công nó”
Lời nói này làm Xích Liên Triệt nhíu mày, phải đợi một canh giờ nữa, nhưng mà dung dịch kia không tới một canh giờ sẽ phun ra, bọn họ có thể thoát được sao?
Lời nói vừa dứt, Bạch Băng nắm chặt tay, ngước mắt nhìn dung dich ăn mòn đang phun, khẽ quát một tiếng: “Đi”
Thân ảnh Bạch Băng dùng sức một chút, tiếp tục đâm về phía vị trí trái tim, tóc đen lay động, khí thế phát ra kinh người.
Một canh giờ, các nàng sao có thể đợi đến một canh giờ.
Xích Liên Triệt cái gì cũng không nói, nhưng nàng lăn lộn đã lâu, làm sao có thể không biết vừa rồi hắn đã đem toàn bộ sức lực để bảo vệ nàng!
Các khu vực xung quanh đều bị dung dịch chất lỏng kia phun đến kinh người, nếu trên người bị dính một chút chỉ sợ da thịt sẽ bị cháy sạch.
“Đinh............” Một âm thanh vang lên, giống như thân thể Đông Lâm Sư bị ngã xuống đất, làm thân hình của Bạch Băng cùng Xích Liên Triệt cũng lộn nhào, phải mất một chút thời gian mới có thể đứng vững lại được.
'xì xì' từ phía bên trái của miệng Đông Lâm Sư đột nhiên hít một tiếng dài, giống như tức giận mà há to miệng ra.
Trong nháy mắt, có một mùi hôi thối gì đó phun vào từ bên ngoài.
“Mau tránh!” Xích Liên Triệt ánh mắt đỏ như máu lóe lên tia sáng, vung cánh tay lên đem Bạch Băng ôm chặt vào trong ngực, dưới chân vận lực rồi bay từ dưới lên phía trên cao.
Xoay người nhìn lại sau lưng, chỉ thấy mùi hôi thối kia đang đem một phần khí quản của Đông Lâm Sư hòa tan.
Bạch Băng không khỏi kinh ngạc, đây là cái gì vậy, cùng với dung dịch kia đều có thể hòa tan mọi vật thể, nhưng hình dạng lại hoàn toàn khác nhau. Vật này có thể đem cả thân thể của Đông Lâm Sư hòa tan luôn.
“Đồ vật này hình như đang cắn trả lại chính thân thể của nó” Bạch Băng ánh mắt nóng bỏng, nếu thật sự như vậy thì chính là các nàng có thể có cơ hội đi ra ngoài rồi.
“Đông Lâm Sư hình như gặp phải đich thủ mạnh mẽ, cái thứ đồ vật này giống như từ bên ngoài đi vào” Dứt lời, Xích Liên Triệt điểm nhẹ, thân hình mang theo Bạch Băng mượn sức nhảy lên trên bay vọt đi.
Cái mùi hôi thối này so với dụng dịch kia còn lợi hại hơn nhiều, ngay cả Đông Lâm Sư còn không chịu nổi huống chi là con người.
----------------------------
Trước cửa Càn Thanh cung.
Thân ảnh Tiểu Bạch nhanh chóng chuyển động, khí tức trên người mỗi lúc một mạnh hơn, tùy ý liếc mắt nhìn Đông Lâm Sư, trong mắt dâng lên một màu đỏ ngầu, dám ăn chủ nhân của nó, nó nhất định phải rút gân lột da của con ma thú này!
“Tê tê...........” ánh sáng màu bạc tỏa sáng, một khắc trước còn ở phía xa, mà sau một khắc đã xuất hiện ở ngay bên cạnh người Đông Lâm Sư. Khí tức cường đại như gió lốc điên cuồng mà đánh tới.
Hơi thở giữa ma thú với nhau vốn rất quen thuộc, nhưng chỉ cần thực lực của đối phương mạnh hơn thì nó lập tức có thể nhận ra ngay. Hơi thở kia trực tiếp áp bức khiến Đông Lâm Sư cả kinh, xoay người nhìn vật thể nhỏ bé đang đứng ở ngay sau lưng.
Nhất thời càng khiến nó trở nên hoảng sợ, hơi thở mạnh mẽ như vậy, ngay cả nó là ma thú cường đại cũng đoán không ra vật nhỏ trước mắt này tại sao có thể cường đại như vậy?
Tiểu Bạch híp mắt, dám hoài nghi thực lực của nó sao?
Thân ảnh chợt lóe, hơi thở tiếp tục phát tán ra, so với trước còn mạnh mẽ hơn. Lần này Đông Lâm Sư chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, rồi hoảng sợ mà lao về phía bóng đêm chạy trốn.
'Đừng để cho nó chạy, không được để nó chạy.....' Tiểu Kim kêu to, chủ nhân vẫn còn ở trong bụng của nó đấy.
Tiểu Bạch cười lạnh, ở trong tay nó mà muốn chạy thoát, nằm mơ đi!
Thân hình lóe lên, liền xuất hiện ngay giữa đường chạy trốn của Đông Lâm Sư, sừng kỳ lân trên đầu phát sáng, thẳng tắp chọc vào hai mắt ma thú.
'Rống rống......' Đông Lâm Sư rống to một tiếng, hai mắt phun ra đầy máu tươi, mất đi hai chân trước, hiện tại lại còn bị chọc mù mắt, khiến thân thể nó lắc lư kịch liệt.
Tiểu Bạch hai chân di chuyển, mượn lực trực tiếp nhảy lên trên đầu Đông Lâm Sư, há miệng cắn xuống.
Dám ăn chủ nhân của ta, ta cắn chết ngươi!
Hôm nay ta phải rút gân lột da Đông Lâm Sư các ngươi, để các ngươi biết ai mới là lão đại!
Ăn chủ nhân của ta à, phun ra cho ta, mau phun ra, nếu không lão tử liền tiêu diệt hết tộc nhân các ngươi!
Lúc này màn đêm trở nên vô cùng yên tĩnh, một nhóm lớn ma thú đã sớm chết hết, chỉ còn lưu lại một mình Đông Lâm Sư ngoan cố chống cự.
Mọi người nhìn một cảnh này, tất cả đều trở nên hoảng loạn, chuyện này cũng thật quá biến thái rồi............ Ma thú nhỏ như vậy mà lại có thể khống chế được trung cấp ma thú!
Xích Liên Vũ cũng trợn tròn mắt, Tiểu Bạch đây sao? Tiểu ma thú của Bạch Băng cũng thật quá mạnh mẽ rồi!
“Đánh chết nó đi! Tiểu Bạch mau đánh chết nó!” Bạch Nham thấy vậy, ánh mắt tràn đầy tức giận lóe sáng, muốn Tiểu Bạch đánh chết nó, vì chính là nó đã ăn tỷ tỷ.
Tiểu Bạch nhận được mệnh lệnh, một lần nữa há mồm cắn một miếng trên đầu Đông Lâm Sư. Đừng nghĩ Tiểu Bạch nhỏ bé, nhưng mà một miếng kia lại mang theo sức lực vô cùng lớn, Đông Lâm Sư bị cắn thì kịch liệt run rẩy, phát ra âm thanh gào thét ngất trời.
Tiểu Bạch vẫn như cũ dùng miệng cấu xé, liên tục bị cắn như vậy khiến da thịt trên đầu Đông Lâm Sư cũng theo đó mà chảy đầm đìa máu tươi.
Mọi người trông cảnh tượng trước mắt mà chỉ muốn đấm ngực, như vậy thật quá biến thái rồi.
“Vật này rốt cuộc là ma thú gì thế?”
“Quá mạnh mẽ, đây là ma thú của vương phi à?”
Lôi Tiêu, Lôi Hỏa, Lôi Minh cùng mấy người bên cạnh đều không chớp mắt mà nhìn bóng dáng nho nhỏ đang cưỡi ở trên đầu của Đông Lâm Sư.
Nhìn vật nhỏ như vậy lại có thể áp chế khiến cho Đông Lâm Sư không dám phản kích, chỉ có thể thống khổ kêu rên. Rất rõ ràng nó cảm giác được hơi thở cường đại của Tiểu Bạch nên mới không dám động thủ mà thôi.
Tiểu Bạch rốt cuộc là loại ma thú gì? Đẳng cấp ra sao, mà thậm chí ngay cả trung cấp ma thú cũng sợ hãi nó!
'Ta muốn ngươi phải chết, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Chủ nhân của ta đâu? còn không mau đem chủ nhân ta phun ra ngoài' Tiểu Bạch cưỡi trên đầu Đông Lâm Sư, cắn liên tục lên đầu của nó, mỗi miếng thịt bị nó cắn qua đều sẽ biến thành màu đen, giống như khí độc vậy.
'Rống rống..........' Đông Lâm Sư không cách nào chống cự nổi công kích của Tiểu Bạch, chỉ biết lăn lộn cầu xin tha thứ 'Tha ta... tha cho ta.........'
'Tha ngươi? Đừng mơ tưởng, không phải vừa rồi rất hung hăng sao. Mau đem chủ nhân ta phun ra, nếu không ta diệt cả tộc của ngươi!' Tiểu Bạch vung lên quả đấm nhỏ, đập binh binh vào đầu của Đông Lâm Sư, ở trong mắt mọi người thì tình cảnh này đúng là không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Trận chiến này vô cùng quái dị, Tiểu Bạch đứng trên đầu Đông Lâm Sư, chẳng khác gì con bọ chó cùng với Tiểu cẩu đang đùa nghịch nhau. Mọi người xoa xoa mắt, sau đó cảm thán một tiếng, thật đúng là không thể lấy tướng mạo mà hình dung ma thú được!
'Ô ô.......... Nhân loại kia..... đoán chừng là bị tiêu hóa rồi..........ô ô..........' Đông Lâm Sư bò lê trên đất, chỉ còn lại một chân sau mà ôm đầu, để tránh bị đánh.
Không nghe còn đỡ, vừa nghe xong Tiểu Bạch lại càng sôi máu, hơi thở tản ra so với trước lại cành mạnh hơn nữa. Tiêu hóa? Đùa gì thế! Nó thế mà lại dám đem chủ nhân tiêu hóa!
'Ngươi nha, ta rút gân ngươi, ngươi bảo tiêu hóa ai? tiêu hóa ai?' Tiểu Bạch nổi giận, thủ đoạn không chút nương tay, sừng kỳ lân trên đầu rực sáng, mong vuốt nhỏ bé lia một phát, Đông Lâm Sư đang sống sờ sờ vậy mà lỗ tai lập tức lại rơi xuống...........
'Grao..........Grao............' Đông Lâm Sư đau đớn kêu gào, sớm biết nàng ta có tiểu tổ tông mạnh mẽ như vậy, đánh chết nó cũng không dám nuốt nhân loại kia vào bụng ạ!
Tiểu Bạch ghét bỏ vứt lỗ tai kia xuống, móng vuốt lại tiếp tục cong lên, sau đó lỗ tại còn lại cũng liền rơi xuống...........
-----------------------------------
Bên trong bụng Đông Lâm Sư.
Xích Liên Triệt ôm theo Bạch Băng nhảy lên, sau đó ổn định thân thể vững vàng.
“khụ khụ............., phốc.............” Một trận ho khan vang lên, Xích Liên Triệt vội giơ tay áo lên che trước mặt Bạch Băng, không muốn nàng nhìn thấy cảnh này.
Nhưng dù hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không thoát được tầm mắt của Bạch Băng, nhìn máu tươi theo trận ho khan kịch liệt trào ra, nhất thời khắp nơi đều tràn đấy mùi máu tanh.
Hắn bị thương quá nặng, vừa rồi còn vận nội lực để sử dụng đấu khí, cho nên sợ là đã tiêu hao quá nhiều thể lực.
Bạch Băng liếc mắt nhìn hắn thật sâu, nàng biết là hắn đang cố hết sức để chống đỡ, dù thương thế đã tổn hại đến kinh mạch nhưng hắn vẫn cố gắng dùng toàn lực để che chở cho nàng...........
Một tay đem trường kiếm nắm chặt, một tay nắm lấy thật chặt tay Xích Liên Triệt: “Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài”
Xích Liên Triệt cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, nặng nề gật đầu một cái.
“Ta đi đâm thủng trái tim nó” Bạch Băng buông tay, quay đầu liền hướng về vị trí trái tim mà chạy đến.
Trong mắt đỏ ngầu, nàng không thể để cho Triệt sử dụng nội lực nữa, cho nên tất cả hãy để một mình nàng làm, để cho một mình nàng gánh lấy tất cả thay hắn!
'Bùm bùm' Trái tim tự động nhảy lên, nghĩ rằng đây là nhược điểm, tay nắm chặt trường kiếm đâm tới. Ai ngờ bên ngoài trái tim kia còn có một lớp màng như tầng bảo vệ, đánh bật Bạch Băng văng ra bên ngoài.
Bạch Băng cắn răng chịu đựng, không cam lòng, nàng lại dùng hết toàn bộ sức lực giơ kiếm lên tiếp tục đâm tới.
'chậc chậc...........' Phía trên đỉnh phát ra tiếng nước chảy....
Xích Liên Triệt đau lòng mà lo lắng, không tốt, dung dịch kia lại muốn phun trào. Nó đang nhỏ giọt chảy xuống, chỉ sợ rất nhanh sẽ ào ào mà chảy.
Bạch Băng nóng nảy quay đầu, nàng cũng nhìn thấy được dung dịch kia lần này phun ra uy lực nhất định không nhỏ, trường kiếm trên tay lại dồn thêm sức, một kiếm, lại một kiếm............
Vẫn chưa được.............Không biết có phải do qua gấp gáp hay là bởi vì dùng sức quá lớn, mà trên trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi............
Dung dịch phía trên đỉnh đầu, vẫn nhỏ giọt liên tục, thật giống như trong nháy mắt sẽ bùng phát mà phun trào.
Ánh mắt Bạch Băng trở nên tối tăm, tay cầm trường kiếm bị lực lượng phản lại mà chảy máu, một giọt lại một giọt chảy xuống, nhưng nàng chẳng hề quan tâm, lực đạo trên tay vẫn không giảm bớt.
“Mau dừng lại” Xích Liên Triệt kiên trì kêu to, nếu tiếp tục như vậy, tay của nàng nhất định sẽ bị phế bỏ! Vì bảo vệ hắn mà nàng không hề suy nghĩ tới lực lượng phản lại, mà cứ một kiếm lại tiếp một kiếm.
Đông Lâm Sư nuốt thức ăn vào bụng, sau đó sẽ bị dung dịch axit ở cửa động phun ra mà hòa tan.
Từ từ bụng nó sẽ co rút lại, không gian nhỏ dần, biến hóa với tốc độ mỗi lúc một nhanh, lực hút mạnh mẽ kia cơ hồ khiến nàng không thể đứng vững.
Mỗi một kiếm đâm ra của Bạch Băng, đều mang theo lực lượng hết sức kinh khủng.
“Rầm........” Kèm theo một tiếng, từ trên đỉnh đầu dung dịch axit toàn bộ phun trào, giống như núi lửa bùng phát, điên cuồng rơi xuống bên dưới.
Không gian trong bụng Đông Lâm Sư càng ngày càng nhỏ, khiến người ta không thể thở nổi.
Xích Liên Triệt ngẩng đầu nhìn dung dịch phun trào, Lông mày sắc bén nhíu lại.
“Nhanh tránh về phía bên trái” Thấy Bạch Băng cố chấp không di chuyển, Xích Liên Triệt quát lớn một tiếng chói tai, giọng nói vô cùng trong trẻo nhưng rơi vào tai người nghe thì lại lạnh lẽo kinh người.
Bạch Băng nhìn dung dịch phía trên hướng nàng phun tới, lập tức điểm nhẹ mũi chân nhảy về bên trái tránh đi.
Xích Liên Triệt cũng phi thân đến bên cạnh Bạch Băng, tạm thời tránh đi được dung dịch đang bắn ra, nhưng chỉ sợ không tới một nén nhang thì dung dịch này sẽ phun trào khắp mọi ngõ ngách trong bụng của Đông Lâm Sư.
“Trái tim nó tại sao lại cứng rắn như thế” Bạch Băng mặt mày trầm xuống, đôi tay nhỏ bé nhuộm đầy máu tươi.
Đâm không thủng, bên trên dung dịch vẫn đang chảy không ngừng, thời gian thì không còn nhiều....
“Khụ khụ.......” Xích Liên Triệt che miệng ho khan, một tay chống đỡ thân thể.
Đều tại hắn vô dụng, mới khiến nàng bị nhốt ở trong này. Hôm nay sợ là không còn đường quay trở về.............
“Đừng sợ” Bạch Băng giơ tay vuốt ve bàn tay hắn, ánh mắt vô cùng kiên định: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, nếu không ra được, vậy thì cùng nhau chết”
Hắn là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn, hắn đi đâu nàng sẽ theo đấy, sống hay chết đều không hối không rời.............
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền..........” Xích Liên Triệt một mình tự lẩm bẩm, sau đó khóe miêng nở một nụ cười, nụ cười phát ra từ tận nội tâm, không mang theo chút giả dối nào.
Dung dịch xung quanh phun ra càng lúc càng mãnh liệt, cắn nuốt tất cả thức ăn ở bên trong bụng của Đông Lâm Sư.
“Xì xì...........' âm thanh vật thể bị hòa tan vang lên, giống như nồi nước sôi đang muốn phun trào tỏa ra khói trắng.
Bạch Băng nhìn tấm da thịt dầy dặn ở phía sau lưng, không biết da thịt của con Đông Lâm Sư này dầy tới mức nào? Đưa tay chạm thử một cái, rất mềm.
“Mổ phanh bụng nó ra, chúng ta có thể đi ra ngoài” Ngẩng đầu nhìn Xích Liên Triệt lên tiếng.
“Nhìn thì thấy rất mềm, nhưng lại rất chắc chắn” Xích Liên Triệt hiểu ý tứ của nàng, nhưng mà túi da bên trong cơ thể nó so với mặt ngoài còn chắc chắn hơn. Nếu không thì khi nuốt chửng vật sống, nó đã bị những động vật kia xé nát rồi!
Dung dịch chảy xuống sắp nhanh chóng dâng lên cao, cứ cho là không được, thì nàng cũng muốn thử một lần, không thể cứ như vậy chờ chết được!
Tay Bạch Băng nhỏ máu ướt đẫm cả chuôi kiếm, nhưng vẫn vận sức phát ra kiếm khí đâm lên da thịt của Đông Lâm Sư. Tuy da thịt nó rất mềm, nhưng lại giống như một dạng cao su đàn hồi vô cùng tốt, trực tiếp đem kiếm khí bắn ngược trở lại.
Bạch Băng thấy kiếm khí không có tác dụng, giơ tay đâm thẳng, trường kiếm tựa như một quả khí cầu, trong không gian phát ra vô số kiếm khí đầy gai góc, nhưng vẫn không thể đâm thủng được.
“Khụ khụ..........” Xích Liên Triệt ngừng phập phồng, kịch liệt ho khan.
Bạch Băng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt bắn ra tia lửa dày đặc. Dung dịch kia chỉ còn cách chân có một thước, mùi hôi thối xông thẳng vào lỗ mũi, khiến trái tim bị tổn thương của Triệt càng thêm khó chịu.
Không được, da thịt này quá mềm dẻo, cứng rắn đâm tới căn bản là không được.... Nếu cứng không được, vậy nếu mềm thì sao.............
Nhất thời trong đầu Bạch Băng chợt sáng lên, đáng chết, tại sao nàng lại không nghĩ tới Thái Cực Kiếm!
Thân hình nhẹ nhàng chuyển động, Thái Cực Kiếm lấy nhu chế cương, lấy tịnh chế động, mượn lực chống lực, hậu phát tiên chế, liên tục không ngừng trong ngoài hợp nhất.
“Có biện pháp rồi” Bạch Băng mừng rỡ, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Lòng bàn tay hướng vào bên trong, vô cùng sinh động, tay cầm kiếm từ từ chuyển động, tựa như nặng mà không phải nặng, nhẹ mà không phải nhẹ, nội lực linh hoạt, mũi kiếm đâm sâu vào tầng da thịt mềm dẻo kia, từ từ dựa theo sức lực của nó mà tăng nhanh tốc độ. Bạch Băng động tác thay đổi liên tục, sử dụng lực lượng từ lòng bàn tay mà xoay chuyển vô cùng nhẹ nhàng.
Xích Liên Triệt lẳng lặng quan sát, công phu thật cổ quái, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không phải chậm, có thể ở trong nháy mắt mà biến chuyển động tác, loại công phu quái dị này, hắn trước giờ chưa từng thấy qua.
Đột nhiên lòng bàn tay biến hóa một cái, tuy nhìn động tác kia rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra lực lượng bộc phát lại mang theo lực lượng vô cùng to lớn.
“Xì..............” Một tiếng động kia vang lên, theo đó là một vết chém thật dài được rạch ra, cùng lúc này dung dịch ở bên dưới cũng đã chuẩn bị chạm tới bàn chân.
Bạch Băng nắm trường kiếm, nhìn vết chém dài trước mặt, xoay người lôi kéo Xích Liên Triệt, rống to một tiếng: “Đi”
Xuất ra mười phần nội lực, mang theo Xích Liên Triệt, xông thẳng ra bên ngoài.
-------------------------
Bên ngoài, Tiểu Bạch vẫn ở trên đầu Đông Lâm Sư, trong khi thân thể Đông Lâm Sư thì nằm co quắp ở trên mặt đất. Dù vậy nhưng Tiểu Bạch vẫn chưa hả giận, từ trên đầu nhảy xuống, bóng dáng chợt lóe, trên tay không biết ở đâu xuất hiện ra một thanh đoản đao không to không nhỏ.
'Mau lột da của nó, mở bụng nó ra. Chủ nhân nhất định không có chết' Tiểu Kim ở bên cạnh tức giận kêu to, chủ nhân thần thông quảng đại làm sao có thể bị hòa tan nhu vậy, không thể!
Mọi người nhìn trung cấp ma thú đang thoi thóp, rồi lại thấy nó nhìn về phía Tiểu Bạch bằng ánh mắt sợ hãi. Vật nhỏ kia lợi hại như vây, trong tay lại cầm đoản đao, không phải là muốn mổ bụng nó ra chứ!
Tiểu Bạch giơ đoản đao lên, còn chư kịp hạ xuống, thì một tiếng vang lên, trên cái bụng trắng hếu của nó bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn, khiến Tiểu Bạch không kịp phản ứng đây là tình xuống gì xảy ra.
Đột nhiên có hai đạo bóng dáng lóe lên, sau đó cấp tốc bay ra, giống như con rồng lưỡi mây mà bay.
Sau khi hai bóng dáng thoát ra, tiếp đó là cột nước dung dịch phun trào tựa như một cơn sóng lớn.
“A................Chạy mau, Dung dịch kia có thể hòa tan mọi thứ đó” Những thị vệ đã được kiến thức qua về dung dịch này, lập tức lớn tiếng kêu lên.
Dung dịch axit kia từ trong bụng Đông Lâm Sư giống như thác nước phun trào ra ngoài ào ào không ngừng.
Đám người trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, hướng về chỗ cao mà chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút liền sẽ mất mạng như chơi.
“Là vương gia cùng vương phi, đúng là vương gia va vương phi” Lôi Hỏa nhìn thấy rõ bóng dáng người bay ra thì nhất thời kêu to, thật tốt quá, vương của bọn họ không sao, vương phi cũng không việc gì!
“Trời ạ!” Nghe được tiếng kêu, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, sợ ngây người. Hai người kia khắp người đều là máu tươi, gương mặt bẩn thỉu nhem nhuốc, từ từ hạ xuống mặt đất, nhưng lại không nhìn ra được một chút cảm giác chật vật nào, ngược lại còn khiến cho người ta sinh ra mấy phần sợ hãi.
Đông quý phi vốn đang hôn mê, mơ hồ mở mắt, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Nàng hình như nghe được, nghe được ai đó kêu to Triệt của nàng đã trở lại.
“Triệt nhi không sao cả” Xích Liên Hoàng thấy Đông quý phi tỉnh lại, thì đôi mắt cũng đỏ bừng, hắn biết mà, nhi tử hắn coi trọng như vậy làm sao có thể dễ dàng chết được!
“Tê tê.......” Tiểu Bạch khạc nước miếng, cả người lông mao màu trắng bị ngâm trong dung dịch, bỗng chốc trở nên ố vàng, hơn nữa toàn thân nó bốc lên một mùi hôi thối, ngay cả nó cũng cảm thấy buồn nôn.
Ai biết chủ nhân sẽ từ bụng con Đông Lâm Sư mà chui ra, rồi một đống dung dịch hôi thối kia vừa đúng lúc bắn lên khắp người nó!
'Ha ha.......' Tiểu Kim đứng ở trên con sư tử bằng đá, nhìn Tiểu Bạch một thân màu vàng thì cười to, sau đó liếc mắt nghiêm mặt nói: 'Thật ra thì màu vàng cũng rất thích hợp với ngươi'
'Thích hợp cái rắm! Ngươi nha, cẩn thận không lão tử liền đem ngươi kéo xuống, cho ngươi chết đuối!' Tiểu Bạch dùng móng vuốt lau lau nước trên người, con mẹ nó, thối quá!