Một giọng nói ấm áp đầy gió xuân, nhẹ nhàng vang lên.
“Mộng nhi, sao em lại ở đây?”.
Cố Mộng Diệp hoài nghi nhìn về phía người nọ, bàn tay cái người trước mặt này còn đang nắm rất chặt không buông ra, hắn còn hoài nghi liệu đây có phải là tình cũ của cái người ‘Cố Mộng Điệp’ này hay không?
Chàng trai trước mặt Cố Mộng Diệp có khuôn mặt trưởng thành vô cùng đẹp trai, tỏa ra một nét thành thục lại mang chút ấm áp dịu dàng, điển hình cho câu nói con trai nhà người ta, chàng trai này đeo một cặp kính gọng vàng mỏng, tô đậm vẻ lịch lãm đầy mùi tổng tài, trên người mặc bộ vest thuần trắng càng tôn lên nét đẹp đầy tính ấm áp, mang mùi gió xuân này.
Cố Mộng Diệp nhìn đến ngẩn ngơ, đầy đầu đều là…
Cmn nó, đẹp trai quá!
Cmn nó, đẹp trai quá!
Cmn nó, đẹp trai quá!
Mà chàng trai trước mặt thấy được sự kích động trong đôi mắt nâu nhạt kia của Cố Mộng Diệp thì có chút sợ hãi, vội bỏ bàn tay đang nắm chặt cổ tay của mình ra, lùi ở một mức độ nhất định đưa tay lên làm động tác ho, vội nói.
“Anh không có ý gì khác chỉ hỏi em vì sao lại ở đây thôi”.
Tuy bị vẻ đẹp trai này làm cho mê muội nhưng Cố Mộng Diệp không quên, hiện tại hắn ngay cả một chút thông tin về người này cũng chẳng có, chỉ sợ nói một câu OOC liền bị người này biết hắn không phải ‘Cố Mộng Điệp’, như vậy càng đáng sợ hơn, vì thế ai đó làm mặt lạnh giả vờ cool ngầu.
“Tại sao lại không thể ở đây?”.
Nghe chàng trai trước mặt này nói chuyện có chút sợ hãi đối với thân thể này, hẳn là giữa hai người này xảy ra chuyện gì đó rồi đi? Mà câu hắn nói vừa lúc nằm an toàn nên chắc không sao đâu nhỉ?
Chàng trai trước mặt lúng túng mãi vẫn không nói được câu nào, cũng may có một cô gái đi đến bên cạnh anh ta, nhìn có vẻ là thư kí bởi cả khí chất cô gái này toát ra đều thâm trầm, nhưng lại trưởng thành một cách kì lạ, giọng nói của cô gái thư kí này cũng khàn khàn nhưng lại rất nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng.
“Cố tổng? Anh làm gì ở đây vậy? Chúng ta còn cần bàn với…”.
Câu nói sau liền bị sự xuất hiện của Cố Mộng Diệp làm cho cứng họng lại, cô gái có chút kinh ngạc khi thấy người trước mặt, vội cúi đầu lễ phép chào, nhưng trogn giọng nói lại có chút run rẩy nhẹ.
“Chào tiểu thiếu gia, không ngờ cậu cũng ở đây”.
Cố Mộng Diệp lúc này mới loáng thoáng nhận ra gì đó, hình như người trước mặt này họ Cố?
Cố Tần Phong cản tầm nhìn của Cố Mộng Diệp còn đang nhìn chằm chằm vào cô thư kí, bảo hộ cô gái ở đằng sau, lúc này hắn mới có chút hoàn hồn vội ngẩng đầu nhìn Cố Tần Phong.
Cố Tần Phong có chút chột dạ nhưng lời đã đến bên miệng vẫn phải nói.
“Lần trước là anh sai, vì thế mong em tha thứ cho Di Uy, lần này cùng anh về nhà đi cha mẹ đang đợi em, anh sẽ không ép em đi xin lỗi Mộ gia nữa”.
Di Uy đằng sau hơi mím môi sẵn sàng thủ thế bất cứ lúc nào để bảo vệ giám đốc sau lưng, chỉ sợ tiểu thiếu gia bị chọc giận lao đến đánh Cố Tần Phong, mà Cố Mộng Diệp không biết từ lúc nào đã trở thành vai ác trong câu chuyện này, bị bốn đôi mắt một đôi thì đầy vẻ đề phòng, một đôi thì đầy thành khẩn nhìn hắn.
Mà Cố Mộng Diệp đằng trước nhận ra được trọng tâm của câu nói ban nãy của chàng trai trước mặt này, người này là anh trai của cái người tên ‘Cố Mộng Điệp’ này, nhưng lại vì một nguyên do gì đó có thể là do cái người ‘Cố Mộng Điệp’ này gây thù với Mộ gia, nên anh trai của hắn đến bắt hắn xin lỗi, mà người này lại không chịu nên bỏ nhà đi, còn Di Uy hẳn là bị cái tên này làm gì đó nên mới tỏ ra đề phòng như vậy.
Soạn kịch bản xong hắn liền chỉnh lại cảm xúc, tỏ ra ‘lạnh lùng’ nói.
“Hiện tại em chưa muốn về, em còn có việc nên không muốn về”.
Cố Tần Phong kinh ngạc, vội nắm tay Cố Mộng Diệp khuôn mặt đầy lo lắng, giọng nói phát ra cũng đầy vẻ bất lực nhường nhịn.
“Hay anh cho em đánh anh một cái rồi cùng anh về nhà nhé?”.
Cố Mộng Diệp có chút ngạc nhiên, không phải vì câu nói của người này mà là cảm xúc của người này, hắn có thể cảm nhận được một luồng ấm áp chảy dọc toàn thân, cái nắm tay ấm nóng này của Cố Tần Phong tỏa ra khiến mắt hắn có chút đỏ lên, đã lâu lắm rồi hoặc là chưa từng có ai bảo hắn về nhà, còn dùng giọng nói đầy nhường nhịn này năn nỉ hắn về.
Cố Tần Phong thấy mắt em trai ửng đỏ, sợ làm em hoảng sợ liền buông tay ra ấp úng nửa ngày vẫn không biết làm sao, dù sao anh cũng chỉ là một giám đốc trên vạn người chỉ biết xử lý những con số những khúc mắc trong công việc, còn về việc dỗ em thì anh quả thật không biết làm như thế nào.
Di Uy đi lên thay giám đốc giải quyết, giọng cô có chút run run nhưng đầy mặt là vẻ kiên cường.
“Tiểu thiếu gia, mọi người trong nhà đang chờ cậu, cậu không cần cố gượng ép bản thân sống khổ bên ngoài đâu”.
Cố Mộng Diệp chỉ hận không gói đồ về Cố gia ngay lập tức, hắn có cảm giác những người Cố gia ở đây khác với đám Cố gia rác rưởi ở thế giới của hắn rất nhiều, vì thế mà cảm xúc lấn chiếm lý trí.
Cố Mộng Diệp vậy mà mỉm cười, nhìn về phía hai người giọng nói mang theo âm mũi.
“Đợi em chơi đã rồi sẽ quay về được không?”.
Cố Tần Phong rất đỗi ngạc nhiên vì lời này của hắn, còn ngỡ mình nhận nhầm người nhưng quả thật người trước mặt này là đứa em trai ruột của anh, tuy anh có cận cỡ nào nhưng việc nhận ra em trai trong hàng tá người là chuỵên rất dễ dàng, anh dù sao cũng một tay thay tả cho em chơi với em sao lại không biết tính cách và hình dáng của em trai?
Nhưng nhiều hơn cảm xúc kinh ngạc này là cảm giác đau xót, em trai anh tính cách rất phá phách lại ngang bướng vô cùng, vài tháng trước còn đánh Di Uy vì cô đến khuyên hắn về, hiện tại chỉ vì xảy ra chuyện của Vương thị lại bị cuộc sống khó khăn bên ngoài làm cho thay đổi tính cách, trở thành một đứa bé từ ngang bướng khó dạy trở nên nhu mềm, ngoan ngoãn.
Khiến người làm anh này chỉ hận không thể mang em trai về nhà, chiều cho em hư lại thì thôi, dù sao Cố Mộng Điệp cũng là em trai anh, là đứa con mà cả nhà thương còn không hết ai lại nỡ để nó ra ngoài bôn ba rồi biến thành cái dạng yếu đuối như này?!
Cố Tần Phong rất muốn mang em về, nhưng sợ em trai kháng cự nên không dám chỉ có thể đau lòng gật đầu, bảo em trai cần gì phải gọi cho mình.
Cố Mộng Diệp gật đầu liên tục nghe lời ‘anh trai’ dặn dò mãi tới lúc Cố Tần Phong bị thư kí bên cạnh nhắc là đã đến giờ bữa tiệc diễn ra, vì thế người làm anh nào đó chỉ có thể bấm bụng quay đầu đi, nhưng đi rồi vẫn còn quay đầu lại nhìn Cố Mộng Diệp.
Cố Mộng Diệp thật không ngờ lần này sống lại ở một thân thể của người khác, hắn vậy mà lại có một đãi ngộ tuyệt vời như vậy, một loại cảm xúc tình thân mà hắn chưa từng được trải qua.
Cảm giác khi có ai đó luôn đi tìm hắn, luôn ngóng trông hắn trở về, luôn thầm mong hắn bình an, mong hắn luôn là bản thân của mình, quả thật là một chuyện rất hạnh phúc..
Danh Sách Chương: