• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng mọi câu hỏi gã bây giờ không tiện hỏi, bởi vì việc gã gây ra tối này cũng đủ khiến gã không còn sức lo chuyện khác nữa.
Lão gia Thẩm ngồi trên ghế sopha khuôn mặt đã bị cơn tức làm đỏ bừng lên, mọi người trong nhà chẳng ai dám hó hé điều gì, Cố Mộng Diệp không dám ngó nhìn đi đâu hai tay thành thật mà nắm chặt vào nhau.
Thẩm Nhạc Thần ngồi bên cạnh Cố Mộng Diệp vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh không sợ điều gì, y nghiêng đầu nhìn người kế bên đang thấp thỏm lo âu thì có chút hài hước, theo như y biết về người này hẳn là một kẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng ngày hôm nay đã cho y một cái nhìn khác về hắn.
Nhiều lúc Thẩm Nhạc Thần còn nghi ngờ có phải người này đã bị đánh tráo thành ai khá rồi không, vì tính cách quá khác nhau nếu không phải y điều tra ra hắn ta thực sự là con trai út tiểu thiếu gia của Cố gia, thì y đã cho rằng người này không phải người y đang muốn trả thù.
Chắc hắn đang âm mưu gì đó, hay lại lên kế hoạch nào đó để lừa y, muốn y giảm sự đề phòng với hắn.
Lão gia Thẩm phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này, cây gậy cầm trên tay cũng siết chặt lại.

“Thẩm Mộc Nhân!”.

Lão gầm lên khiến mọi người trong nhà đều giật cả mình, mà cái người bị chỉ đích danh kia lại sợ hãi vô cùng.
Thẩm Mộc Nhân ngồi thẳng lưng mắt không dám nhìn vào lão gia Thẩm, nhưng vẫn mạnh miệng nói.

“Ông nội, chuyện này cháu muốn giải thích”.
Lão gia Thẩm nheo mắt lại, tức giận thở phì phò.


“Mày còn muốn giải thích cái gì, cái nhà này chẳng phải đã bị mày làm cho hỏng hết mặt rồi sao?”.

Thẩm Mộ Nhạc chỉ hận không thể đuổi cổ thằng cháu chuyên gây họa này ra ngoài đường cho rồi, nhưng lại nghĩ đến con dâu thế là đành kìm lại.

“Mày và Triệu Thi rốt cuộc là muốn cái gì? Mày không thấy hổ thẹn khi ăn nằm với vị hôn thê của anh mày à? Con gái nhà người ta đã sắp thành chị dâu của mày rồi đó!”.
Mẹ của Thẩm Mộc Nhân - Mộc Phương Dị, bà ta ngồi kế bên con trai thấy con bị mắng như vậy liền lên tiếng bảo vệ.

“Cha, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra cũng nên làm rõ xem ai là người làm ra chuyện này trước chứ, nhỡ đâu lại là do người nào đó dụ dỗ thằng bé thì sao?”.
Mẹ Triệu Thi bên kia đang dìu con gái nghe thấy vậy thì tức giận, mắng.

“Đừng có mà ngậm máu phun người! Con gái tôi chính là do tay tôi nuôi lớn sao tôi lại không biết tính nó? Ngày thường con bé ngoan vô cùng về nhà sớm chưa từng ăn chơi lêu lỏng với mấy thằng bên ngoài, vẫn luôn một lòng hướng về Thẩm Nhạc Thần, nhưng mọi chuyện như thế nào? Ngay khi hôn lễ đính hôn đang diễn ra thì sao, lại bị con trai mấy người hất nước bẩn vào người! Tôi muốn đòi lại công đạo cho con gái tôi”.
Mộc Phương Dị cười nửa miệng, nhếch mày lên bảo.

“Tôi nói chị nghe, chẳng phải lúc ở trên bục con gái chị đã chạy lên cản con trai tôi sao? Nếu không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sao lại sợ quỷ đến thăm?”.
Thẩm Mộc Nhân ngồi bên cạnh cũng nói thêm vào.

“Bà nói con gái bà ngoan ngoãn sao? Chắc bà chưa thấy cảnh cô ta cầu xin tôi ch*ch cô ta mạnh bạo vào rồi rên đầy *** **** dưới thân tôi rồi, bà nói cô ta chưa bao giờ ăn chơi lêu lỏng? Tôi còn nghĩ lần đầu của cô ta đã bị mấy thằng khác chơi đến hỏng rồi!”.
Mẹ Triệu Thi tức giận bà đứng bật dậy cầm tách trà trên bàn ném thẳng về phía Thẩm Mộc Nhân, rồi quát lên.

“Thằng chó đ*, mày có ngon nói lại lần nữa xem! Cái thằng khốn như mày!”.

Tiếng tách trà bằng sứ đập thẳng vào người Thẩm Mộc Nhân, nước trà thì bắn tung tóe khắp nơi.
Thẩm Mộc Nhân cũng không ngờ bà ta lại phát điên như vậy, bị ăn ngay một tách trà vào mặt khiến gã tức giận đứng bật lên muốn lao đến đánh chết bà già trước mặt, nhưng lão gia Thẩm đã nhịn hết nổi vội gào lên.


“Trật tự!! Mấy người coi lão chết rồi sao?!”.
Thẩm Mộng Bạch ngồi bên cạnh ông lão vội xoa lưng nhuận khí cho ông, cậu đưa tầm mắt nhìn về phía đám người nhốn nháo kia, nói.

“Mọi người bình tĩnh lại đi, ông còn đang ở đây đấy”.
Thẩm Công Chính cha của Thẩm Mộc Nhân cản lại đứa con trai đang điên lên của mình, người đàn ông gần năm mươi mấy tuổi có chòm râu quai nón, đôi mắt hẹp dài chân mày tướng rậm, giọng nói cũng thành thục lên tiếng.

“Bà Triệu, tuy việc con trai tôi làm là sai, nhưng việc bà ném đồ thủy tinh vào một người khác là phạm tội cố ý gây thương tích cho người khác, tôi không ngại kiện bà đâu”.
Bà Triệu cứng họng lại, ngồi lại trên ghế thở hồng hộc vừa tức giận lại có chút sợ hãi, nhà Triệu gia cũng chẳng muốn bị yếu thế, anh trai của bà Triệu - Triệu Hồng lên tiếng.

“Vậy ông nói xem con trai ông sai ở đâu, tôi cũng nói thẳng luôn cháu của tôi bị con trai ông xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của Triệu Thi, điều này cũng sẽ bị nhà tôi kiện đấy”.
Cố Mộng Diệp ngồi thứ hai từ đầu ghế nghe hết người này tới người khác cãi nhau, xong lại lôi luật ra mà nói chuyện, khiến hắn càng xem càng thích thú.
Thẩm Nhạc Thần ngồi đầu ghế gần lão gia Thẩm khẽ giương mắt nhìn hai nhà Triệu gia và gia đình Thẩm Mộc Nhân cãi nhau, lấy luật pháp ra bảo vệ đối phương thì cười khinh miệt trong lòng, thầm nghĩ: “Làm ăn phi pháp, ngoại tình, trốn thuế, chuyện gì cũng dám làm mà lại hở miệng ra là luật pháp, nói cũng chẳng biết ngượng, đúng là một chín một mười mà”.
Lại nhìn sang người bên cạnh thấy con sóc nào đó đang mặt đầy hưng phấn bừng bừng mà hít drama, y giương tay nhéo nhẹ vành tai của người nọ kéo về.
Cố Mộng Diệp đang xem đến là hưng phấn bị kéo vàng tai, liền quay đầu bất mãn nhìn Thẩm Nhạc Thần, hắn nói khẽ.

“Anh làm gì vậy?”.
“Xem đến là vui nhỉ?”.


Thẩm Nhạc Thần nhướn mày nói.
“Mới không có, tôi chỉ là nhìn để né tránh thôi, một lát nữa có ai cầm đồ ném còn có thể chạy kịp nha!”.

Cố Mộng Diệp cây ngay không sợ chết đứng nói.
“Một lát nữa sẽ mắng sang cậu đấy, còn có tâm trạng mà xem sao?”.

Thẩm Nhạc Thần cười hỏi.
Cố Mộng Diệp nghiêng đầu cười cười nhìn y.

“Không phải có anh rồi sao? Anh bảo không cần sợ vì có anh rồi còn gì”.
Bà Triệu bên kia ngậm một bụng tức, đau đớn nhìn con gái còn đang bất tỉnh trên ghế, lại nhớ đến người làm con gái bất tỉnh, hận ý trong mắt lóe lên nhìn về phía hai người Thẩm Nhạc Thần bên kia.

“Còn tên khốn Thẩm Nhạc Thần kia, mày bảo vệ con tao như vậy à? Còn sau lưng con tao mà cắm sừng nó dám tơ tưởng đến thằng đàn ông khác, mày còn xứng đáng làm một chủ tịch công ty không!?”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK