Vẽ tranh cần không gian tập trung nên trường Minh Khải chọn phòng tập nhạc rộng rãi có cách âm và kín đáo.
Cạch
Cánh cửa phòng thi mở ra.
Ninh Lạc liền vứt hết tất cả suy nghĩ của mình đi, cậu trông mong bóng dáng Tử Đằng sau cánh cửa.
Nhiều người lần lượt bước ra, khuôn mặt họ sao có vẻ...thất vọng? Một vài thí sinh sa sút bàn tán xôn xao:
"Vãi, vẽ giống thế ai vẽ lại!"
"Cái giải nhất cậu ta nắm chắc rồi"
"Ông thầy giáo nhìn tới muốn thủng cả bức tranh"
Mặc họ đang nói cái quái gì, Tô Bích Vân ngứa mắt khi một đám người chặn kín cả cửa, cô dứt khoát dùng bạo lực lôi tất cả ra ngoài.
Một mạch mở toang cánh cửa, đùng đùng vào tìm Tử Đằng.
Ninh Lạc thấy vậy đứng mép cửa nhìn vào.
Cả hai nhíu mày khi thấy thầy giáo lạ hoắc để tay lên vai cậu.
"Tuyệt vời! Lần đầu tiên tôi thấy một bức tranh do học sinh vẽ giống thật như thế!"
Tử Đằng gãi đầu:
"Cảm ơn thầy ạ"
Thật ra cậu khó xử lắm.
Thầy trông thi từ lúc thấy tranh của cậu đã liên tục khen ngợi, mấy bạn học sinh khác trầm mặc nộp luôn bài dù chưa vẽ xong.
Tử Đằng bối rối nhìn lại, cậu vẽ giống 80 phần trăm thôi mà, đâu có kiệt xuất như những gì thầy nói đâu?
Đó là vì cậu chưa xem bài thi của người khác.
Người đạt giải nhất năm trước, vẽ giống chỉ tầm 50 phần trăm!
"Tử Đằng!"
Tô Bích Vân bước đến.
Thầy giáo thấy có nữ sinh xinh đẹp tìm cậu liền biết điều chào tạm biệt, ông ta rảnh rỗi còn muốn đem bức tranh than chì này cho đồng nghiệp xem nha:
"Rồi, thầy mong các em có một buổi thi vui vẻ, được thì các em hãy tham quan trường nhé!"
Tử Đằng và Tô Bích Vân gật đầu, quay đầu đi ra khỏi phòng:
"Vâng"
"Chào thầy ạ!"
Lúc thầy chuẩn bị khoá cửa thì chợt thấy Ninh Lạc, trong lòng không khỏi cảm thán:
Nam sinh này đẹp trai quá a!
Thầy là beta, từ vẻ bề ngoài liền đoán Ninh Lạc là omega cấp cao.
Khí chất này, dáng người này, không lẫn vào đâu được!
Tử Đằng hơi hoang mang khi thấy Ninh Lạc.
Vẽ lâu quá bị hoa mắt à?
Ninh Lạc bỗng muốn cười trước gương mặt viết rõ hai chữ hoang mang kia.
Cậu ta cũng khá dễ thương, bậy, bậy! Đưa bài kiểm tra trả cho cậu ta rồi về, mình không muốn mắc nợ một alpha đâu!
Nghĩ xong Ninh Lạc liền mở cặp, lấy ra bài kiểm tra thẳng tắp như vừa được in đưa cho Tử Đằng, mặt nghiêm túc:
"Bài kiểm tra của cậu"
Tử Đằng nhìn bàn tay thon dài trắng nõn, rõ từng khớp xương kia ngờ vực:
".....vì bài kiểm tra, cậu đến tận đây trả cho tôi?"
Mặt Ninh Lạc như cũ, gật đầu phụ hoạ:
"Phải! Với lại cảm ơn cậu về chuyện lần trước"
"Chuyện lần trước?" Tô Bích Vân bắt được trọng điểm.
"Lần trước xảy ra chuyện gì à? Cậu và Ninh Lạc?"
Chuyện gì mà một kẻ vô song như Ninh Lạc được Tử Đằng giúp đỡ?
Chẳng lẽ.....kỳ phát tình!!!???
Tô Bích Vân càng đoán càng hốt hoảng.
Không lẽ tình đơn phương của mình đánh dấu tạm thời Ninh Lạc rồi!!!???
Cô nhìn Tử Đằng rồi nhìn Ninh Lạc, cô run đến muốn cắn cả lưỡi! Trong đầu toàn: đánh dấu Ninh Lạc, đánh dấu Ninh Lạc...
Tử Đằng gấp bài kiểm tra lại nhét vào ba lô, thầm thở phào.
Thụ chính không muốn mang nợ thôi, mình cũng từng đoán cậu ta nghe giọng nhận ra mình rồi
Lúc ngẩng đầu lên, Tử Đằng bắt gặp vẻ mặt rối rắm của Tô Bích Vân, cô nhìn liên tục giữa cậu và Ninh Lạc, như thầm xác nhận gì đó.
Sợ cô hiểu lầm nghĩ cậu và Ninh Lạc là bạn, nên cậu mở miệng giải thích:
"Chỉ là em từng giúp cậu ấy trực vệ sinh thôi!"
Ninh Lạc, Tô Bích Vân không hẹn trước cùng nhau nhìn Tử Đằng: cậu nghĩ thầy cô cho một omega cấp cao trực vệ sinh à? Nói dối cũng phải biết tìm lý do phù hợp chứ!
Danh Sách Chương: