Chuông vào lớp vang lên, tất cả đều phải bỏ dở cuộc tìm kiếm, vào lớp để tránh gây sự ồn ào cho nhà trường.. Thời gian vẫn cứ lặng lẽ âm thầm chạy một cách chậm chạp trong sự sốt ruột của bao người. Một tiếng đồng hồ trôi qua, chẳng ai trong bốn người họ có tâm trạng học hành. Lời giảng của giáo viên cứ chui từ tai này sang tai kia rồi ra ngoài luôn, không có lời nào chịu ở lại trong não. Rồi chuông điện thoại của Bảo Nam vang lên. Mặc kệ thầy Khanh đang giảng giảng cái gì đó về “phương trình lượng giác”, Bảo Nam nhanh chóng bắt máy.
-Ở đâu? – Bảo Nam nôn nóng hỏi, giọng vẫn nhỏ thầm vừa đủ nghe.
-Dạ, em cũng không biết nữa đại ca…
-Cậu… giỡn mặt tôi hả? Tôi hỏi là họ đang ở đâu? Bảo Nam gằn từng tiếng một qua kẻ răng.
Tên đàn em sợ sệt trả lời:
-Thật tình là em không biết chính xác họ đang ở đâu, nhưng có thong tin về kẻ đã bắt cóc hai người bọn họ đây ạ!
-Nói ngay cho tôi biết là tên to gan nào?!
[email protected]!#%!~!#$^((^…@(….
Bảo Nam đã lấy lại được bình tĩnh, nở một nụ cười gian tà khi nghe tên đàn em tiết lộ thông tin của kẻ ấy.
-Sau tiết này, bắt tên ấy đem ra sau trường và đợi tôi ở đó.
Giờ học vẫn tiếp tục nhưng Bảo Nam và 2 người nữa ( Tiến Thanh và Hoài Phong) vẫn ngồi đếm từng giây để chờ tiếng chuông báo hiệu giờ chuyển tiết. Vì thiếu 2 cây trụ cột giỏi toán nên lớp Nhiều Chuyện phải cực khổ lắm mới lết được hết 2 tiết toán mà lấy về điểm A vào sổ.
-Reng!!! – chuông vừa vang lên, thầy Khanh chưa kịp ra khỏi lớp thì 3 chàng trai đã vội vã lao ra khỏi lớp, hướng về phía sân sau – bãi đất trống.
Tại sân sau- bãi đất trống của trường THPT Hồng Đức.
Một nam sinh đang bị trói chặt tay, khắp người đầy thương tích do cuộc chạy trốn sự truy sát của đàn em Bảo Nam.
-Bốp – mày có chịu khai ra chỗ của Quỳnh Như không? – Tiến Thanh là người đầu tiên lao vào đấm thẳng vào mặt một phát rõ đau và túm lấy cổ áo tên nam sinh ấy.
Nhưng sau một hồi, tên đó vẫn lì lợm, nhất quyết không chịu khai mặc dù dã bị đánh bầm dập, tơi bời hoa lá hẹ. Bảo Nam nở một nụ cười ma mãnh, ngoắc tay bảo tên đàn em đem đến một cái lọ gì đó bằng thủy tinh. Bảo Nam chậm rãi bước từng bước mội lại gần tên nam sinh và chầm chậm mở nắp chiếc lọ ra đặt ngay trước mặt kẻ đó, giọng hỏi vu vơ, nhỏ nhẹ như chẳng hề liên quan đến việc tra khảo:
-“Khai” không?
Mùi amoniac (NH3) nồng nặc sộc vào mũi khiến tên nam sinh dễ dàng bị mắc lừa, trả lời mà không chịu suy nghĩ hậu quả.
-Khai…!???
-á ha ha ha…ha ha…
Bọn đàn em của Bảo Nam ôm bụng cười sặc sụa nhìn tên nam sinh mặt đang đơ ra vì bị lừa mà không hay, giờ mới hiều “bị lừa” =) muộn rồi em iu ơi.
Trước đó, ngay khi căn dặn tên đàn em đem kẻ ấy ra sân sau trường xong, Bảo Nam còn bảo thêm: “cậu nhớ ghé vào WC nam lấy thứ chất lỏng của con trai đựng vào một lọ thủy tinh cho tôi” và mang đến bãi đất trống.
Tên nam sinh bị dồn vào tình thế không thể không nói “khai”. Cậu ta cho biết, bạn gái cậu ta đang bị bọn chúng bắt giữ để uy hiếp cậu ta nên bắt buộc phải làm thôi chứ cũng chẳng được lợi lộc gì từ vụ bắt cóc này. Theo lời của cậu nam sinh, hiện tại Quỳnh Như và Thanh Lam đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang cách trường khoảng 3 km. Vừa nhận được thông tin, cả bọn lập tức lao vào cuộc giải cứu. Nếu như lời kể của tên nam sinh kia là sự thật thì Quỳnh Như và Thanh Lam đang bị đại ca trường CBK bắt giữ - Bọ Cạp Đen.
Danh Sách Chương: